"Cô mẹ nó -"
"A Sâm!" Nghiêm Tri Phản lạnh lùng mở miệng.
"..." Anh ta không nói.
"Một nửa phí đặt bao hết coi như là bồi thường cho người bị hại," Tầm mắt
khinh thường của người đàn ông liếc qua Lệ Hiểu Đàm và người phụ nữ trước
đó bị đánh một bạt tai, cuối cùng một lần nữa trở lại trên mặt Thẩm Loan, hơi
gật đầu: "Không làm phiền, cáo từ."
Nói xong, dẫn Nghiêm Tuấn Sâm rời đi.
Thẩm Loan nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, ánh mắt lúc sáng lúc tối lóe
lên sự bất định.
Ra đầu hẻm, hai người ngồi trên chiếc Bentley.
Tài xế tiểu Triệu không dám thở mạnh, cẩn thận khởi động xe, không khí bên
trong xe nặng nề đến mức khiến người khó thở.
"Anh?" Nghiêm Tuấn Sâm thử thăm dò gọi
Nghiêm Tri Phản nhắm mắt chợp mắt, không đáp lại.
Anh ta có chút nóng nảy, mở miệng biện giải: "Thật không phải em cố ý khó
xử, cô ta là một tiểu thư sô pha hạ tiện, đáng giá em phải tự hạ thân phận sao?"
Nghiêm Tri Phản vẫn không có đáp lại.
Anh ta tự mình tiếp tục: "Đầu năm nay, làm gà tính tình còn không nhỏ, kinh
doanh vậy mà lại không biết điều như vậy! Đánh tiểu nhân cần gì người già,
một đám vệ sĩ cố làm ra vẻ, không nghĩ tới cuối cùng kẻ đứng sau vẫn là một
con đàn bà..."
Nghiêm Tuấn Sâm nhớ tới mình bị Thẩm Loan quật ngã trên mặt đất, khó chịu
cắn cắn răng hàm, hiện tại cổ vẫn còn đau, càng cảm thấy mất mặt.
"Vốn dĩ hôm nay là muốn tìm một nơi để hai anh em chúng ta uống một chén,
cũng coi như tẩy trần cho anh, không nghĩ tới..." Anh ta suy sụp im tiếng, dáng
vẻ ảo não.
"Đều do Mật đường kia! Còn có người phụ nữ mắt ở đỉnh đầu kia, vậy mà đuổi
chúng ta đi?! Em còn chưa tính, nhưng mà anh, anh không nên chịu đãi ngộ như
vậy! Tóm lại, em nhất định sẽ khiến cô ta trả giá lớn vì hành động hôm nay, nếu
không khó xóa được nỗi hận trong lòng!"
"Cậu muốn khiến ai trả giá lớn?" Nghiêm Tri Phản đột nhiên nói, không biết khi
nào đã mở mắt ra, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén.
"Đương nhiên là người phụ nữ kia-"
Đối diện với ánh mắt lạnh thấu xương kia, lời mà Nghiêm Tuấn Sâm còn chưa
kịp nói ra khỏi miệng đột nhiên im bặt.
"Tôi cảnh cáo cậu, đừng động vào cô ấy."
"Anh?" Kinh ngạc và nghi ngờ.
Nghiêm Tri Phản nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa
sổ.
Nghiêm Tuấn Sâm đảo qua đường cong sườn mặt lãnh ngạnh của anh, như suy
tư gì đó.
...
Nhà họ Nghiêm.
Cùng với âm thanh ổ khóa chuyển động, cửa lớn bị đẩy ra.
Nghiêm Tri Phản thay đổi giày, không có bật đèn, lập tức đi lên trên tầng.
"A Phản."
Dưới chân ngừng lại, xoay người, lại thấy một người ngồi trên sô pha phòng
khách, thân hình mảnh khảnh, ngồi thẳng lưng.
Trong không khí truyền đến mùi nước hoa nhàn nhạt.
"Mẹ." Anh đi qua, thuận tay mở đèn lên: "Đã trễ thế này, sao mẹ còn chưa nghỉ
ngơi?"
Dương Lam giương mắt, khi chạm đến gương mặt anh, phảng phất bị kinh
động, nhanh chóng tránh đi.
Vẻ mặt Nghiêm Tri Phản không thay đổi, anh biết bà để ý cái gì, nhưng anh bất
lực.
"Mẹ cũng vừa xong việc."
"Đi ngủ sớm một chút đi, đừng quá mệt mỏi."
Một năm trước, vợ đầu của Nghiêm Khác qua đời, Dương Lam thay thế, trở
thành nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của nhà họ Nghiêm.
Tuy là tái giá, lời bàn tán nghe không tốt lắm, nhưng tốt xấu cũng coi như có cái
danh phận.
Không chỉ có như thế, Nghiêm Khác còn rất yêu thương bà, kiểu yêu thương
này có cả coi trọng, là tín nhiệm chưa bao giờ từng có với người vợ đầu, những
người khác ở nhà họ Nghiêm cũng lễ kính ba phần với Dương Lam.
Mà Dương Lam cũng không có phụ kỳ vọng của người đàn ông, bà tự nhiên hào
phóng, dịu dàng hiền huệ, đối nội là đóa hoa hiểu lòng người săn sóc nhu thuận,
đối ngoại là vợ hiền thành thạo.
Chẳng qua chỉ mới một năm sau, bà đã được vòng luẩn quẩn tán thành, trở
thành "Phu nhân" nổi danh.
Cái này "Quý" không thể đánh đồng cùng Ninh Thành, tuy rằng đều gọi là "Tứ
đại gia tộc", nhưng khoảng cách giữa Ninh Thành cùng Kinh Bình cách Giang
Châu một trăm.
Trên mảnh đất này, tụ tập nhân vật nổi tiếng chân chính, huân quý như lưu.
Kéo theo đó là càng ngày càng nhiều giao tế xã giao, nội vụ gia tộc bận rộn
phiền phức.
Phụ nữ không dễ làm, phụ nữ trong đại tộc hào môn càng là vô cùng khó khăn.
Nhưng ngoài dự đoán chính là, bà học được rất nhanh, cũng làm thật sự rất tốt,
làm người ta tìm không ra nửa điểm tật xấu.
"A Phản, con ngồi xuống uống ngụm nước đi."
Người đàn ông ngừng lại, theo lời ngồi xuống sô pha đối diện.
Dương Lam trầm ngâm một lát, chậm rãi mở miệng: "Ngày mai chính là đại thọ
50 của bố con, dựa theo trước đó chúng ta đã nói tốt, ông ấy mượn cơ hội tuyên
bố thân phận của con, để con tiến vào cái vòng luẩn quẩn này, cũng là bàn đạp
kế thừa công ty. Con về nước cũng đã hai ngày, trong lúc ấy vẫn luôn là mẹ ở
giữa hai ba con giúp hai người truyền lời, hiện tại mẹ muốn nghe xem con nói
như thế nào?"
Anh giương mắt, ánh mắt trầm tĩnh, giọng điệu lạnh đạm: "Mẹ muốn nghe cái
gì?"
Dương Lam cũng không tức giận, ngược lại đối với câu trả lời như vậy nhẹ
nhàng thở ra, ít nhất không có trực tiếp từ chối, còn có đường sống cứu vãn.
"Mẹ hy vọng con có thể nghe theo sắp xếp của ba con tiến vào công ty, đừng
làm trái lại nữa. Ông ấy muốn bồi dưỡng con tiếp nhận tập đoàn, thậm chí kế
thừa toàn bộ nhà họ Nghiêm, điều này con rõ ràng hơn so với mẹ."
"Được."
Dương Lam sửng sốt, có vẻ như không nghĩ tới anh đồng ý thoải mái như vậy.
Nhưng giây lát lại khôi phục như thường, tiếp tục đưa ra yêu cầu thứ hai: "Buổi
tương tác đêm mai, con sẽ biểu diễn nhảy mở màn, ba mẹ đã sắp xếp cô cả nhà
họ Thẩm làm bạn nhảy với con, con chỉ cần làm thân sĩ, phát huy đầy đủ phong
thái và tu dưỡng của mình, nhảy một khúc với cô ấy thật tốt là được."
Dương Lam từ đầu tới đuôi đều chỉ đề cập tới khiêu vũ, không đề cập tới thân
cận, khiến anh ngay cả từ chối cũng không có lý do.
Nghiêm Tri Phản đã không phải Thẩm Khiêm lúc trước, Dương Lam lại sao có
thể vẫn là Dương Lam lúc trước?