Cái này là trong khoảnh khắc tách ra Nghiêm Tri Phản đã đưa cho cô.
Thẩm Loan không lập tức lên lầu bước vào phòng, giống như cô không hoàn
toàn tin tưởng vào Nghiêm Tri Phản, trong lòng vẫn luôn có chút nghi ngờ.
Cho đến khi chuông điện thoại vang lên...
"Sao rồi? Điều tra được chưa?"
"Tống Khải Phong và nhà họ Bình giao dịch ở lầu 4, nơi giao dịch cụ thể còn
đang trong quá trình điều tra."
Thẩm Loan siết chặt bàn tay, cầm lấy thẻ phòng: "Không cần, tôi biết bọn họ ở
đâu."
Nhị tử: "?" Không chờ anh ta hỏi thì đầu dây bên kia đã dập máy.
Anh ta nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn phái người tiếp tục điều tra.
Thẩm Loan bước vào thang máy đi thẳng tới lầu 4, đinh...
Hành lang được phủ một lớp thảm lông dày, bước lên không phát ra âm thanh
nào.
Cô tìm phòng 4403 rồi quẹt thẻ bước vào.
Phòng không bật đèn, cũng không có bất kì người nào.
Đi thẳng ra ban công, có thể nhìn thấy hai bên trái phải, bên trái thì đen tối âm
u, bên phải thì ánh đèn rực rỡ.
Cô trở lại phòng rồi bắt tay vào tìm kiếm đồ đạc, một lát sau cô tìm thấy một bộ
thiết bị nghe nhìn trên tủ đầu giường.
Bật nguồn, tìm kiếm tín hiệu, ngay sau đó thiết bị hiển thị kết nối thành công.
Cô kéo màn lại, tắt đèn, trong bóng đêm chỉ còn sót lại ánh sáng xanh được phát
ra từ màn hình, trong phòng chỉ có duy nhất một nguồn sáng.
Mà trên màn hình chính là toàn cảnh bên trong căn phòng phía bên phải!
Bên n trong căn phòng đó còn có hai người đang trò chuyện với nhau, một
người là Tống Khải Phong, còn một người khác...
Thẩm Loan nhếch môi.
Ba năm, nhà họ Bình giấu thật kỹ, cuối cùng cũng lộ ra đuôi cáo.
...
Tống Khải Phong bình tĩnh nhìn khuôn mặt không có gì nổi bật trước mặt, bộ
dạng này dù bị ném vào trong một đám người cũng rất khó mà nhận ra.
Người đàn ông mặc đồng phục của người quét dọn, trên tay là những vết chai
sần do nhiều năm làm việc vất vả, lưng còng do phải cong lưng làm việc mỗi
ngày, khuôn mặt bị tàn phá bởi thời gian, nhìn thế nào cũng chỉ là một người vô
cùng bình thường.
Vô cùng không phù hợp với nội thất bài trí xa hoa tráng lệ trong căn phòng này,
hơn nữa so sánh với Tống Khải Phong sống trong nhung lụa càng thêm khác
biệt.
"Chủ tịch Tống." Người dọn dẹp nặng nề mở miệng, trên môi xuất hiện nụ cười
giả tạo, bởi vì khuôn mặt bình thường nên càng thêm nham hiểm, quả thật làm
cho người khác sợ hãi.
Vẻ mặt như vậy, ánh mắt như vậy, ngay lập tức có thể phân biệt anh ta với
người thường.
Theo một nghĩa nào đó, vô cùng bình thường cũng là một thứ "không bình
thường".
Anh ta vừa mở miệng, Tống Khải Phong ngay lập tức nhận ra được giọng nói
này, đúng là người đã nói chuyện với ông ta hôm nọ, ánh mắt ông ta nheo lại:
"Đồ đâu?"
Người đàn ông lấy ra một chiếc túi nhựa trong suốt từ bộ đồng phục nhăn nhúm
bẩn thỉu của mình, bên trong chứa một cái USB và chìa khóa: "Tất cả thông tin
đều có trong đây, bao gồm từng giai đoạn tôi đặt vật mẫu vào két sắt. Còn đây là
chìa khóa."
Tống Khải Phong đưa tay nhận lấy, người đàn ông nhanh chóng rút tay về,
ngoài cười nhưng trong không cười: "Gấp gì chứ? Hợp đồng còn chưa ký, đây
cũng không phải là lần đầu tiên chủ tịch Tống hợp tác với nhà họ Bình, sao có
thể không biết quy tắc này vậy?"
Tống Khải Phong cũng cười theo, chỉ là ý cười không chạm tới đáy mắt: "Anh
nói USB có thông tin, két sắt có vật mẫu thì thật sự sẽ có sao? Anh muốn tiền
thì hai bên đã thỏa thuận xong không có vấn đề gì cả, nhưng dù sao cũng phải
cho tôi kiểm tra hàng trước chứ, còn phải nhìn xem là thật hay giả nữa đúng
không?"
Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông gật đầu: "...Được thôi" Nói rồi ông ta lấy
USB ra đưa cho Tống Khải Phong.
Tống Khải Phong cắm USB vào laptop của mình, nhìn lướt qua, dần dần vẻ mặt
ông ta lộ vẻ hài lòng: "Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta ký hợp đồng."
Sau khi kết thúc giao dịch, Tống Khải Phong dẫn đầu rời khỏi phòng,
Người dọn dẹp bây giờ mới cởi đồng phục nhét vào gầm giường, đổi một bộ
quần áo sạch sẽ, mỉm cười mở cửa phòng, ngay lúc này một sức mạnh từ bên
ngoài đánh úp vào đánh ngã anh ta xuống đất.
Trong phút chốc, ba người mặc đồ đen mạnh mẽ bước vào phòng, một người
dẫn đầu, hai người kia lao tới đè người đàn ông xuống sàn nhà, bịt miệng anh
ta.
Sau đó một người đàn ông không có tai trái và một người phụ nữ trẻ tuổi mặc
bộ sườn xám màu xám bạc bước vào.
Cô ta cất tiếng cười nhẹ, âm thanh ma mị truyền vào tai người đàn ông: "Dòng
dõi trực hệ của nhà họ Bình đã xuống dốc đến nỗi phải đi bán kỹ thuật để sống
sao? Rốt cuốc thì con rắn trốn lâu lắm cuối cùng cũng đã chui ra khỏi hang."
...
Sau ba đợt rượu, bầu không khí của bữa tiệc cũng đến lúc gần kết thúc.
"Ơ? Con dâu của bà đâu?"
Chung Ngọc Hồng nghe vậy thì lướt nhìn xung quanh một lượt, nhưng không
hề thấy bóng dáng của Thẩm Loan.
Sau đó bà ta theo bản năng đưa ánh mắt đi tìm Nghiêm Tri Phản, may thay, anh
ta vẫn còn ở đó nâng chén uống rượu nói chuyện.
Từ từ...
Chồng bà ta sao cũng không thấy?
Bà ta lấy di động ra, đang chuẩn bị gội cho Tống Khải Phong thì đột nhiên một
bóng người phủ xuống, Chung Ngọc Hồng ngước mắt nhìn ông ta: "Ông đã đi
đâu? Tôi tìm ông nãy giờ."
Tống Khải Phong: "Gặp đối tác nói chút chuyện."
Chung Ngọc Hồng không hề nghi ngờ những gì ông ta nói: "Ông thấy Thẩm
Loan không?"
Tống Khải Phong nhíu mày: "Không phải cô ta ở cùng bà sao?"
"Cô ta nhảy cùng cậu Nghiêm xong thì không thấy đâu nữa..."
"Ngài đang tìm con sao?"
Chung Ngọc Hồng nghe tiếng thì quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Loan bưng một ly
champagne xinh xắn đứng cách đó không xa, sườn xám đoan trang, mỉm cười
nhẹ nhàng.
"Thì ra cô ở đây nãy giờ! Sao nãy giờ tôi không thấy cô đâu?"
"Con đi toilet."
Người cũng đã trở về, việc này coi như xong, yến hội tiếp tục, tất cả sóng yên
biển lặng.
...
Vốn dĩ Nghiêm Tuấn Sâm cho rằng dòng dõi thứ xuất sẽ không nhận được thiệp
mời, nhưng không ngờ sáng nay lão quản gia lại đích thân giao đến tận cửa cho
anh ta.
"...Ngài ấy còn chưa bớt giận, không có định phát thiệp mời, nhưng nhớ tới tình
cảm anh em với anh nên gửi thư tạ lỗi."
Cho nên, Mật Đường vẫn có chỗ dùng được? Nghiêm Tri Phản sao có thể nắm
bắt tình hình rõ như thế?