Cũng may khoảng cách từ chỗ này đến nhà cũ nhà họ Tống cũng chỉ có mười
lăm phút đi bộ, cũng không xem là xa.
"Muốn ôm không?" Thẩm Loan hỏi con trai.
Tán Tán lắc đầu, chính cậu tự đi.
Hai mẹ con liền chậm rãi đi về phía trước dọc theo lề đường, tay to nắm tay
nhỏ.
Gió đêm đầu hạ, không mang theo khô nóng mà đưa tới chút mát mẻ.
Đột nhiên, chân Thẩm Loan dừng lại, đột nhiên xoay người, chỉ thấy bên dưới
ánh đèn đường sáng loáng, bóng cây trên đường loang lổ, nhẹ nhàng đung đưa
theo gió, cũng không nhìn thấy bóng người nào.
Cô nhíu mày nhìn chằm chằm vào bóng tối dưới gốc cây.
Bởi vì khoảng cách quá xe, hơn nữa ánh sáng cũng không rõ, mặc dù nơi đó ở
phía đối diện lại còn không có gì cản trở nhưng nó vẫn trở thành điểm mù.
Thẩm Loan không có hứng thú đi đến tìm hiểu, mà khom lưng bế Tán Tán lên
bước nhanh về phía trước.
Không còn thoải mái và dễ chịu khi đi dạo như trước.
Nói cô đa nghi cũng được, quá cẩn thận cũng thế, trong một cái nháy mắt vừa
rồi, cô thật sự có loại cảm giác bị theo dõi.
Nhưng quay đầu nhìn lại không hề phát hiện --- đây mới là điều đáng sợ nhất!
...
Sau khi Thẩm Loan nhìn thấy cổng lớn nhà họ Tống từ xa mới dần dần đi chậm
lại.
Quản gia chào hỏi: "Cô Thẩm, cô đã về..."
Vừa nói vừa mở cánh cửa sắt ra.
Lúc Thẩm Loan ôm Tán Tán đi ngang qua sân, phát hiện Chung Ngọc Hồng
đang đứng ở ngoài cửa nhà chính, nhìn qua giống như đang đợi cô.
"Về rồi à?" Vẫn là giọng nói hiền từ mang ý cười.
"Vâng."
"Thanh Thanh ngủ rồi, ở trong phòng tôi, có cần để chị Dương ôm đến bên chỗ
cô không?"
"Không cần, nếu con bé đã ngủ thì không cần phải di chuyển nữa, tránh cho
đánh thức nó."
Chung Ngọc Hồng gật gật đầu: "Vậy cũng tốt."
"Không có chuyện gì khác thì cháu về Tây viện trước, Tán Tán có hơi mệt rồi."
Bà cụ muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ khẽ ừ một tiếng.
...
Ban đêm, ánh trăng sáng soi, mọi thứ đều im lặng.
Tán Tán đã ngủ, Thẩm Loan ở trong phòng mình, bởi vì không bật đèn cho nên
hòa vào bóng tối một cách hoàn hảo.
Chỉ có một đôi mắt lạnh lùng hiện lên vẻ u ám.
Khi kim chỉ vào hướng 12 giờ, tai nghe không truyền đến bất kỳ âm thanh gì,
hoàn toàn yên tĩnh.
Cô không vội, nằm sấp ở nơi kín đáo, có đủ kiên nhẫn, giống như con báo đêm
đi săn đang đợi con mồi xuất hiện.
Cuối cùng, vào lúc 0 giờ 27 phút sáng, đầu kia truyền đến một tiếng động rất
nhỏ.
Là tiếng mở cửa đóng cửa.
Sau đó, tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở trước bàn
làm việc, mà chỉ cách đó bước chân là nơi đặt đầu vào của thiết bị nghe lén.
Tống Khải Phong gọi đến dãy số đó.
Sau hai tiếng bíp, đối phương nghe máy: "Chủ tịch Tống, thời gian giao hẹn đã
đến, cho nên quyết định của ông là gì?"
"Tôi có thể đáp ứng cho các người 30% lợi nhuận, nhưng mà ---" Ông ta đổi lời:
"Tôi có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Thứ nhất, Tống thị phải sở hữu bản quyền sáng chế con chip này, nói cách
khác, 30% lợi nhuận này không phải là chia ra, mà là bán đứt!"
"Thứ hai, nhà họ Bình các người phải bảo đảm trong vòng 5 năm tới, trên thị
trường không được xuất hiện kỹ thuật nào cao hơn con chip này, cũng không
thể sản xuất thành phẩm hoặc bán thành phẩn có thể thay thế con chip này."
"Thứ ba, thời gian giao dịch trước thời hạn, trong vòng hai ngày, tôi cần phải tất
cả tư liệu kỹ thuật và hàng mẫu cho mỗi giai đoạn.
Đầu bên kia im lặng.
Tống Khải Phong cũng không thúc giục, cho ông ta đủ thời gian suy xét.
Sau một lúc lâu: "... Hai yêu cầu trước thì không thành vấn đề, tôi có thể đồng
ý, nhưng thời gian hai ngày là quá ngắn, cản bản không có biện pháp sắp xếp
giao dịch."
"Phương tiện giao thông bây giờ nhanh và tiện như vậy, cách truyền tin cũng đa
dạng, tin rằng dù là ông tự mình tới giao dịch, hay là liên hệ cho người khác làm
thay thì hai ngày vẫn dư dả. Đương nhiên, anh đã nói không có biện pháp, tôi
cũng không thể làm khó người khác, vậy việc hợp tác dừng tại đây đi!"
"Từ từ ---"
Tống Khải Phong nheo đôi mắt già lại, quyền chủ động đã trở lại trên tay ông
ta.
"Hai ngày... Được! Nhưng thời gian, địa điểm giao dịch để tôi quyết định."
"Đó là đương nhiên."
"Ngày mai, nhà họ Nghiêm có một buổi tiệc mừng thọ, chắc hẳn ông cũng đã
nhận được thiệp mời."
Mặt mày Tống Khải Phong khẽ động.
Nửa tháng trước, thiệp mời dự sinh nhật của gia chủ nhà họ Nghiêm - Nghiêm
Khác được thư ký thân tín của ông ta tự mình đưa tới công ty giao cho Tống
Khải Phong.
Hai nhà Tống, Nghiêm cùng thuộc bốn gia tộc lớn ở Kinh Bình, quan hệ chưa
dám nói khá thân thiết, nhưng cũng chưa từng xích mích với nhau, huống chi
đối phương còn phái thư kí đến, cho nên lần này không thể không đi.
"Ông định giao dịch trong bữa tiệc của nhà họ Nghiêm?!"
"Nhà họ Bình ở ẩn đã lâu, sẽ không dễ dàng lộ diện, mà ông cố tình yêu cầu
trong vòng hai ngày hoàn thành cuộc trao đổi này, tôi cũng chỉ có thể nghĩ đến
dịp này, thuận lý thành chương, lại có thể che giấu tai mắt người khác. Tin rằng
chủ tịch Tống hẳn là còn coi trọng tính bảo mật của giao dịch hơn tôi, dù sao,
truyền ra bê bối đường đường là tập đoàn Tống thị lại lấy cắp bản quyền và
chiếm dụng kỹ thuật của người khác..."
"Đủ rồi! Tôi đồng ý. Nhưng mà anh có thiệp mời không?"
"Chuyện này không cần ông phải lo, ngày mai gặp."
Đầu kia kết thúc cuộc gọi trước, Tống Khải Phong cầm điện thoại ở trong
phòng làm việc thêm mười lăm phút mới rời đi.
Trong phòng ngủ, Thẩm Loan giơ tay gỡ tai nghe xuống, bên môi nở một nụ
cười yếu ớt.
Tiệc mừng thọ nhà họ Nghiêm sao?
Trong bóng tối, đôi mắt trong veo đen láy của cô phản chiếu ra tia sáng đáng sợ,
hơi hơi hưng phấn, cuối cùng tất cả cùng chìm vào yên ắng giống như vực sâu