Lần này trả lời so trước vấn đề trước lâu hơn.
Quá trình chờ đợi im lặng và kéo dài, Dương Lam lại không có thể hiện một
chút không kiên nhẫn nào.
Bà giống như quân sư đã nắm chắc thắng lợi, chỉ chờ trận đánh giằng co này lấy
được toàn thắng.
Có thể là qua một phút, cũng có thể qua mười phút, cuối cùng Nghiêm Tri Phản
gật đầu: "Con chấp nhận sắp xếp này."
Dương Lam mỉm cười, trong mắt lại chưa xuất hiện quá nhiều kinh hỉ.
Bài học đầu tiên khi bà đến Kinh Bình, chính là học được che giấu cảm xúc,
hiện giờ, đã là lô hỏa thuần thanh.
"Thời gian không còn sớm, đi lên nghỉ ngơi thôi."
Nghiêm Tri Phản đứng dậy đi lên trên lầu.
"Còn nữa..." giọng nói nhàn nhạt của Dương Lam từ sau người truyền đến: "Về
sau không cần bật đèn, mẹ không nhìn được gương mặt kia của con."
Bước chân người đàn ông không dừng lại, giả vờ như không nghe thấy.
Ngay khi anh bước lên một bậc thang cuối cùng, sắp biến mất ở chỗ rẽ, một
tiếng vâng nhẹ trong không khí truyền đến, nhẹ nhàng rơi xuống lỗ tai người nọ
ngồi ngay ngắn trong phòng khách.
Trong mắt Dương Lam hiện lên cái gì, vừa thấy lại không có cái gì, cằm khẽ
nâng, càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo trên đường nét thanh tú của
bà.
...
Trong phòng.
Sau khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng một lúc lâu, thật lâu không thấy
người đi ra.
Người đàn ông đứng ở trước gương, nhìn khuôn mặt hoàn toàn xa lạ trong
gương, vẫn anh tuấn, nét mặt lạnh lùng thiếu vài phần ôn nhuận, nhiều một tia
lạnh lùng.
Đảo mắt, ánh mắt lạnh lùng, mặc dù không mở miệng, cũng có thể khiến người
nhìn thôi đã thấy sợ.
Anh đã từng lấy dịu dàng phong nhã, cô lại nói anh khoác tấm da dê, trong
xương cốt là sói hung dữ.
Hiện giờ, sói hung dữ khôi phục lại nhan sắc, cô có thể ngoái đầu nhìn lại được
không?
Nghiêm Trì Phản kéo kéo khóe miệng, người trong gương cũng cười rộ lên
theo.
...
Hôm sau, sáng sớm.
Thẩm Loan mới vừa bước vào chính phòng liền nghe thấy một giọng nói lớn.
"... Bộ sườn xám này, tuy chọn dáng người, nhưng càng chọn khí chất, người có
cái trước lại không có cái sau, chỉ có thể gọi là tốt mã dẻ cùi! Nếu nhân vật thần
tiên như ngài còn không xứng, vậy thì ai xứng?" Một người phụ nữ trang điểm
thời thượng đoạn một đoạn nguyên liệu ở trên người Chung Ngọc Hồng khoa
tay múa chân, khen tặng bộc lộ ra ngoài.
Bên cạnh còn có một đống người nhỏ giọng phụ họa.
"Đây, người xứng đáng tới." Lão thái thái nhìn về phía chỗ cửa.
Những người khác cũng đều nhìn qua.
Thẩm Loan cứ như vậy đi vào trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, vẻ mặt
thản nhiên.
"Tới, Loan Loan," lão thái thái tiến lên, chỉ vào sườn xám treo trên móc quần
áo: "Con thử cái này đi."
"Con?" Cô nhướng mày.
Người xung quanh âm thầm trao đổi ánh mắt, rất nhanh sau đó, hiểu rõ ý tứ của
lão thái thái, đều xúm về phía Thẩm Loan.
"Dáng người ngài thật tốt."
"Khí chất cũng tuyệt hảo."
"Chỉ có ngài mới có thể bộc lộ ra được sự hấp dẫn của bộ sườn xám này, hiện
tại liền thử xem đi..."
Nói xong, đẩy mạnh Thẩm Loan vào phòng bên cạnh, sườn xám theo đó giao
tới tay cô nàng.
Bởi vì không biết quan hệ của cô và nhà họ Tống, những người này cũng không
dám tùy tiện xưng hô, chỉ có thể dùng cách gọi "ngài" như vậy cũng không bất
lịch sự, có vẻ cũng đủ tôn kính.
Tóm lại, nhìn thái độ của Chung Ngọc Hồng với cô, cứ nâng niu hẳn là không
sai.
Không lâu sau, Thẩm Loan đi ra khỏi phòng.
Màu bạch nguyệt đối lập với hoa văn xám, cắt may vừa sát, làn váy xẻ tà cao,
đùi đẹp như ẩn như hiện, như đặt làm riêng cho cô, thật không có một chỗ nào
không thích hợp.
Lập tức có người đưa giày cao gót lên, có người vén tóc, chuyên viên trang
điểm cũng nóng lòng muốn thử, đều bị Thẩm Loan lắc đầu cự tuyệt.
Cô đem dò hỏi ánh mắt nhìn về phía Chung Ngọc Hồng.
Người sau nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đêm nay có tiệc mừng thọ, con cùng tham
dự với chúng ta."
Thẩm Loan rũ mắt, kiềm chế sự dao động nhẹ trong mắt, xem ra thiệp mời Nhị
tử tìm được tạm thời không phải sử dụng đến ——
Rất tốt.