"Cháu bảo đảm, chắc chắn không có." Lục Thâm vuốt mông ngựa, muốn bao
nhiêu thành khẩn có bấy nhiêu thành khẩn.
"Được rồi, nếu không có việc gì thì trước tiên như vậy đi, ông nội đang giục ta!"
"Từ từ... Ông nội muốn ra ngoài sao?"
"Hôm nay thời tiết đẹp, chuẩn bị đi Trường Thành, cháu có muốn đi không?"
"Không được không được, cháu còn có việc rất bận, không đi được đâu." Lục
Thâm từ chối còn không kịp, nói giỡn, sức của chân ông cụ kia như kia, anh ta
đi thì chỉ có thể bị ăn hành thôi.
Bà nội còn có thể nhanh nhẹn hơn so với anh ta luôn...
"Thật sự không đi..."
"Được rồi, vậy tạm biệt."
"A! Bà chờ một chút ạ..." Lục Thâm nhớ tới mục đích gọi điện thoại của mình,
căng da đầu mở miệng.
"?"
"Bà... có thể giúp cháu tí việc không ạ?"
Đầu dây bên kia giọng điệu "biết ngay mà" nói: "Nói đi, rốt cuộc cháu lại gây ra
họa gì nữa?"
Lục Thâm: "..."
Anh ta nói ngắn gọn kể việc mình muốn tra sự việc điện thoại vệ tinh.
Đầu tiên bà nội không trả lời.
Lòng Lục Thâm chùng xuống.
Theo thường ngày, dựa vào sự quan tâm của bà nội đối với anh ta thì đã sớm
đồng ý việc này, sẽ không như bây giờ do dự một lúc, trừ phi chuyện này có
chút khó khăn.
Quả nhiên...
"... Bà không làm chủ được, phải hỏi ông nội của cháu, anh có muốn tôi chuyển
điện thoại cho ông nội anh không?"
"Đừng... cháu sợ. Hay là bàhỏi giúp cháu một chút?"
"Hừ! Thằng nhóc thúi, đừng có cho là bà không biết thằng nhóc nhà anh có ý đồ
gì." Bản thân sợ còn bắt bà đỡ giúp.
"Hi hi... Bà nội luôn là nữ thần của lòng cháu..."
"Ngoan! Đợi một lát, bây giờ bà sẽ đi hỏi giúp cháu ngay đây."
"Vâng ạ! Mỗi ngày yêu bà nội 3000 lần."
Khoảng hai phút sau, bà cụ đã trở lại, cầm lấy di động lần nữa: "Chuyện này
không phải là không được, nhưng phải có điều kiện."
Tâm trạng Lục Thâm như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, lấy lại giọng nói, cổ họng
nghèn nghẹn: "Điều kiện gì ạ?"
"Cùng chúng ta đi Trường Thành."
"..."
Hôm nay, Lục Thâm mệt như chó sắp chết, không chỉ nhìn thấy hai ông bà già
"bước đi như gió", còn vô tình bị rắc cẩu lương ngập mặt.
Sau giao dịch, cuối cùng anh ta đã lấy được số của điện thoại vệ tinh của trực
thăng quân sự.
Nói trắng ra là số "trước đó".
Về tới nhà, Lục Thâm còn chưa kịp tắm rửa đã chờ không được mà gọi qua số
kia.
Có thể là hai giây, cũng có thể là hai phút, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói
"alo" quen thuộc, tâm trạng thấp thỏm như thủy triều chậm rãi bình ổn lại.
Lục Thâm nghe giọng nói bình thường của chính mình: "Tam ca, đã lâu không
gặp..."
Nếu nói Hồ Chí Bắc kinh ngạc khi nhận được điện thoại của Lục Thâm, vậy thì
anh ta mà nghe được lão Lục và Thẩm Loan có con, chắc chỉ có thể sử dụng từ
"hoảng sợ" để hình dung.
"...Thật sự! Em tận mắt nhìn thấy, cậu bé kia giống hệt Lục ca."
"Khi nào?"
"Hôm qua."
"Thằng bé bao nhiêu tuổi rồi?"
"Em không biết chính xác bao nhiêu, nhưng thằng bé khoảng ba bốn tuổi."
"Chuyện này quá bất ngờ, em chắc chắn mình không nhìn lầm chứ?"
Lục Thâm chắc chắn như đinh đóng cột: "Chắc chắn khẳng định luôn."
"Như vậy có nghĩa là anh, có cháu trai?" Giọng điệu Hồ Chí Bắc lắp bắp:
"Không..." Đột nhiên giọng điệu anh ta chùng xuống: "Lão Lục vẫn chưa biết
gì, cậu ta không biết..."
Lục Thâm: "Vậy anh liên lạc với Lục ca đi! Báo với anh ấy!"
Đầu dây bên kia yên lặng thật lâu: "Anh không liên lạc được với cậu ấy."
"Cái gì? Anh Lục rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Vì cái gì anh ấy lại đột nhiên
biến mất? Hai năm trước anh không kể rõ ràng, anh nói bản thân anh cũng
không rõ lắm, bây giờ có thể nói cho em biết được không?"
"..."
"Anh ba! Anh nói gì đi..."
"Lão Lục mấy năm nay... cũng không dễ dàng gì."
Chương 940: Hình ảnh của Lục gia, tin tức nhà họ Bình
Cụ thể là không dễ dàng như thế nào, cho dù Lục Thâm hỏi kiểu gì thì Hồ Chí
Bắc vẫn nói năng cẩn trọng trước sau như cũ.
"... Cái này không thể nói, cái kia cũng không thể nói, làm anh em cái rắm!"
Anh ta mặt mày cau có.
"Tiểu Thất..." Hồ Chí Bắc cũng rất bất đắc dĩ.
Lục Thâm mạnh mẽ vò đầu, tóc vừa mới cạo xong có chút đâm tay. "Vậy thì
làm sao bây giờ?"
"Tôi nghĩ..."
Hai năm trước, Hồ Chí Bắc đã tìm được Quyền Hãn Đình. Đảo hoang tuy
không phải là Chiếm Ngao, nhưng cách đảo Chiếm Ngao cũng không xa, ông ta
vừa đáp xuống đã tiến vào khu vực giám sát của nhà họ An, liền bị hệ thống
đánh giá là xâm nhập bất hợp pháp...
Việc mạo hiểm ở đây không cần nhắc lại, tóm lại vẫn tìm thấy Quyền Hãn Đình.
Không, chính xác mà nói thì đó chỉ là một đoạn hình ảnh của Quyền Hãn Đình,
không phải là anh.
Là người của nhà họ An đưa đến hoang đảo, chiếu cho anh ta xem.
Khuôn mặt Quyền Hãn Đình xuất hiện ở trước mặt anh ta, không biết là bởi vì
ánh sáng chiếu rọi hay là anh vốn như vậy, làn da tái nhợt, đôi mắt đen nhánh
sâu thẳm như bị phủ sương mù.
Đoạn video chỉ có nửa phút, anh đã nói được ba câu.
Câu đầu tiên, đừng tìm tôi.
Câu thứ hai, đừng hỏi chuyện sống chết.
Câu thứ ba, đừng nói với Thẩm Loan.
Hồ Chí Bắc không hỏi thêm, bởi vì anh ta hiểu ý đồ và quyết tâm của Quyền
Hãn Đình.
Đây là do anh muốn biến mất khỏi cuộc sống của mọi người, bao gồm cả Thẩm
Loan - người phụ nữ chiếm trọn tình yêu và sự dịu dàng của anh!
Tàn nhẫn như vậy, tuyệt tình như vậy!
Hồ Chí Bắc không hỏi lý do nữa, ông ta biết rằng có hỏi cũng như không, sẽ
không nhận được câu trả lời.
Vì vậy, ngày hôm sau ông ta rời đi.
Rời khỏi hoang đảo đó.
Nói cách khác, từ đầu đến cuối ông ta thậm chí còn không chạm được lông tóc
gì của Chiếm Ngao, vậy thì làm sao mà xông vào được?
Quyền Hãn Đình buộc anh ta đến mức này, một chút cơ hội cũng không để lại.
Vậy, điều gì đã xảy ra với anh?
Hồi tưởng lại ký ức, Hồ Chí Bắc cầm điện thoại lên, nghe Lục Thâm hỏi, trong
lòng chợt tỉnh táo lại.
"... Anh có cách nào không?!"
Hồ Chí Bắc: "Tuy tôi không liên lạc được với lão Lục, nhưng lão Ngũ bên kia
có thể hỏi thử."
"Ngũ ca?"
"Năm đó, lão Ngũ và lão Lục biến mất cùng nhau."
Lục Thâm ngẩn người.
...
Cái chết của Phan Hiểu Kinh chỉ dùng từ "tai nạn" để kết luận một cách nhẹ
nhàng như vậy.
Tang lễ do nhà họ Tống chịu trách nhiệm, rốt cuộc đến tận lúc chết đi, cô ta vẫn
bị gán cho cái danh là "con dâu nhà họ Tống".
Thẩm Loan không tiện tham dự.
Cũng không có thời gian để tham dự, bởi vì cô phải đưa hai con đến nghĩa trang
thăm Trương Mạn.
Một bó hoa ly được đặt trước bia mộ, Thẩm Loan nhìn vào hình ảnh người phụ
nữ đang nở nụ cười để lộ lúm đồng tiền như hoa: "Người hại cô đã chết, cảm ơn
cô đã quyên tặng giác mạc cho Tán Tán, đây là điều duy nhất tôi có thể báo đáp
cô."
Cô để cho Thanh Thanh quỳ gối trước mộ dập đầu lạy ba cái.
Rồi để Tán Tán làm theo.
Cuối cùng, trước ánh chiều tà, đưa hai đứa nhỏ đi.
Tam tử đợi ở lối vào nghĩa trang, sau khi lên xe, vừa nổ máy liền hỏi: "Chúng ta
đi đâu?"
Thẩm Loan nhìn ra ngoài cửa sổ, nói ra hai chữ: "Mật Đường."
Dọc đường đi trong xe đều giữ yên lặng, vài giờ sau, xe dừng ở đầu ngõ.
Tán Tán vẫn còn thức, còn cô bé thì đang ngủ.
Sau khi Thẩm Loan giao con bé cho Lệ Hiểu Đàm, cô đi thẳng lên tầng hai,
mang theo cả Tán Tán.
Cô làm cái gì hay nói điều gì, chưa bao giờ kiêng dè con trai.
Bởi vì Thẩm Loan biết, cậu bé có thể hiểu được bản thân mình, ngay cả khi cậu
trông nhỏ như vậy, lẽ ra phải không hiểu gì.
Đẩy cửa bước vào, Nhị tử đã đợi sẵn.
"Anh đã điều tra được cái gì?" Cô đi thẳng vào vấn đề.
Nhị tử: "Ngoại trừ tầng xảy ra vụ việc, tôi đã xem lại video giám sát của bệnh
viện, bao gồm cả sảnh trước, sân vườn, nhà để xe và nhà ăn. Tôi không phát
hiện ra điều gì khả nghi."
Nguyên nhân chính là vì "không có gì khả nghi" mới khiến người ta sợ hãi.
Trẻ con thường không nói dối, lỗ kim và vết bầm tím trên cánh tay cũng không
thể làm giả, quả thật có một "bác sĩ" như vậy, nhưng lại không có dấu vết.
Nếu suy nghĩ kỹ, có thể hiểu được chỗ đáng sợ.
Chân mày Thẩm Loam nhíu chặt.
"Còn có một chuyện nữa." Nhị tử tiếp tục, giọng điệu nghiêm túc hơn trước:
"Tống Khải Phong đã có động tĩnh."
Đôi mắt Thẩm Loan hơi nheo lại.
Nhị tử cầm một tập tài liệu đưa cho cô: "Đây là ghi âm cuộc gọi cá nhân của
Tống Khải Phong trong nửa năm qua. Phía trước đều bình thường, nhưng nửa
tháng nay ông ta thường xuyên liên lạc với số máy được đánh dấu đỏ trên tờ
giấy, cuộc gọi nào cũng vào rạng sáng. Mặc dù cuộc gọi chỉ có năm phút ngắn
ngủi, nhưng cũng đủ để hoàn thành một giao dịch quan trọng hay nói chuyện."
"Anh nghi ngờ rằng dãy số này có liên quan đến nhà họ Bình?"
Nhị tử không nói gì, nhưng im lặng coi như cam chịu.
Khoảng một năm trước, trong quá trình điều tra nhà họ Bình, Nhị tử tình cờ
phát hiện tập đoàn Tống thị đưa ra một nghiên cứu mới là phát minh con chip
kỹ thuật số vượt quá mức của ngành, lợi nhuận tạo ra cho họ sau ba tháng sử
dụng thực tế nhiều hơn tổng của hai quý trước.
Theo thời gian, con số này sẽ tiếp tục tăng lên.
Do chính sách bảo hộ của công nghệ được cấp bằng sáng chế, có xu hướng hình
thành độc quyền.
Như chúng ta đã biết, một công nghệ mới hoặc một sản phẩm mới thường đầu
tư rất nhiều thời gian và tiền bạc cho việc nghiên cứu và phát triển sơ bộ, nhưng
nhà họ Tống lại âm thầm cho ra một vũ khí lợi hại như vậy, trước đó còn không
có một chút tin tức gì, rõ ràng là có trá!