Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác.
Thẩm Loan cảm thấy không ai có thể thích hợp với câu nói này hơn Lục Thâm
cả.
Logic rõ ràng, bình tĩnh, nhất quan trọng nhất là anh ta đã biết cách chịu thua,
tất nhiên cũng hiểu thế nào là "Xem xét thời thế" và "Lấy lui làm tiến".
Bốp bốp bốp—
Thẩm Loan thật sự không nhịn được mà phải vỗ tay.
Lục Thâm: "?"
"Cuối cùng cũng có thể thấy anh như nói chuyện bình thường như một người
lớn, mà không phải đứa bé vô cớ gây sự nữa rồi."
"..."
"Về mặt pháp luật thì việc điều tra có thể dừng ở đây, nhưng về góc độ cá nhân
thì tôi cần phải hỏi cô, cũng mong cô phải thành thật trả lời — rốt cuộc bến tàu
có tham gia buôn lậu không?"
Thẩm Loan không nói chuyện, híp mắt, lông mi run rẩy.
Sau một lúc lâu, cô mới mở miệng: "... Tôi thích tiền, nhưng chưa từng nghĩ tới
việc dùng tới mấy cách trong 《Luật Hình sự》đâu."
Lòng Lục Thâm như từ từ trút được gánh nặng.
Anh ta cũng không ít lần kết oán với Thẩm Loan khi gặp mặt ở Ninh Thành,
nhưng không biết vì sao anh ta lại tin rằng người phụ nữ này sẽ không nói dối.
"Một câu hỏi cuối cùng, đừng phủ nhận nữa, cô muốn số lượng thuốc nhập khẩu
lớn như vậy để làm cái gì? Bề ngoài thì như để giúp đỡ các phòng thí nghiệm
trong đại học, nhưng tôi không tin, Thẩm Loan cô cũng không phải là nhà từ
thiện!"
"Ồ...Vậy tôi là người thế nào?"
Lục Thâm: "Gian thương. Cho người ta một ngàn là vì tương lai sẽ lấy một vạn
từ trên người đối phương."
Thẩm Loan cong môi, không giống như đang tức giận.
"Cho nên tôi đoán rằng cái phòng thí nghiệm kia đang bán mạng vì cô, mà cô
cung cấp dược phẩm, cũng có thể nói là nguyên vật liệu, đây là điều kiện tất
yếu."
Cô cười: "Làm sao bây giờ? Lại muốn khen anh rồi."
Lục Thâm: "..."
"Thứ tôi có thể nói thì sẽ thản nhiên báo cáo đầy đủ, còn thứ không thể nói, hỏi
cũng vô dụng."
Người đàn ông bắt đầu dỗ dành: "... Thẩm Loan, đừng như vậy, tôi đang lo lắng
cho cô chứ không phải đang xem cô như kẻ thù đâu."
"Cảm ơn." Cô đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống anh: "Tạm biệt."
"Từ từ đã—" Lục Thâm đứng lên theo, thấp giọng hỏi nói với bóng dáng dần đi
xa của cô: "Có phải cô... Sẽ không tha thứ cho Lục ca của tôi không?"
Thẩm Loan dưới chân không dừng lại: "Tôi đã trả lời câu hỏi trước của anh rồi,
câu này thừa."
Khuôn mặt Lục Thâm hơi trầm xuống.
"Nhưng mà," sau đó lại nghe cô nói lại: "Câu này tôi có thể trả lời miễn phí cho
anh— sẽ không đâu."
Sẽ không tha thứ.
Trong lòng Lục Thâm giật mạnh một cái, đến lúc phản ứng lại đã không nhìn
thấy bóng dáng của Thẩm Loan.
"Hỏng rồi..."
Anh ta móc di động ra, dường như bàn tay đang run rẩy ấn xuống dãy số kia
...
Rời đi quá trà, Thẩm Loan gọi taxi đi đến "Mật Đường".
Sau khi nói chuyện với Lệ Hiểu Đàm một lát, Nhị Tử mới dẫn Tán Tán từ tầng
hầm đi lên.
"Có mệt không con?" Thẩm Loan cầm khăn giấy lau mồ hôi thay cậu bé, cái
mũi nhỏ ướt nhẹp, mồ hôi từng giọt từng giọt giống như hạt châu.
Tán Tán lắc đầu.
"Đi nào, chúng ta đi tắm rửa thôi."
Nhị Tử: "Ta đến đây đi."
Thẩm Loan thoáng sững lại, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía con trai, thấy cậu bé
không chán ghét thì mới thoải mái nói: "Cũng được."
Nhị Tử dẫn cậu nhóc lên lầu, Thẩm Loan tiếp tục bàn chuyện cùng Lệ Hiểu
Đàm.
"Vừa rồi dì nói, ai muốn bao hết toàn trường?"
"Giao hai vạn tiền đặt cọc rồi, không có tên mà chỉ để lại họ — Nghiêm."
Thẩm Loan nhướng mày: "Đàn ông sao?"
Lệ Hiểu Đàm gật đầu: "Ngày mai đối phương phải sử dụng rồi, yêu cầu trước
bốn giờ chiều nay cho dù thành công hay không cũng phải cho anh ta một đáp
án chính xác. Dì đã nói Tam Tử đi điều tra cụ thể người kia rồi..."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi. Tam Tử mặc áo gió, thân hình đĩnh bạt, lúc
vào cửa ngọn gió lùa góc áo bên trái của anh ta lên.
Anh ta cũng không quan tâm, nhanh chóng đi về phía hai người.
Lệ Hiểu Đàm: "Thế nào rồi, đã điều tra xong chưa?"
"Điều tra được rồi, là một cậu chủ của chi thứ nhà họ Nghiêm, nghe nói cũng có
gần gũi với dòng chính, trong giới cũng có vài phần thể diện."
Thẩm Loan nhướng mày.
Nhà họ Nghiêm...
Nếu tính toàn bộ ngành bất động sản của Hoa Hạ thì đó là một con cá sấu khổng
lồ.
Lệ Hiểu Đàm cắn răng: "Tôi vừa nghe thấy họ Nghiêm thì đã nghi ngờ có liên
quan đến nhà họ Nghiêm rồi mà, nếu không cũng không thể tài đại khí thô* nói
bao hết là bao hết được, không ngờ thật đúng..."
Đột nhiên, cô ấy quay đầu nhìn Thẩm Loan: "Đơn hàng này chúng ta có nhận
không?"
"Vì sao không nhận?"
"Không xảy ra chuyện thì đều không quan trọng; cho dù có xảy ra chuyện gì thì
dựa vào thực lực bây giờ của chúng ta chỉ sợ không trêu chọc nổi."
Thẩm Loan cười khẽ: "Mở cửa làm ăn buôn bán, cái gì nên giữ khuôn phép thì
sẽ cố hết trách nhiệm, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể đổ lên trên đầu
chúng ta được."
Lệ Hiểu Đàm cũng không bất ngờ với quyết định này: "Được, để dì gọi điện
thoại thông báo cho đối phương."
"Lấy giá gấp đôi đi. Đã là cậu chủ của nhà họ Nghiêm, mặc dù là chi thứ, nhưng
cũng không thiếu chút tiền ấy đâu."
Lệ Hiểu Đàm vui mừng ra mặt: "Đã hiểu!"
Sau khi Tán Tán tắm rửa xong, sau đó lại thay một bộ quần áo sạch sẽ thì trời
cũng đã tối rồi.
Trước đó Thẩm Loan cũng đã gọi điện thoại thông báo cho nhà họ Tống, lúc đó
bà cụ nghe máy, cô nói đại một lý do rồi nói không quay về ăn cơm.
Chung Ngọc Hồng dường như tạm dừng vài giây, sau đó mới cười ra tiếng.
Người vui mừng nhất khi nghe tin hai mẹ con Thẩm Loan muốn ở lại đây ăn
cơm, phải kể tới Lệ Hiểu Đàm.
Không nói hai lời đã cầm ví ra ngoài mua đồ ăn, sau khi trở về lại nhanh chóng
chạy vào phòng bếp, không đến một tiếng đã hoàn thành xong một bàn đồ ăn đủ
món chay mặn, cũng có thêm canh.
"Cục cưng của bà dì tới đây nào," cô ấy duỗi tay về phía Tán Tán, chuẩn bị bế
cậu nhóc lên bàn ăn: "Lâu rồi con chưa đến đây ăn đồ ăn bà dì làm nhỉ?"
Nhóc con lại dang tay về phía Thẩm Loan.
Sớm đã thành thói quen nên Lệ Hiểu Đàm cũng không thất vọng, không ôm thì
không ôm thôi, xoay người xới cơm thay mọi người, sau đó tiếp đón Nhị Tử,
Tam Tử vào ăn cơm