Hồ Chí Bắc là một "lãng tử bốn bể là nhà", ông ta có thể ở một chỗ an an ổn ổn
ba tháng cũng đã là kỳ tích trong kỳ tích.
Hai năm rồi còn mong ông ta vẫn ở chỗ này, có lẽ chỉ có trong mơ.
Lục Thâm thở dài, xám xịt rời đi.
Ngồi vào xe, châm thuốc, trước kia hút thuốc chỉ để cho oai nhưng sau đó bắt
đầu nghiện nặng, lúc gian khổ chỉ có thể thỉnh thoảng dùng khói thuốc để giảm
bớt, đó là do đau lòng, mà hiện tại là vì phiền lòng, dùng để giải sầu.
Sương khói mơ màng, người đàn ông híp mắt, hai năm trước...
Hồ Chí Bắc thật sự đã xuất hiện ở Kinh Bình, đó là lần đầu tiên anh ta về thăm
người thân, trong điện thoại nghe nói tam ca tới ngay cả nhà cũng không kịp về
trước đã trực tiếp chạy đến tìm anh ta.
Đó chính là khu này.
Lúc ấy anh ta còn nghĩ lão tam thật không có tình người, anh em vất vả lắm mới
gặp mặt nhau một lần, không hẹn gặp ở sàn nhảy, quán bar nhà hàng, mà lại hẹn
ở khu này?
Làm cái quỷ gì không biết!
Nhưng Lục Thâm vẫn tới, lúc cửa mở ra, suýt chút nữa không nhận ra Hồ Chí
Bắc.
Người đàn ông cao lớn vĩ đại trong ấn tượng đã gầy đi không ít, làn da thường
ngày bị phơi năng đén sì, chỉ có hàm răng sáng bóng.
"Fuck — tam ca, anh đến mỏ than ở Châu Phi làm thợ mỏ đấy à?"
"..." Đáp lại anh ta chính là một cái búa tạ.
Lục Thâm đã sớm không còn là một cậu chàng chỉ biết cáo mượn oai hùm ăn
chơi trác táng, thân thủ lưu loát tránh thoát, lách qua cửa, nghênh ngang bước
vào.
Vừa tham quan vừa không ngừng miệng: "Sao đột nhiên lại nhớ tới Kinh Bình?
Chỉ có một mình anh sao? Ngũ ca, lục ca đâu?"
"Lão lục đã xảy ra chuyện rồi."
Một câu, bảy chữ đã thành công khiến Lục Thâm thất thố trước mặt mọi người.
Nhưng mặc cho anh ta gặng hỏi thế nào, Hồ Chí Bắc vẫn không chịu nói.
"... Cậu hỏi anh, anh cũng không rõ lắm! Lúc ấy sơn trang Đông Li chỉ còn lão
ngũ và lão lục, bọn họ đều cùng lúc biến mất." Lục Thâm nghe xong chỉ nghĩ
anh ta đang lấy cớ, trả lời lấy lệ qua loa.
Nhưng hôm nay ngẫm lại phản ứng của Thẩm Loan khi anh ta nhắc đến Quyền
Hãn Đình, cái loại tránh mà không nói, giữ kín như bưng, không khác gì thái độ
lạnh nhạt, chuyện này còn kinh khủng hơn chùy đá!
Quyền Hãn Đình biến mất rồi!
Còn nhẫn tâm bỏ cô lại.
Nếu không, một người phụ nữ sẽ đã từng yêu anh nhiều đến vậy sẽ không có vẻ
mặt ấy.
Thẩm Loan...
Chính là một người phụ nữ cao ngạo phá tan đất trời!
Điếu thuốc cháy đến đầu hút làm bỏng đầu ngón tay cũng kéo Lục Thâm đang
suy nghĩ xa xôi về.
Anh ta nghiền nát điếu thuốc, ném ra ngoài cửa sổ, rồi sau lấy điện thoại, tìm
một cái tên trong danh bạ, ấn gọi...
Không có gì bất ngờ xảy ra, không có người nghe máy.
Ba năm, anh ta không phải chưa từng liên lạc với Hồ Chí Bắc, nhưng không có
lần nào gấp gáp như lần này.
Anh ta muốn hỏi Hồ Chí Bắc mấy năm nay rốt cuộc đang làm gì, vì sao không
hề lộ mặt; muốn biết ngũ ca, lục ca đang ở đâu, bây giờ có khỏe mạnh không;
nhưng điều muốn hỏi nhất vẫn là họ có biết Thẩm Loan có con hay không!
Một đứa bé cực kỳ giống Quyền Hãn Đình!
"Đáng chết —" Lục Thâm nhủ thâm, đấm vào tay lái, xương ngón tay bị đập
trúng phát đau, cả cánh tay đều bị co rút.
...
Lái xe về lại nhà cũ đã là đêm khuya, người trong nhà đã ngủ.
Lục Thâm không kinh động đến bất cứ kẻ nào, tối lửa tắt đèn mò mẫm về
phòng, nằm trên giường rất lâu nhưng lại không thể nào ngủ được.
Trong đầu nhất thời hiện lên gương mặt Thẩm Loan, nhất thời hiện hình ảnh của
đứa bé đó, dựa vào sự si tình của lục ca với Thẩm Loan, nếu anh biết Thẩm
Loan một thân một mình sinh con, không biết sẽ đau lòng đến mức nào.
Lục Thâm cảm thấy bản thân phải làm gì đó.
Bây giờ trong lòng anh ta đan ôm một bí mật lớn kinh thiên động địa như vậy,
lại không thể nói cho bất cứ ai trong mấy anh em họ, cảm giác này quả thực
muốn khiến anh ta phát điên!
Từ từ...
Trong chớp nhoáng, trong đầu anh ta đột nhiên vụt ra một suy nghĩ!