Tán Tán tuy rằng không cho Lệ Hiểu Đàm ôm nhưng lại ăn không ít đồ ăn.
Như vậy cũng đủ làm Lệ Hiểu Đàm vui đến nở hoa rồi.
Không phải cô ấy không muốn theo đuổi mà là đứa nhỏ này quá khó lấy lòng.
Nghĩ đến điều này, không khỏi đồng tình rơi nước mắt thay bà chủ nhà họ Tống
một trận, chỉ sợ Tán Tán còn thích cô ấy hơn bà chủ đó.
Không chờ mọi người ăn xong, cô ấy đã nói xin lỗi để rời bàn sớm.
Đã đến giờ buôn bán rồi.
Thẩm Loan ăn cơm xong cũng không ở lâu, nói với Tam Tử vài câu rồi dẫn Tán
Tán rời đi từ cửa sau.
Bên kia, Lệ Hiểu Đàm mặc trang phục lộng lẫy đón khách, nghiễm nhiên đã
thành thạo việc đón tiếp này rồi.
Từ lúc rời nhà khi còn trẻ cho tới bây giờ thẳng đến 30, nhan sắc cũng dần phai
tàn, cô ấy cũng coi như "người làm việc có thâm niên rồi".
Trước kia cô ấy cảm mình chỉ là đang lang bạt, cho dù kiếm được nhiều tiền
hơn nữa cũng sẽ không thoát khỏi chữ "Bán"; bây giờ cô ấy đã nghĩ thông suốt
rồi, cô ấy coi nó trở thành một phần công việc, chỉ là việc mà không phải người
thường có thể làm được, tiền lương cũng không thấp.
"Chị Đàm, có người gọi điện thoại tìm!"
"Không nhận."
"Nhưng mà đối phương rất kiên trì, anh ta nói anh ta họ Nghiêm..."
Lệ Hiểu Đàm nheo mắt: "Nói Đào Hoa tới đây thay tôi, tôi đi nhận điện thoại."
"Vâng, em lập tức đi gọi chị Đào ngay."
Tầng hai.
Lúc Lệ Hiểu Đàm cầm điện thoại cũng kinh ngạc với sự kiên nhẫn của đối
phương, dù sao đi đi lại lại cũng hết mấy phút rồi, thế mà vẫn không cúp máy.
Nếu vậy thì cô ấy cũng có thêm chút tự tin để trao đổi chuyện tiếp theo rồi.
"Cậu Nghiêm, thật sự xin lỗi vì để cậu đợi lâu."
"Đã suy nghĩ kỹ chuyện đặt phòng chưa?" Đi thẳng vào vấn đề.
"Ngài cũng biết nơi này của chúng tôi muốn bao phòng cũng phải theo quy định
mà, ban ngày thì được nhưng buổi tối cần phải buôn bán bình thường. Vậy mà
ngài lại cố tình muốn bao buổi tối, đây không phải làm khó tôi sao?"
"Ồ, ban ngày Mật Đường căn bản không buôn bán, muốn tôi tiêu tiền để bao cái
vỏ rỗng sao, chị Đàm, chị đang đùa tôi sao?" Câu "Chị Đàm" từ trong miệng
anh ta nói ra có vài phần nghiêm nghị hài hước.
"Cậu Nghiêm, ngài nghe tôi nói hết rồi nổi giận cũng không muộn mà?"
Đầu bên kia lạnh lùng hừ một tiếng.
"Vốn không có quy định này, nhưng ngài đã tự mình mở miệng, lại có thành ý
như thế, nếu tôi mà từ chối nữa thì cũng quá không biết điều rồi."
Lời này nói ra cũng làm đối phương thaoir mái không ít, ngay cả giọng nói cũng
hòa hoãn hơn một chút: "Cô có thể nghĩ như vậy thì chắc cũng là người hiểu
chuyện. Mà đã là người hiểu chuyện thì cũng đừng làm chuyện hồ đồ, hiểu
không?"
"Tất nhiên rồi. Vậy đêm mai tôi sẽ ở đây cung kính nghênh đón cậu Nghiêm đại
giá, nhưng mà cũng có thêm điều kiện nho nhỏ nữa, muốn bao hết thì phải giá
gấp đôi, hẳn là chuyện này cũng không khó khăn với ngài nhỉ?"
"Nói nửa ngày như thế hóa ra là vì tiền, sao cô không nói sớm chút, trên đời này
thứ có thể dùng tiền để giải quyết thì sao cứ phải làm phức tạp lên vậy?"
Lệ Hiểu Đàm cũng không nói thêm nữa, kệ cho anh ta hiểu lầm.
"Lát nữa tôi sẽ nói trợ lý chuyển tiền, nhưng mà ngày mai cô phải sắp xếp chu
đáo hết, nếu không, cô lấy bao nhiêu tiền thì tôi sẽ cho cô phun ra số tiền ấy,
thậm chí còn gấp bội!"
Khóe miệng Lệ Hiểu Đàm kéo xuống, dù sao cách điện thoại nên đối phương
cũng không thấy, cô ấy không kiêng nể gì cũng là chuyện bình thường.
Nhưng giọng nói lại không ảnh hưởng chút nào: "Xin hỏi cậu Nghiêm bao hết
phòng để chiêu đãi ai thế? Chúng tôi cần phải dựa vào tuổi, thân phận, sở thích,
vv, của khách để bày trí lại sảnh lớn."
"Chưa đến 30, không có sở thích gì, đã xuất ngoại mấy năm, tôi cũng không quá
hiểu biết."
"Vâng, tôi biết nên làm thế nào rồi."
"Nhớ kỹ, ngày mai, ngàn vạn lần không thể làm rớt dây xích đấy!" Cực kỳ cẩn
thận.
Lệ Hiểu Đàm không khỏi tò mò rốt cuộc đối phương có địa vị gì, vậy mà lại có
thể để cậu Nghiêm chi thứ coi trọng như thế?
...
Lúc nãy Thẩm Loan dẫn theo con trai bắt xe trở về, bởi vì phía trước xảy ra tai
nạn nên con đường tạm thời bị phong tỏa. Cô trả tiền xe rồi dứt khoát xuống xe
đi bộ.