Nhị Tử đã nghiên cứu cái chip đó, đặt mua với giá trên trời từ một nhân viên
trong trung tâm nghiên cứu phát minh ở Tống thị.
Cuối cùng, tất cả chứng cứ đã chỉ về nhà họ Bình.
"... Nếu tôi đoán không sai, chắc là kỹ thuật dòng chính đào thải xuống, tôi đã
từng thấy trong sách cổ ở Triều Giang. Bởi vì đã lâu, hơn nữa các ghi chép cụ
thể về quá trình nghiên cứu phát minh lại không rõ ràng, cho nên bị coi thành
sách phổ cập khoa học của gia tộc, ai cũng có thể đọc nó."
Kể cả là Nhị Tử, một nô bộc có giấy bán thân.
Nhưng cũng không phải ai xem rồi cũng có thể tạo ra nó theo những gì sách ghi
chép. Ví dụ như, trong sách lịch sử có nhắc đến máy địa chấn Trương Hoành,
còn có cả tranh minh hoạ nhưng không có nghĩa những người đã từng đọc cái
này đều có thể phục chế lại máy đo địa chấn.
Nếu muốn chiếu theo cách thức "cắt - dán", e rằng chỉ có mình Trương Hoành
tự ra tay mới có thể làm ra được một cái.
Tương tự như vậy, nếu Tống thị nắm giữ kỹ thuật cốt lõi của con chip này, lại
còn có thể bán được với số lượng lớn, mượn ưu thế khoa học công nghệ cao
hiện có để chiếm trước thị trường chắc chắn sẽ không chỉ hiểu mỗi bề nổi.
Sau lưng nhất định có "chỗ dựa" đã nắm giữ hoàn toàn kỹ thuật của con chip
này, như kiểu, Trương Hoành không ra mặt, nhưng anh ta có thể chỉ đạo một
người khác tạo ra máy đo địa chấn!
Mà có năng lực và tiền vốn lớn như vậy, ngoài dòng chính nhà họ Bình, anh ta
không nghĩ đến ai khác!
Nhằm trúng nhà họ Tống, tiếp theo không tiếc tất cả tài nguyên, sử dụng tối đa!
Đáng tiếc, quá trình lại không thuận lợi như trong tưởng tượng.
Đầu tiên, Tống thị là tập đoàn hàng đầu cả nước, kinh doanh các lĩnh vực đa
dạng, có 342 dự án công nghệ quang học, trong đó 60% liên quan đến nghiên
cứu và phát triển chip, nếu từng bước từng bước điều tra ra, không chỉ lãng phí
tài nguyên nghiêm trọng, còn có khả năng rút dây động rừng!
Tiếp theo, Tống Khải Phong là người cẩn thận, đặc biệt trên phương diện
thương nghiệp càng nhạy bén, đuôi cáo giấu kín không túm ra được.
Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, mò kim đáy biển có lẽ trong tương lai
một ngày nào đó sẽ thành công, nhưng cơ thể Tán Tán không chờ được, mà
Thẩm Loan cũng không đánh cuộc nổi.
Đây là nguyên nhân cô không tiếc thân mình dù mạo hiểm cũng muốn trà trộn
vào nhà họ Tống, báo thù thay Trương Mạn cũng là mục tiêu thứ hai!
Cô phải như "dây leo" bám vào nhà họ Tống rồi lại đi sờ sờ "dưa" nhà họ Bình!
Thời gian quay trở lại hiện tại, Thẩm Loan rũ mắt, nhanh chóng lướt qua danh
sách hồ sơ liên lạc, nửa tháng trở lại đây, số lượng cuộc gọi đến và gọi đi vào
sáng sớm của Tống Khai Phong tăng lên đáng kể, hơn nữa còn là cùng một số.
Đầu ngón tay trắng như tuyết chạm nhẹ vào dãy số được đánh dấu màu đỏ, đáy
mắt Thẩm Loan xẹt qua trầm tư.
Nhị Tử: "Tôi đã điều tra số điện thoại này rồi, thuộc thành phố loại ba ở phía
Nam, kinh tế không phát triển, chỉ dựa vào du lịch để chống đỡ."
"Anh muốn nói cái gì?" Cô vẫn giữ nguyên động tác rũ mắt, giọng điệu lạnh
nhạt khiến người nghe không nhìn ra cảm xúc.
"Năm đó dòng chính nhà họ Bình nhất định đã di chuyển đến phương bắc, điều
này tôi rất chắc chắn. Cho nên, không loại trừ khả năng đối phương cố ý dùng
số phía nam để đánh lạc hướng người nhìn."
"Xem ra......" Thẩm Loan dừng một chút, híp mắt: "Đối phương rất cẩn thận."
Nếu này con chip này thật sự là dòng chính của nhà họ Bình, vậy phải cẩn thận
cũng không có gì là sai.
Năm đó gia tộc mai danh ẩn tích, bây giờ lại xuất hiện, nhẹ thì nghĩ không cần
phải kiêng kị, nhưng nghiêm trọng hơn có lẽ sẽ xảy ra tai hoạ.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.*
Ai trong dòng chính nhà họ Bình nắm trong tay nhiều thứ tốt như vậy?
Một bộ chip lỗi thời được đưa vào thị trường hiện tại, nhưng lại có thể duy trì
lợi thế cạnh tranh tuyệt đối, vậy công nghệ mũi nhọn chân chính của nhà họ
Bình sẽ đáng sợ đến mức nào?
Tam Tử: "Từ danh sách cuộc gọi đến – đi trước mắt, hai bên chắc vẫn đang
trong quá trình đàm phán."
Mặt mày Thẩm Loan tối sầm, rồi sau đó lại một nụ cười nhạt.
Cô đã biết nên làm thế nào.
"Giúp tôi chuẩn bị một thứ..."