"Tiểu Thẩm về rồi —"
Lúc Thẩm Loan và hai đứa nhỏ về đến nhà, đúng lúc Chung Ngọc Hồng đang
đứng trong viện.
Trên người còn mặc sườn xám màu đen, vừa thấy đã biết đi dự đám tang về,
còn chưa kịp thay quần áo.
Nhưng duỗi tay không đánh kẻ mặt tươi, huống chi đối phương còn chủ động
chào hỏi, Thẩm Loan cũng khách khách khí khí trả lời: "Bà Tống."
Không khác gì cách gọi của người làm.
Ánh mắt Chung Ngọc Hồng hơi cứng lại, không nói gì vào nhà chính với ba mẹ
con họ.
Lúc này, người làm bưng khay vào, một cái nồi sứ trắng nhỏ đặt trên đó, bên
cạnh còn đặt một bộ chén và muỗng.
"Thưa bà, tổ yến đã nấu xong."
"Đi lấy thêm ba chén nữa."
"Vâng."
Chung Ngọc Hồng quay cười nói với Thẩm Loan: "Tổ yến bổ thân, cháu và hai
đứa nhỏ cũng uống đi."
Thẩm Loan chuyển động mắt, không biết nghĩ gì, nhưng không mở miệng từ
chối.
"Thưa bà, chén đây..." Rất nhanh, người làm đã mang lên.
Chung Ngọc Hồng tự mình chia tổ yến hầm thành bốn phần, không lấy cho
mình trước mà đưa cho Thanh Thanh.
Vốn dĩ bà ta muốn sẽ đưa cho Tán Tán, đáng tiếc, thằng bé lại không cho mặt
mũi.
Thẩm Loan mở miệng đúng lúc: "Không sao, đưa muỗng cho nó là được, nó có
thể tự ăn."
Bà lão thấy Tán Tán làm việc có trật tự, một chút không sai, trong mắt không
khỏi đau lòng: "Thằng bé còn nhỏ như vậy, có phải quá..." hà khắc không?
Lời còn chưa dứt, đã bị Thẩm Loan mở miệng cắt: "Bé trai không cần phải quá
nâng niu, có một số việc sớm hay muộn cũng phải học."
"Tuy là thế, nhưng thằng bé vẫn còn nhỏ quá."
Tuy Chung Ngọc Hồng là người luôn biết đúng sai, nhưng cũng không tránh
khỏi những tật xấu của người già - cưng chiều còn bênh vực người mình.
Thẩm Loan không cãi, nhưng cũng không cầm chén giúp Tán Tán, cậu bé vẫn
kiên trì tự ăn.
Phản kháng âm thầm, gần như đang khiêu khích.
Nói thật, sự bất mãn của Chung Ngọc Hồng trong nháy mắt đã lên cực điểm,
nhưng rất nhanh, bà ta đã điều chỉnh lại cảm xúc, cười như không có chuyện gì:
"Đúng vậy, dạy người phải dạy từ nhỏ. Cháu cũng nhân lúc còn nóng uống luôn
đi..."
Bà ta đưa cho Thẩm Loan, người sau không từ chối.
Nhưng thật ra Tán Tán nhìn chén tổ yến như nước dãi, mày nhỏ xoắn tít, nhưng
vẫn uống.
"Cháu cũng tự uống được..." Cuối cùng, cô bé con cũng không cho bà lão đút
nên cũng đành thôi.
Bà ta bưng chén lên, muỗng còn chưa đưa đến miệng, dường như đột nhiên nhớ
ra cái gì, quay đầu nhìn Thẩm Loan, mở miệng nói: "Hôm nay lại đưa hai đứa
nhỏ ra ngoài chơi hả?"
"Vâng."
"Đi đâu vậy nào?"
"Quảng trường trung tâm."
"Người nhiều xe nhiều" Bà lão dừng lại, nhưng vẫn cười: "Có gì vui chứ?"
"Trong trung tâm thương mại có khu vui chơi cho trẻ nhỏ." Đối đáp trôi chảy.
Dù là giọng nói hay thần thái, Thẩm Loan đều biểu hiện quá tự nhiên, Chung
Ngọc Hồng không nhìn ra bất cứ manh mối gì, trong lòng thở dài, đột nhiên
thấy thật khó giải quyết.
Bà ta rũ mắt, vừa uống tổ yến vừa thu lại sắc ám dưới đáy mắt.
Im lặng giằng co trong hai phút, trong lúc đó chỉ nghe thấy tiếng va chạm của
chén và muỗng, và tiếng cô bé con nhai nhóp nhép.
Cho đến khi, Tống Khải Phong vào nhà, Chung Ngọc Hồng vội vàng buông đồ
trong tay, đi ra đón, cầm áo khoác cho ông ta.
"Đã về rồi?"
"Ừ."
"Đã tiễn người xong?"
"Đi rồi."
Lúc Chung Ngọc Hồng xoay người treo áo khoác lên giá, Tống Khải Phong lập
tức đi đến trước mặt Thẩm Loan: "Đúng lúc cô ở đây, tới phòng làm việc một
chút."
Giọng nói không quá nghiêm khắc, nhưng cũng hoàn toàn không hiền lành gì,
áp lực lạnh nhạt.
Động tác cầm muỗng của Thẩm Loan dừng lại, sau đó vẫn uống sạch miếng
cuối cùng, đặt chén xuống đứng dậy, muốn nói với bà lão mấy câu nhưng lại
thôi, ánh mắt phức tạp, cô dời tầm mắt, nhàn nhạt "ồ" một tiếng rồi đi theo Tống
Khải Phong.
Trong phòng làm việc.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Loan vào đây nhưng không hề tò mò.
Tống Khải Phong ngồi vào chiếc ghế mà hằng ngày ông ta vẫn ngồi, đôi mắt
sắc bén: "Tôi nghĩ, chắc cô có có chuyện muốn nói."
"?" Thẩm Loan mờ mịt.
Ông ta khẽ cười một tiếng: "Phải để tôi hỏi sao?"
Cô vẫn lúng ta lúng túng.
"Được, vậy để tôi hỏi, cô đáp. Hai đứa nhỏ bị Hiểu Kinh dẫn đi, cô đuổi đến
bệnh viện còn sớm hơn chúng tôi, chuyện này phải giải thích thế nào?"
"Giải thích? Vì sao phải giải thích? Cháu đã làm sai gì sao?"
Tống Khải Phong híp đôi mắt già: "Sao cô lại biết chúng ở đó? Hay, để tôi đổi
cách hỏi, người sau lưng giúp cô là ai?"
Thẩm Loan nhíu mày không nói, nhìn vẻ mặt như muốn nói: Chuyện này có
liên quan gì đến ông sao?
Ông cụ cười lạnh: "Nhà họ Tống không phải nơi để con chó con mèo nào cũng
có thể tùy tiện trà trộn vào để giương oai! Bên ngoài có bao con mắt nhìn chằm
chằm, lại có bao người rắp tâm muốn hại, Tống thị có thể đi đến ngày hôm nay
không dễ gì, cái thân già này còn ở đây thì sẽ không cho phép bất cứ ai có ý đồ
xấu xuất hiện ở nhà họ Tống, nhiễu loạn sự yên ổn vốn có của nó."
"Ngài đang nghi ngờ cháu cấu kết với thế lực khác?" Thẩm Loan một câu thấy
máu, chọc thẳng vào điểm mấu chốt.
Tống Khải Phong vô cùng hài lòng với sự nhanh nhạy của cô, đồng thời cũng
cảm thấy kiêng kị và đề phòng.
Phụ nữ thông minh thường khó khống chế, tất nhiên biến số càng lớn.
Thẩm Loan có thể tìm được Phan Hiểu Kinh trước ông ta, nếu nói không có
người khác trợ lực, chỉ dựa vào mỗi cô, căn bản không có khả năng!
"Hành vi và biểu hiện của cô khiến người ta không thể không nghi ngờ."
"Cho nên, ngài gọi cháu tới phòng làm việc là vì lý do này sao? Đúng" Thẩm
Loan chống tay vào mép bàn, cơ thể hơi đổ về phía trước, gằn từng chữ một:
"Cháu không có."