Trong buổi tiệc, Dương Lam vì đại cục làm trọng, nhẫn nhịn không phát, còn
bây giờ đã không thể nhịn nổi nữa.
Cái tát lệch cả mặt Nghiêm Tri, tay bà ta thì đang run, lòng cũng run, nhưng lại
không hề hối hận.
"Con nói đi —"
Nghiêm Tri quay lại nhếch khóe miệng, cười châm chọc: "Nói gì? Kinh Bình
không phải chỗ tư nhân, mẹ và con có thể tới, Thẩm Loan tất nhiên cũng có thể
tới."
Dương Lam híp mắt lại, cười lạnh: "Nó đương nhiên có thể tới Kinh Bình,
nhưng Kinh Bình rộng lớn như vậy, sao cô lại cứ phải xuất hiện trước mặt mẹ
chứ?"
"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi."
"?"
"Trong bữa tiệc cô ấy có liếc mắt nhìn mẹ lấy một cái không? Có chủ động gây
sự, gây khó khăn cho mẹ không?" Nghiêm Tri Phản dừng một lúc: "Không hề."
Dương Lam: "Rốt cuộc con muốn nói gì?"
"Cô ấy không nhằm vào mẹ." Bởi vì, mẹ còn chưa đủ tư cách.
Nhưng nửa câu sau Nghiêm Tri lại không nói, nhưng cũng không khó đoán,
Dương Lam lập tức thẹn quá hóa giận, buột miệng thốt ra: "Nó không nhằm vào
mẹ nhưng càng không nhằm vào con!"
Người đàn ông cứng người, chợt cười: "Tất nhiên. Suy cho cùng, bây giờ chúng
con vẫn là người xa lạ."
Dương Lam nhìn mặt anh ta, ghét bỏ, tức giận... Đủ loại cảm xúc, cuối cùng trút
hết tức giận lên Thẩm Loan.
Nghĩ đến hai đứa con mình một trai một gái, đứa thì chết, đứa thì phải thay hình
đổi dạng, biến bản thân thành một người hoàn toàn khác.
Mà tất cả những chuyện này đều do Thẩm Loan, sao bà ta lại không hận cơ
chứ?!
"Ha... Người xa lạ?" Dương Lam cười nhạo, ánh mắt nhìn anh ta tràn đầy trào
phúng: "Đừng cho là mẹ không biết con đang định làm gì!"
Nghiêm Tri giật giật khóe miệng, thì có sao chứ, vô cùng kiêu ngạo: "Nếu mẹ
đã biết rõ, vậy chắc đã biết không phải cô ấy nhằm vào con mà là con nhằm vào
cô ấy."
"Con!"
"Giống như hôm nay, nhảy là con mời, mà cô ấy cũng từ chối."
"Bị từ chối mà còn vui như vậy?" Dương Lam chê cười.
Đều là phụ nữ, bà ta có thể đi đến ngày hôm nay, còn danh chính ngôn thuận trở
thành vợ của Nghiêm Khác, quá hiểu những trò mèo dụ dỗ đàn ông này.
Kế hoạch trèo cao của Thẩm Loan quá rõ ràng, nhưng Nghiêm Tri lại nói —
"Cô ấy không đồng ý cũng không sao, con có rất nhiều thủ đoạn và cách ép cô
ấy đồng ý."
Dương Lam bỗng nhiên không thể hiểu nổi đứa con trai này, hay là nói, từ trước
đến nay bà ta luôn không hiểu.
Ba năm trước cứ nghĩ bị hôn mê như thế anh ta sẽ hiểu ra bộ mặt thật của Thẩm
Loan, không chấp nhất với thứ tình cảm nam nữ nữa; không ngờ anh ta lại trầm
mê thêm, càng không thể cứu vãn, thậm chí còn gạt bà ta ra nước ngoài thay đổi
khuôn mặt, thuận nước đẩy thuyền biến chuyện ba năm trước đây bất đắc dĩ
dùng kế "ve sầu thoát xác" để giấu giếm thân phận, một lần nữa xuất hiện trước
mặt Thẩm Loan.
Dương Lam chỉ cảm thấy đau khổ vì con.
Bây giờ đã thật sự nản lòng thoái chí, không quản anh ta nữa, yêu cầu duy nhất
chính là Nghiêm Tri có thể nghe theo sự sắp xếp của bà ta, thừa kế nhà họ
Nghiêm và công ty.
"Chuyện con đã đồng ý với mẹ con cũng không làm được." Dương Lam gằn
từng chữ một.
"Con đồng ý chuyện gì?" Hắn cười.
"Trở thành người thừa kế của nhà họ Nghiêm, phải mời cô cả nhà họ Thẩm
nhảy mở màn."
"Con tham dự tiệc rượu, xã giao, cũng đồng ý vào công ty, người kế thừa nên
làm gì con đã làm hết, không phải sao?"
Dương Lam: "Vậy chuyện nhảy mở màn đó con định giải thích sao?"
"Con chỉ đồng ý khiêu vũ, nhưng không nói là ai. Chỉ cần là phụ nữ, con gái
nhà họ Thẩm hay nhà họ Vương, cũng có gì khác nhau."
"Con —"
"Mẹ, chuyện của con, mẹ không nên nhúng tay." Ánh mắt Nghiêm Tri nghiêm
túc.
Dương Lam hơi giật mình.
Chỉ nghe thấy giọng điệu anh ta nhàn nhạt: "Phần lớn thời điểm, ba có vài suy
nghĩ quá truyền thống, chẳng hạn như cho phụ nữ đủ quyền trong việc nhà
nhưng ba không muốn phụ nữ can thiệp vào công việc của công ty. Có thể thấy
được, sâu trong lòng ông ấy vẫn cứ nhất nhất "nam chủ ngoại, nữ chủ nội". Điểm
này, chắc mẹ phải rõ hơn con."
Dương Lam nhíu mày, rất ngạc nhiên với lời phân tích về Nghiêm Khác của anh
ta, nhưng rất nhanh sắc mặt đã lạnh trở lại: "Đến tột cùng con muốn nói gì?"
"Ba không thích phụ nữ nhúng tay vào chuyện của đàn ông, không chỉ là vợ với
chồng mà còn là mẹ với con trai, đặc biệt đứa con trai này còn là người kế thừa
tương lai. Làm một phép so sánh phù hợp, thời cổ đại sợ nhất sói con được đàn
bà nuôi lớn. Nếu mẹ muốn con ngồi vào được vị trí người kế thừa, tương lai
nắm giữ toàn bộ nhà họ Nghiêm thì đừng khoa tay múa chân, khiến ba cho rằng
mẹ có thể quyết định thay con."
"Một khi ông ấy sinh ra loại suy nghĩ này, đối với con hay mẹ đều không phải
chuyện tốt."
Dương Lam khiếp sợ: "Cho nên, con đang cảnh cáo mẹ?"
Nghiêm Tri Phản im lặng, nghĩ nghĩ, giọng điệu bình đạm: "Cũng có thể hiểu
như vậy."
Dương Lam trừng mắt lớn, đồng tử lại không siết chặt.
"Hôm nay cái tát này coi như bỏ, con không hy vọng có lần sau." Nói xong, đi
vào phòng làm việc, để lại bóng dáng hờ hững cho Dương Lam.
"Con đứng lại đó cho mẹ —" Tiếng nói chua ngoa.
Nghiêm Tri Phản không ngừng chân, cũng không quay đầu lại: "Ba tìm con,
những chuyện râu ria đó nói sau."
Dương Lam âm thầm cắn răng, ngực phập phồng cuối cùng đã bình tĩnh lại, lý
trí cũng từ từ kéo về.
Hít sâu, bà ta ngồi xuống, bưng chén trà trước mặt nhấp một ngụm, nước trà
lạnh chảy từ thực quản một đường xuống dạ dày, cả người lạnh toát.