"Phải không?" Mắt Tống Khải Phong sáng như đuốc: "Vậy người đàn ông đứng
cạnh cô ngày hôm đó là ai?"
Thẩm Loan nhướng mày, đôi mắt thể hiện đã hiểu rõ, thu tay lại, đứng thẳng
dậy, thu lại tư thế công kích: "Hóa ra ngài đang rối rắm điểm này. Thật ra không
cần phải vòng vo một vòng lơn đâu, ngài muốn biết cứ trực tiếp hỏi cháu là
được, sao cứ phải phí công như vậy, trải nhiều lớp chăn như vậy? Dù sao, cũng
không phải người không thể để cho người ta biết..."
Ông cụ nghẹn họng.
Lại nghe Thẩm Loan mở miệng: "Nói vậy ngài cũng đã hiểu rõ, lúc trước tôi
làm việc gì."
Tống Khải Phong nhíu chặt mày, đáy mắt xẹt qua tia u ám.
Thẩm Loan không thấy, giọng điệu không đổi: "Người đó là vệ sĩ của "Mật
Đường", quan hệ rộng, nhiều mánh khóe, tin tức linh thông, đúng lúc cháu lại
quen biết. Tình hình lúc đó, người cháu có thể xin giúp đỡ cũng chỉ có anh ấy."
"May mắn, ngưỡi cũ nhớ tình nghĩa, không bởi vì cháu rời khỏi "Mật Đường" mà
trở mặt không nhận người, giúp đỡ hai đứa nhỏ không nói làm gì, còn chạy đến
bệnh viện với cháu, sau khi xác nhận hai đứa nhỏ không có chuyện gì mới rời
đi. Ngài còn nghi ngờ gì không?"
Hợp tình hợp lý, không thể chỉ trích.
Thẩm Loan đã nói ra toàn bộ rồi, ông ta còn có thể có hỏi cái gì chứ?
Cuối cùng: "... Nếu cô đã bước chân vào cửa nhà họ Tống chúng tôi thì phải
chặt đứt tất cả những mối quan hệ lung tung rối loạn trước kia, quan hệ bạn bè
cũng phải lựa chọn cẩn thận, loại bỏ bã, chỉ để lại tinh hoa."
Thẩm Loan rũ mắt gật đầu, tư thế khiêm tốn, nhưng hai mắt gục xuống lại có
một ngọn lửa lạnh lẽo thấu xương, không bừng bừng, không có nhiệt độ, chỉ
thấm người, u ám.
Tống Khải Phong nói thấm thía: "Coi như cô không suy nghĩ cho bản thân thì
cũng nên vì hai đứa nhỏ. Chúng đã là cháu trưởng dòng chính nhà họ Tống,
tương lai không tránh được việc phải lộ mặt trong cái vòng này, xã giao kết mối
quan hệ, nếu vì cô mà phải chịu cảnh bị người ta coi thường, cô nhẫn tâm sao?"
Thẩm Loan sau khi nghe xong, mày mày viết rõ hai chữ châm chọc khẽ buông
lỏng, bị Tống Khải Phong thấy hết.
"Cháu..."
"Được rồi" Ông lão đánh đòn phủ đầu: "Cô tự cân nhắc cho kỹ đi, đừng đưa ra
quyết định khiến bản thân phải hối hận trong tương lai."
Thẩm Loan suy tư gì đó mà rời khỏi phòng làm việc.
Nhìn thấy bước chân nặng nề và bóng lưng không còn quật cường nữa của
người phụ nữ, Tống Khải Phong vừa lòng, mục đích của cuộc nói chuyện hômg
nay ông ta đã đạt được, vì hai đứa nhỏ, sau này cô cũng nên biết điều thu liễm
đi.
Không ngờ tới, bọ ngựa bắt ve, tự cho là thu hoạch bội thu, lại xem nhẹ chim sẻ
mai phục sau lưng.
Trở lại Tây viện, Thẩm Loan bảo chị Dương trông giúp hai đứa nhỏ, con cô lấy
cớ thay quần áo xoay người vào phòng ngủ, còn thuận tay khóa lại.
Thẩm Loan kiềm chế hưng phấn dưới đáy mắt, lấy điện thoại ra, tìm một ứng
dụng ẩn, icon là hình tai nghe, phía dưới đề tên tiếng Anh — Eavesdrop (nghe
trộm)!
Đầu ngón tay khẽ chạm, click mở, đồng thời bật ra Bluetooth, Thẩm Loan đeo
tai nghe lên.
Sau một hồi rè rè, bên trong mơ hồ vang lên âm thanh có tiếng người nói,
nhưng quá nhỏ, không nghe rõ.
Thẩm Loan không vội, cô bắt đầu điều chỉnh số liệu, sau nhiều lần thử cuối
cùng cũng nghe thấy rõ tiếng nói.
"... Thế nó trả lời thế nào?" Là giọng của Chung Ngọc Hồng.
"Cô ta nói không có." Tống Khải Phong.
"Tiếp theo ông định làm gì? Tôi nói trước, không thể động đến hai đứa nhỏ, bây
giờ chúng chính là mạng của tôi, chạm vào cũng không được!"
"Bà xem bà đang nói cái gì không biết?! Vì cái thái độ này của bà mới tạo thành
cục diện ném chuột sợ vỡ như bây giờ..."
Thẩm Loan tháo tai nghe xuống, không nghe tiếp, đầu kia so sánh cô với
"chuột", cô cũng không để ý lắm.
Vừa rồi ở phòng làm việc, Thẩm Loan lấy tay chống bàn, cũng ngay lúc, cô đã
lẳng lặng không tiếng động gán thiết bị nghe trộm xuống dưới mặt bàn.
Còn chuyện không từ chối chén tổ yến đó, chỉ để cô có đủ lý do đợi Tống Khải
Phong về, sau đó tìm cô hỏi chuyện, gọi cô vào phòng làm việc.
Mỗi một bước đều nằm trong kế hoạch Thẩm Loan.
Nửa giờ sau, Tam Tử điện báo: "Thiết bị có thể sử dụng không?"
"Có thể. Tôi cài chế độ tự động lưu, sau đó dùng hình thức âm tần của điện
thoại, cứ ba tiếng sẽ gửi cho anh. Tôi ở bên này cố gắng chú ý quan sát kỹ
nhưng không thể bảo đảm lúc nào cũng có thể để ý, một chữ không lọt, cho nên,
anh nhận được tin rồi nghe lại cẩn thận, bảo đảm không để mất tin tức quan
trọng."
"Vâng!"
Chạng vạng, nhà chính gọi ăn cơm.
Thẩm Loan dẫn theo hai đứa nhỏ, chuẩn bị ăn xong sẽ về Tây viện.
Trên bàn không khí không quá kém, nhưng cũng không tốt, chủ yếu đều im
lặng, mang theo áp lực khiến người khác hít thở không thông.
"Ngoan, bà nội gắp đồ ăn cho con, ăn nhiều một chút..." Chung Ngọc Hồng nói,
gặp một miếng thịt vào bát cô bé con.
Thanh Thanh cầm đũa không như thuần thục Tán Tán, miễn cưỡng có thể tự
gắp, nhưng vừa đút vào mồm lại rơi, rất nhanh quanh bát cơm đã lấm tấm hạt
cơm rơi vãi.
Tống Khải Phong nhíu mày nhìn cô bé, ông ta rất coi trọng quy củ, chú ý "Lúc
ăn và ngủ không nói chuyện", tất nhiên không thể chịu đựng tướng ăn không ưu
nhã này, dù là bất mãn đứa nhỏ mới ba tuổi.
Chung Ngọc Hồng nhìn ra được ông ta đang cố nhẫn nhịn, trước khi Tống Khải
Phong mở miệng, dặn dò người làm: "Đi phòng bếp lấy muỗng nhỏ lại đây,
đừng lấy cái kim loại."
"Vâng."
Rất nhanh, trước mặt cô bé có thêm một cái muỗng, Chung Ngọc Hồng cười
tủm tỉm: "Bé ngoan, chúng ta đứng dùng đũa nữa, dùng muỗng được không?"
"Không được... Muốn gắp đồ ăn đồ ăn, muỗng không thể..."
Chung Ngọc Hồng khó xử.
Thẩm Loan chỉ lo cúi đầu ăn cơm, yên tĩnh lại biết bổn phận, dường như không
hề nhận ra chuyện đang xảy ra trước mắt.