Mà Nghiêm Tuấn Sâm này không có gì tốt, nhưng là người biết báo ơn, cũng
như biết có qua có lại.
Anh ta thấy ở "Mật Đường" đêm đó, Nghiêm Tri Phản đối với cô gái nhỏ xuất
hiện lần trước rất bất thường, thậm chí sau khi rời đi còn cảnh cáo anh ta.
Đàn ông ấy mà, chỉ có chút tâm tư như vậy?
Nếu Nghiêm Tri Phản không xuống tay được, vậy thì anh ta sẽ đóng vai người
ác, giúp anh em ôm được người đẹp về nhà!
Này đây, tuy Nghiêm Tuấn Sâm còn ngồi tại yến tiệc nhưng trong lòng đã bắt
đầu âm thầm bày mưu tính kế làm thế nào để Thẩm Loan khó xử, sau đó sắp
xếp Nghiêm Tri Phản làm anh hùng cứu mỹ nhân đúng lúc.
Ác bá con nhà giàu bắt nạt người phụ nữ sô pha đáng thương, vị thiếu gia thanh
lịch đứng lên, bảo vệ bông hoa yếu ớt mỏng manh trong tình huống nguy nan ---
thật là một cuộc gặp gỡ tuyệt đẹp, một tình yêu lãng mạn.
Càng nghĩ càng thấy khả thi, thậm chí còn không thèm để ý đến những gì
Nghiêm Khác đang nói trên sân khấu, cho đến khi hiện trường mời khiêu vũ gây
xôn xao, Nghiêm Tuấn Sâm mới tỉnh táo lại, đặt tâm trí vào bữa tiệc.
Không ngờ, cảnh tượng này thật không thể tin được!
Người phụ nữ từ chối lời mời khiêu vũ của Nghiêm Tri Phản lại chính là người
mà đã gặp trong "Mật Đường" ngày hôm qua!
Hừ...
Thật đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công.
Nghiêm Tuấn Sâm giơ chiếc ly chân dài lên, mỉm cười.
Thẩm Loan thậm chí còn không biết rằng mình đang bị theo dõi, sau khi bước
xuống cầu thang, đúng lúc mặt đối mặt với Chung Ngọc Hồng.
Không ngạc nhiên khi nhìn thấy Tống Khải Phong đã trở lại trước cô một bước,
dự đoán rằng ông lão vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng đó, cả
việc người nhà họ Bình mà ông kiêng kỵ giờ đã vào rọ.
Tam tử và một số anh em khác áp giải người ra khỏi từ cửa sau.
Khoảng nửa giờ sau, Thẩm Loan nhận được tin bọn họ đã đến bến tàu, tiến vào
nhà kho.
Đó là một nơi đặc biệt để thẩm vấn và tra tấn.
Thẩm Loan siết chặt điện thoại di động, mặc dù đang ở trong bữa tiệc, nhưng
lòng của cô đã bay đến sông Mã, hận không thể tự mình ra tay.
Cuối cùng, cô chỉ có thể từ từ thở ra một hơi ngột ngạt, đè nén sự táo bạo đang
đập trong máu, ngắn gọn đáp: Anh tra hỏi trước, đừng giết chết.
Sau đó, đối phương đáp lại "đã biết".
Cất điện thoại đi, Thẩm Loan liếc về hướng Nghiêm Tri Phản.
Anh ta đang nói chuyện với một vài ông chủ lớn tuổi, tay trái cầm ly, tay phải
sẵn sàng bắt tay bất cứ lúc nào, hơi nghiêng đầu một bên nói chuyện, tỏ rõ sự
tôn trọng, đồng thời khóe miệng luôn giữ nụ cười, hình ảnh của "người thừa
kế", "quý công tử" được bày ra một cách sinh động.
Nhìn bề ngoài thì trắng đến mức không thể trắng hơn, nhưng ai biết khi cắt ra sẽ
có màu gì?
Nghĩ đến đây, Thẩm Loan không khỏi chế nhạo.
Anh ta có thể đưa cho cô thẻ phòng ở phòng bên cạnh nơi buôn bán, hơn nữa
còn có thiết bị giám sát, chứng tỏ anh ta đã để mắt tới Tống Khải Phong từ lâu!
Nghiêm Tri Phản chắc chắn không đơn giản như người ta nghĩ!
Đột nhiên, ánh mắt của Thẩm Loan cứng lại.
Cô nhìn thấy người đi bên cạnh Nghiêm Khác xã giao, là Dương Lam cả người
toát ra vẻ khéo léo của một vị quý phu nhân.
Nếu Nghiêm Tri là con trai của Nghiêm Khác, Dương Lam là vợ của Nghiêm
Khác, thì Nghiêm Tri Phản có quan hệ gì với Dương Lam...?
Nháy mắt, hơi thở của cô thắt lại trong giây lát.
Rất nhanh bị nghi ngờ thay thế thành trầm tư, ngay cả rượu đỏ cũng vô thức
uống vào cổ họng, khi xúc cảm lạnh lẽo theo thực quản truyền đến dạ dày, cô
mới có phản ứng.
Cô nhanh chóng cất ly lại, nhưng ngụm rượu đã uống không thể phun ra được
nữa, nên chỉ có thể uống hết.
Thấy người phục vụ vội vàng đi qua, cô gọi người lại, kêu anh ta lại gần, nói
nhỏ vài câu rồi đặt ly vào khay, trong đó vẫn còn rượu đỏ chưa pha.
"Nhưng..." Người phục vụ sau khi nghe xong có chút do dự.
Thẩm Loan nhàn nhạt nói: "Cậu chỉ cần tiện thể nhắn, không cần suy xét kết
quả."
Nói xong, cô rút từ trong túi ra một trăm tệ nhét vào túi áo cậu ta: "Tiền boa."
Người đàn ông gật đầu rồi thu tiền: "Tôi đã hiểu.