Ở góc sảnh tiệc nối với hành lang có sân thượng được che bằng rèm.
Thẩm Loan đang dựa vào lan can ngẩng đầu ngắm trăng, khi nghe thấy tiếng
động sau lưng cũng không hề ngoảnh lại, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
Khi Nghiêm Tri Phản vén rèm lên, điều đầu tiên anh nhìn thấy là tấm lưng
mảnh mai của người phụ nữ, lúc này có hơi nhếch lên nhưng vẫn thẳng tắp kéo
dài.
Có một loại duyên dáng, tinh tế, tươi mới và mỏng manh. Không thể phủ nhận
rằng, ngay cả như vậy, vẫn rất đẹp.
Lúc này, người phụ nữ hơi nghiêng đầu, lộ ra đường cong khuôn mặt lạnh lùng.
Với đôi lông mày dài mảnh, sống mũi cao, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, ánh
trăng làm dịu đi vẻ lạnh lùng của cô, như thể cô được phủ một lớp màn che.
Ngay lúc đó, trong đầu Nghiêm Tri Phản chỉ có một câuTrời sinh xinh đẹp, thần thái thanh cao, hoa thơm cỏ lạ không xứng chung hàng
ngũ với cô, uy nghiêm cùng thuần khiết, tài năng khó phân biệt.
Ký ức như quay ngược về kiếp trước, anh đã tát cô ngay lần đầu tiên gặp mặt, từ
đó xóa sạch khả năng đáng lẽ họ nên có.
Từ một kẻ vô hình giấu tài không được người nhà ưa thích, dần dần trưởng
thành để có thể ganh đua cao thấp với anh ta.
Thật không may, bọn họ đứng ở hai phía đối lập.
Công ty tranh quyền, thương trường đoạt lợi, anh ta đuổi theo không bỏ, chiến
đấu hết mình, mà cô không chịu buông tha, cũng không chịu thừa nhận thất bại.
Sau cùng, cô suy sụp và dựa vào thuốc để kéo dài sinh mạng.
Nhưng Thẩm Loan ngoan cố đến mức nào?
Dù là kiếp trước hay kiếp này, cô cũng chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai!
Cô uống thuốc khi bị bệnh, tiếp tục làm việc khi khỏe hơn, tiếp thu kiến thức
mới và học kỹ năng mới một cách điên cuồng, cho đến khi dầu hết đèn tắt, cô
vẫn không có một chút ý định nhượng bộ anh ta.
Nghiêm Tri Phản nhớ lại ba năm trước, anh ta hôn mê, nhìn thấy kiếp trước như
cưỡi ngựa xem hoa, cảnh tượng lặp đi lặp lại vô số lần trong giấc mơ chính là
anh đã đích thân đưa Thẩm Loan vào phòng mổ và yêu cầu bác sĩ mổ lấy hết
nội tạng sẵn có của cô, hiến cho Thẩm Phi!
Nó giống như cơn ác mộng không lối thoát, càng sợ hãi lại càng dây dưa.
Sao anh ta có thể làm như vậy?
Làm sao có thể làm điều đó?!
Tước đi cơ hội sống sót của cô, để cô chết trong hận thù!
Vì vậy, đời này hận không phải không có lý do, tàn nhẫn cũng không phải
không có lý do.
Có lẽ cô nên tuyệt tình hơn, không dựng bia mộ cho anh ta, coi anh như một
người xa lạ, đã chết là đã chết.
Giấc mộng kéo dài một hồi, Nghiêm Tri Phản còn gọi "Thẩm Khiêm", thoát
khỏi kiếp trước và kiếp này, mắc kẹt trong mộng, mãi không tỉnh.
Khi mở mắt ra lần nữa, đã nửa năm sau, anh ta không biết mình đang ở kiếp
nào.
Mất hai ngày mới hoàn toàn tỉnh lại, sau đó anh ta nói với Nghiêm Khác:
"Muốn tôi nhận tổ quy tông, đổi họ thay tên cũng được, nhưng tôi còn có một
yêu cầu."
"Nói."
"Tôi muốn đi nước ngoài."
Sau đó anh ta trở thành Nghiêm Tri Phản, biến thành dáng vẻ hiện tại.
Có thể không tránh không né, quang minh chính đại đứng trước mặt Thẩm
Loan, đánh giá cô, thưởng thức cô, khen ngợi cô, thậm chí-- sở hữu cô!
Thẩm Loan đợi một lúc lâu mà không thấy người đàn ông lên tiếng, nên cô mở
miệng trước.
Chỉ thấy người phụ nữ bỏ tay khỏi lan can, người cũng đứng thẳng lên, nhàn
nhạt xoay người: "Hôm nay Nghiêm thiếu đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi nên
cảm ơn anh như thế nào?"
Ánh mắt người đàn ông thuận thế rơi xuống khuôn mặt coi: "Cô Thẩm đã cảm
ơn rồi."
"?"
"Điệu nhảy đó." Anh ta nhắc nhở.
"Nếu Nghiêm thiếu làm người tốt, không ngại làm điều đó đến cùng, giải thích
những nghi ngờ của tôi."
"Cô muốn biết điều gì?" Giọng điệu trầm xuống.
Thẩm Loan ánh mắt tối sầm lại: "Anh có biết trước Tống Khải Phong nhân dịp
hôm nay sẽ làm gì đúng không?"
"... Ừ."
"Cho nên anh chuẩn bị trước phòng bên cạnh cùng thiết bị nghe lén?"
"... Ừ."
"Vì cái gì?"
Anh ta bật cười: "Không phải để mời Thẩm tiểu thư khiêu vũ sao?"
Thẩm Loan không tin.
Ánh mắt người đàn ông vô cùng chân thành: "Tôi nói thật."
"Xem ra hôm nay không hỏi đáp án được." Cô than nhẹ, khẽ cảm khái.
Nụ cười của Nghiêm Tri vẫn như cũ: "Câu trả lời đã rõ ràng trong tầm mắt,
nhưng người hỏi lại không muốn tin."
Thẩm Loan vẫn không cho là đúng, chuyển sang câu hỏi khác: "Anh có biết
Tống Khải Phong giao dịch với ai không? Nội dung cụ thể của giao dịch là cái
gì?"
Anh ta lắc đầu: "Tôi không biết, cũng không cần biết."
Thẩm Loan khẽ giật giật khóe miệng, cảm thấy người này trả lời cực kỳ có lệ,
rẩt mất hứng. Một giây tiếp theo, lại nghe thấy anh ta tiếp tục nói--
"Tôi chỉ cần biết rằng, mục tiêu của cô là ông ta, sau đó có thể sắp xếp tất cả,
không có quá nhiều lý do để xem xét, phải không?"
Đôi lông mày của người phụ nữ nhíu chặt lại, một ánh mắt nghi ngờ lướt qua
khuôn mặt xinh đẹp của Nghiêm Tri Phản.
Anh ta xòe hai tay ra và cười thâm thúy: "Tôi nói chỉ vì một màn khiêu vũ của
cô Thẩm, nhưng cô không tin."
"Chỉ vì vậy?"
"Không thì sao?"
"Có đáng không?"
"Tôi nghĩ rất đáng, cô Thẩm nghĩ sao?"
Nhìn anh ta thật sâu, môi người phụ nữ khẽ mở ra một nụ cười: "Đương nhiên
là ngàn vạn lần đáng giá. "
...
Đến chín giờ, yến tiệc kết thúc, trong đại sảnh không có bóng dáng của Thẩm
Loan.
Chung Ngọc Hồng nhận được một tin nhắn văn bản, nhấp vào nó, thoáng chốc
thần sắc không rõ.
Thẩm Loan: Tôi sẽ về muộn, hãy chăm sóc hai đứa trẻ.
Tống Khải Phong đang cầm rượu, không thèm nhìn một cái, hỏi thẳng: "Nói
cái gì?"
Chung Ngọc Hồng cất điện thoại: "Cô ấy có chuyện, đến tối mới về nhà, để
chúng ta chăm sóc hai đứa nhỏ." Lúc này, cô ta mới nhíu mày: "Ông này, ông có
cảm giác hay không... "
"Cảm giác gì? "
"Thẩm Loan này xem ra không đơn giản."
Lời này vừa nói ra, hai người liền im lặng.