Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 962

Vợ chồng nhà họ Tống nghi ngờ điều gì, Thẩm Loan đã sớm không để ý.

Lúc này cô vừa gửi xong tin nhắn, cất điện thoại di động, đã đến bãi đậu xe

dưới tầng hầm của cung Trường Phú.

Lúc Nhị tử dẫn người đi có để lại một chiếc xe, chìa khóa giấu ở trong bình cứu

hỏa thứ ba từ bên trái.

Sau khi Thẩm Loan lấy được chìa khóa thì đi thẳng đến chỗ đậu xe.

Cô bỗng nhiên dừng lại, tia sáng lạnh xẹt qua đáy mắt, ngay sau đó toàn thân cô

mất hết sức lực chỉ có thể vịn vào lan can bên cạnh ổn định bộ dáng.

Thành công!

Nghiêm Tuấn Sâm thấy vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết, không hề né tránh,

anh ta cứ nghênh ngang bước ra.

Thẩm Loan quay đầu, hai tròng mắt híp lại: "Là anh?"

"Này, lại gặp nhau, cô không ngờ tới đúng không?"

"...Quả thật không nghĩ tới."

"Chậc chậc, không ngờ cô lại là người phụ nữ giả vờ nghiêm chỉnh của Tống

Duật, à không, hẳn phải gọi cô là góa phụ, hừm, lại sai rồi, hai người các cô còn

chưa kết hôn, tên kia chết, cô ngay cả một danh phận cũng chưa đạt được, chỉ

có thể gọi là...tiểu Tam."

Vừa nói anh ta vừa tiến sát gần cô.

Thẩm Loan cảnh giác, không tiếng động lùi lại.

"Phụ nữ như cô cũng thật hay, hôm qua cô con làm bạn với quý bà tiểu thư ở

hộp đêm, hôm nay lại có thể ăn mặc chỉnh tề tham gia nơi giao lưu của tầng lớp

thượng lưu..." Ánh mắt suồng sã của anh ta đảo qua sườn xám giá trị xa xỉ của

cô: "Đừng nói, thật đúng là có chuyện như vậy, cũng thật ra hình ra dạng. Tới

đây, đứng gần vào, để anh trai nhìn kỹ cái nào..."

"Anh đứng lại..." Thẩm Loan lạnh lùng mở miệng.

Bước chân người đàn ông dừng lại: "Sao, cô có chuyện muốn nói?"

"Anh đừng có vội mừng, tiệc mừng thọ còn chưa kết thúc đâu."

"A! Cô đây là đang uy hiếp tôi?" Nghiêm Tuấn Sâm giống như nghe chuyện

cười, nhìn cô như một chú hề đang vụng về diễn xuất: "Đáng tiếc là cô đã quên

hôm nay là tiệc mừng thọ của ai rồi, tôi mang họ gì cô quên rồi sao?"

Anh ta cũng được xem là nửa chủ nhân của cái nhà này.

Mà cô, chỉ là một vị khách mời có thể tùy ý xâu xé.

Thẩm Loan lui đến gần góc, đã lui đến không thể lui nữa: "Anh muốn làm gì?"

"Khà khà..." Nụ cười tà ác đập thẳng vào mắt cô, người đàn ông xoa xoa bàn

tay: "Nếu cô xuất thân từ sô pha, thì cô xin lỗi cũng như hầu hạ tôi đêm nay

cũng không có gì khác nhau, dù sao người chết sớm như Tống Duật cũng không

còn nữa, chi bằng cô đi theo tôi, ít nhất tôi có thể làm ấm giường cho cô, ủ ấm

cho cô."

Thẩm Loan cười lạnh: "Anh Nghiêm quả thật rất để ý tôi."

"A..."Anh ta cười: "Để ý? Cô xứng sao? Cô là cái thá gì?"

Thẩm Loan cũng mỉm cười theo: "Nếu tôi không xứng vậy bây giờ anh đang

làm cái gì? Anh nói dóc vừa thôi, làm trò hề trước mặt tôi?"

"Đồ đê tiện!" Sắc mặt anh ta đột nhiên trầm xuống, Nghiêm Tuấn Sâm lao về

phía trong góc Thẩm Loan đang đứng.

Thẩm Loan đã sớm đề phòng, trước khi người đàn ông lao về cô đã ngay lập tức

xoay người né tránh, nhưng di chuyển được vài bước thì sức lực không đủ, tay

chân có chút nhũn ra.

Cô cắn răng chịu đựng, không muốn tỏ ra yếu đuối.

Nghiêm Tuấn Sâm thấy vậy, nụ cười càng thêm chắc chắn, anh ta chậm rãi sửa

sang lại vạt áo tây trang hơi lộn xộn của mình vì vừa rồi cử động quá mức,

trong giọng điệu của anh ta có một sự nhàn nhã cùng lười biếng không giải

thích được, hệt như mèo đang vờn chuột: "Giờ cô đang cảm thấy chóng mặt và

cơ thể không còn sức lực?"

"Ly rượu kia..."

"Nghĩ tới rồi sao?"

"Đê tiện."

"Cô có thời gian rảnh để mắt đến tôi, sao không dành thời gian đó suy nghĩ xem

tiếp theo nên làm gì đây. Trốn? Cô trốn nổi sao?"

Đáy mắt Thẩm Loan xẹt qua tia sáng lạnh, nhanh chóng biến mất, bây giờ cơ

thể cô càng không có sức lực, suýt nữa thì cô đừng không vững.

Nghiêm Tuấn Sâm không nhanh không chậm từ từ bước tới, thưởng thức vẻ đẹp

của con mồi giãy giụa khi gần chết, trong lòng sung sướng.

Anh ta đưa tay bóp chặt cằm tinh xảo của cô, hơi hơi nâng lên: "Hà cớ gì? Dù

sao cũng không trốn được, càng phản kháng, càng mệt thôi."

"Phụ nữ à, phải học được cách chịu thua, đừng có ngoan cố như vậy, dịu ngoan

một chút, nếu không sẽ phải ăn rất nhiều khổ..."

Nói rồi anh ta cúi đầu xuống hôn cô.

Thẩm Loan đã chịu đựng má đau, chỉ một chút nữa...

Thôi!

Đang lúc cô không thể nhịn nữa mà ra tay, chỉ nghe tiếng vật cứng đánh vào

thịt, vẻ mặt Nghiêm Tuấn Sâm vặn vẹo, còn chưa kịp quay đầu nhìn người đã

đánh anh ta, hai mắt mờ mịt, cả người ngã trên mặt đất.

Đáng tiếc lúc này không ai để ý đến anh ta.

Thẩm Loan nhìn gương mặt quen thuốc trước mắt, hai tròng mắt hẹp dài, sống

mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ khát máu nổi bật trên làn da trắng bệch, đẹp đến

không giống một người đàn ông.

Đôi mắt kia giống như ba năm trước, khi nhìn người lộ ra ánh sáng giống như

sói, đồng tử đen nhánh phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, tựa như hai tảng băng xếp

chồng lên nhau, khiến người ta dễ dàng bỏ qua khuôn mặt vô cùng đẹp kia.

Thẩm Loan vô số lần nghĩ tới cảnh tượng gặp lại anh, gặp gỡ ngẫu nhiên trên

phố hoặc gặp nhau ở nước ngoài? Cũng có thể ở ở vùng biển xoáy, thuyền bị

đánh ngã và cô được anh cứu?

Nghĩ tới bao nhiêu cảnh tượng, lại không nghĩ tới cảnh tượng như bây giờ...

Ở bãi đỗ xe yên tĩnh, cô bị người nhục nhã lại chỉ có thể nhẫn nhịn lui vào

trong, chỉ để buộc anh bước ra khỏi nơi ẩn náu trước sau không hề xuất hiện!

"Loan Loan..." Anh thì thầm tên của cô, trong mắt là hối hận cùng đau đớn, vô

cùng lo lắng.

Trời cao có vẻ như đặc biệt để ý người đàn ông này, thời gian ba năm không hề

lưu lại dấu vết gì trên mặt anh ta.

Giống hệt như người đẹp ba năm trước, giống hệt trong ký ức của cô, không có

gì khác biệt.

Có lẽ đối với anh, ba năm chỉ là một khoảnh khắc, nhưng đối với cô lại lâu như

đã qua một đời.
Bình Luận (0)
Comment