Hai năm trước, Hồ Chí Bắc gặp anh ta ở nơi ông ta sống, không phải vì để trò
chuyện, cũng không phải để uống rượu, mà là để xin đường hàng không.
"Quy chế hàng không nội địa dân dụng" hiện hành có quy định: đơn vị, cá nhân
tham gia hoạt động hàng không dân dụng phải nộp hồ sơ kế hoạch bay cho Cục
điều hành bay địa phương trước khi thực hiện chuyến bay và thực hiện kế hoạch
bay theo đúng thẩm quyền phê duyệt.
Hồ sơ cần được nộp trước mười lăm giờ vào ngày trước khi thực hiện chuyến
bay, bộ phận điều hành chuyến bay sẽ đưa ra quyết định thông qua hoặc không
thông qua trước hai mươi mốt giờ ngày trước chuyến bay dự kiến.
Nhưng chuyến bay lúc ấy của Hồ Chí Bắc từ Kinh Bình tới đảo Thái Bình
Dương vẫn chưa được Cục hàng không thông qua, nguyên nhân cụ thể không
thể thông qua thì ở bên trên vẫn chưa cho biết.
Do đó mà Tam gia vừa có danh tiếng lại vừa có quan hệ lại chỉ có thể bó tay
không còn cách nào, không rõ nguyên nhân thì làm sao có thể khắc phục được
chứ?
Lúc bấy giờ ông ta mới nhớ đến vị đứng trên Lục Thâm.
Nhà họ Lục không những có quyền còn có tiền.
Ông cụ chủ nhà họ Lục làLục Chinh lại còn là một người vừa có danh vọng vừa
tài giỏi, thời trẻ tuổi làm mưa làm gió, cưới một người vợ một người trên vạn
người, mặc dù bây giờ lớn tuổi nhưng uy vọng của ông ta vẫn sáng như mặt trời
ban trưa.
Sau khi nghĩ kĩ thì chỉ có Lục Thâm mới có thể thay ông ta xử lý chuyện này!
Quả nhiên sau ngày gặp mặt của hai người bọn họ, sự việc Hồ Chí Bắc xin
đường hàng không đã được thông qua, nhưng ông ta không thể sử dụng trực
thăng tư nhân bởi vì quyết định này được quân đội phê duyệt.
Lục Thâm thấy vậy thì chuẩn bị cho anh ta một cái trực thăng quân đội "hợp với
quy định".
Vào ngày cất cánh hai người chạm mặt nhau.
"Ôi, em quên hỏi anh, anh bay tới Thái Bình Dương làm gì vậy? Trên đảo
hoang đó có thứ gì quý giá khiến anh tận lực như thế?"
Trong mắt Hồ Chí Bắc xẹt qua tia kinh hãi: "Thứ cực kỳ quý giá" dừng một
chút, anh ta chậm rãi nói tiếp: "Cũng có thể là cái gì cũng không có, tôi phải
xem thử mới biết được."
"Anh thực sự đi tìm kho báu?"
Trên mặt Hồ Chí Bắc hiện lên vẻ thận trọng và nghiêm túc khiến anh ta không
cách nào hiểu được.
Lục Thâm không hỏi nữa, anh ta cũng không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu:
"...Vùng đảo đó là nơi chưa được khai phá, rất khó để liên lạc với bên ngoài. Ở
bên trong trực thăng có điện thoại vệ tinh, anh xuống dưới đảo lỡ có gặp nguy
hiểm gì thì có thể liên lạc ngay với tôi."
"Cảm ơn."
Tuy nhiên từ lần về thăm người thân đó rồi trở về quân đội, Hồ Chí Bắc cũng
chưa liên lạc với anh ta lần nào.
Khép lại ký ức, Lục Thâm nhìn lên trần nhà rồi kinh ngạc ngồi thẳng người.
Đúng rồi! Năm kia khi trực thăng trở về địa điểm xuất phát, điện thoại vệ tinh
kia đã không còn trong khoang, vậy cũng có nghĩa là Hồ Chí Bắc đã lấy nó đi
rồi!
Như vậy thì bây giờ anh ta có thể liên hệ với Hồ Chí Bắc qua điện thoại vệ tinh
này không?
Sáng hôm sau, Lục Thâm dậy sớm báo cáo.
Đầu tiên là báo cáo kết quả điều tra sau khi lẻn vào "Mật Đường" tối hôm qua,
chọn lọc một chút rồi nói sơ qua: "Tiếp theo tôi sẽ tiếp tục theo dõi, bao gồm
điều tra xem tàu Trát Mã có làm trái pháp luật mà buôn lậu trái phép không.
Không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây."
"Từ từ... thằng nhóc nhà người gấp gì chứ? Trà cũng chưa uống miếng nào mà
đòi đi."
"Tôi đi tới trụ sở chính."
Cấp trên sững sờ: "Cậu tới đó làm gì?"
"Xử lý một số việc."
Nói xong, anh ta cầm tách trà trên bàn uống một ngụm lớn, cao giọng lớn tiếng
vang dội khen "Trà ngon", chẳng khác gì anh ta đang hoàn thành một nhiệm vụ
nào đó, nhanh nhẹn chuồn mất không thấy bóng dáng.
"Thằng nhóc thúi! Uống trà qua loa lấy lệ không có một chút lòng thành nào,
cho anh uống là làm hư trà của tôi..."
Giữa trưa, sở chỉ huy căn cứ 433, trực thăng năm kia được phê duyệt chính là từ
chỗ này ban ra.
"Chà, hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Cậu không ở bộ phận mới
hưởng thụ cuộc sống đi, chủ động chạy về đây làm gì? Cảm thấy huấn luyện
còn chưa đủ, luyện tập không đủ nghiêm khắc, muốn trở lại làm lính mới à?"
"Anh cút đi! Đúng là miệng chó không khạc được ngà voi." Lục Thâm đưa chân
định đá.
Người kia nhanh nhẹn né tránh, trốn phía sau bàn làm việc: "Dám ra tay với cấp
trên, không biết phân biệt ai cao ai thấp, cậu ngứa da à?"
"Lão Trịnh, ngừng chút đi, đừng lảm nhảm nữa." Lục Thâm móc hộp thuốc từ
trong túi áo, rút ra hai điếu, một cây dành cho anh ta, một cây khác đưa cho
người kia: "Hút không?"
Người kia giơ tay nhận lấy.
Lục Thâm châm lửa, mở miệng nói: "Tôi hôm nay tới là có việc."
"Việc gì?"
"Ở chỗ này của cậu có thể tra được số điện thoại vệ tinh cụ thể được trang bị cố
định trên mỗi chiếc trực thăng quân sự không?"
Lão Trịnh cau mày thật chặt, trầm ngâm hút một điếu thuốc: "Cậu hỏi cái này
làm gì?"
"Anh nói với tôi có thể tra được hay không đã."
"Có thể thì có thể, chẳng qua..."
Hai mắt Lục Thâm sáng lên: "Chẳng qua cái gì? Anh đừng có úp úp mở mở, nói
hết trong một lần đi!"
"Tôi không có quyền này. Muốn tra thì cần có sự cho phép của cấp trên mới có
thể truy cập cơ sở dữ liệu.
"Ai có thể phê duyệt?"
Lão Trịnh nói tên, trước kia Lục Thâm có nghe qua nhưng mà không quen biết
gì nhiều.
Anh ta có chút thất vọng, vòng qua vòng lại vẫn phải gọi điện cầu sự trợ giúp
của ông cụnhà mình...
Mặc kệ! Vì có thể nhanh chóng liên lạc được với Hồ Chí Bắc, cứ tiến hành vậy!
Lục Thâm không dám gọi điện trực tiếp cho Lục Chinh, dựa vào hiểu biết của
anh ta đối với ông cụ nhà mình, gọi điện qua ông ta chỉ có nghe mắng thôi.
Nghĩ chốc lát, anh ta lại bật cười, còn có người khác...
Bà cụ nhận được điện thoại của cháu trai, bà ta không nói ra sự vui vẻ của mình,
nhưng giọng điệu của bà ta có sự vui mừng rất rõ ràng, hỏi han Lục Thâm ân
cần, Lục Thâm cũng kiên nhẫn trả lời từng cái.
"...Được rồi, lần này anh lại gây ra họa gì muốn bà lão như ta phải ra mặt giải
quyết?"
Lục Thâm xấu hổ, xoa xoa mũi cười gượng: "Ha hả... Đâu có như bà nói, cháu
mà là loại người đó sao? Cháu thì có thể gây ra họa gì được chứ?!"
"Thật sự không có?" Bà cụ có chút không tin tưởng.
Bởi vì từ nhỏ Lục Thâm vẫn luôn là người dẫn đầu gây họa, hiếm khi được một
lần ngoan ngoãn đa số đều là chột dạ vì đã làm sai.