Dương Lam phải thừa nhận rằng những gì Nghiêm Tri Phản nói là đúng.
Nghiêm Khác không thích bà ta can thiệp vào công ty, càng không vui khi bà ta
can thiệp vào việc của con trai mình.
Giống như năm đó khi Nghiêm Tri Phản khăng khăng đòi ra nước ngoài, Dương
Lam kiên quyết phản đối nhưng Nghiêm Khác lại gật đầu đồng ý.
Bà ta từng lén hỏi nguyên nhân, người đàn ông chỉ liếc bà ta một cái, chậm rãi
thốt ra tám chữ: "Việc của đàn ông, phụ nữ bớt quản."
Từ đó về sau Dương Lam im lặng không hề nhắc tới nữa.
Sau nhiều năm như vậy, có lẽ bà ta đã hiểu được tính khí của Nghiêm Khác, nói
một là một hai là hai, không thể lay chuyển.
Càng ở bên nhau lâu dài, Dương Lam càng có thể cảm nhận được sự khác biệt
giữa ông ta và Thẩm Xuân Giang, bất cứ khi nào ở một chung một chỗ, nói về
những chủ đề nhạy cảm, ông ta nhất định sẽ dùng hết 12 vạn phần tinh thần để
giải quyết.
Đã từng, bà ta không tự tin trước Thẩm Xuân Giang vì ông ta không đủ yêu bà
ta.
Hiện giờ, bà ta vẫn không tự tin trước Nghiêm Khác vì cảm thấy mình không
xứng với ông ta.
Cái trước khiến bà ta nghi ngờ vào tình yêu, cái sau khiến bà ta nghi ngờ chính
mình.
Kết quả là bà ta sẽ luôn ái ngại trước Nghiêm Khác, cho dù cố gắng cải thiện
bản thân, trở nên khéo léo hiểu lòng người, bà ta vẫn luôn là người đứng phía
dưới.
Vì vậy, có thể hình dung được áp lực của Dương Lam khi Nghiêm Tri Phản
quyết định dọn ra ngoài.
...
Văn phòng.
Cốc, cốc, cốcBà tiếng gõ, không hơn, không kém.
"Vào đi."
Nghiêm Tri Phản đẩy cửa bước vào, Nghiêm Khác ngồi sau bàn làm việc, tây
trang trên người vẫn là bộ đồ ông ta mặc ở tiệc mừng thọ kia, không cởi ra,
thậm chí còn không nới cúc áo, ăn mặc chỉn chu, không chút cẩu thả.
Anh ta gọi một tiếng "Ba".
Đối phương ừ một tiếng ngắn gọn.
Nghiêm Tri Phản đi thẳng vào vấn đề: "Ba tìm con có việc gì?"
"Ngồi đi." Nghiêm Khác hơi nâng cằm ra hiệu cho anh ta ngồi cái ghế đối diện.
Anh ta nghe lời ngồi xuống.
"Hôm nay trong bữa tiệc con nhìn thấy Tuấn Sâm." Sau một lúc trầm ngâm,
Nghiêm Khác mở miệng.
"Ừm, con gọi cậu ta đến."
"Vì cái gì?" Đôi mắt ông ta sắc bén, có chút áp lực rõ ràng.
"Không chỉ như vậy, con còn nhờ quản gia đích thân gửi lời mời."
Nghiêm Khác im lặng, nhướng mày chờ lời giải thích tiếp theo.
"Nhưng hành động nhỏ đó của Nghiêm Tuấn Sâm rõ ràng không phải lần một
lần hai, huống chi sau lưng cậu ta còn có dòng bên đầy tham vọng, với cảnh
giác của ngài, con không tin rằng ba không phát hiện điều đó."
"Phát hiện thì sao, mà không phát hiện thì như thế nào?"
Nghiêm Tri Phản lạnh lùng hạ khóe miệng, trong mắt anh ta không hề có sự sợ
hãi của đứa con trai đối với cha mình, mà càng giống sự dò xét giữa các đối thủ,
sự phán xét giữa các đồng nghiệp.
Gần như không tôn trọng.
Đột nhiên, anh ta thu hồi ánh mắt, thay thế bằng hiểu rõ: "Quả nhiên là ngài
biết."
Nghiêm Khác không nói, nhưng lúc này, im lặng tương đương với sự cam chịu.
"Trước đây, vì số tiền ít ỏi, để không chậm trễ trong công việc làm ăn, ngài mở
một mắt nhắm một mắt, không thèm đếm xỉa đến Nghiêm Tuấn Sâm và chi thứ
lòng tham không đáy sau lưng cậu ta, nhưng tại sao lần này lại xảy ra chuyện
không báo trước? Còn vừa ra tay đã đem giải quyết mọi chuyện sạch sẽ?"
"Đúng vậy, vì cái gì chứ?" Nghiêm Khác nghe xong vô cùng hứng thú, ngón trỏ
đỡ cằm nhẹ nhàng xoa xoa, giống như người xem diễn, tới đoạn chuyển cảnh
còn mỉm cười phụ họa.
"..."
"Nói tiếp đi, tại sao không nói nữa?"
"... Ngài phát thiệp mời, tổ chức tiệc mừng thọ vô cùng long trọng, nhưng lại bỏ
qua Nghiêm Tuấn Sâm, tương đương với hoàn toàn loại trừ bọn họ dưới sự bảo
hộ của dòng chính, Nghiêm Tuấn Sâm chắc chắn sẽ không thể ngồi yên, tiến tới
khom lưng cúi đầu xin tha thứ."
"Lúc này, ngài lại nâng cái giá lên, khéo léo từ chối, cư xử cứng rắn hơn, cậu ta
chắc chắn sẽ hoảng. Nếu đường này không thông, theo tính tình nóng nảy của
cậu ta, cậu ta sẽ sớm đổi phương hướng, cuối cùng là không bất ngờ đến cầu
con."
Nghiêm Khác còn phân biệt rõ: "Dự kiến như thế nào?"
Chợt hơi mỉm cười, lại hỏi: "Dự kiến của ai?"
Nghiêm Tri Phản mặt không cảm xúc: "Đương nhiên là ngài."
Nghiêm Khác đã tính toán tốt những thứ này!
Ông ta tàn nhẫn đánh Nghiêm Tuấn Sâm một gậy, lại muốn Nghiêm Tri Phản
cho cậu ta một cái kẹo.
"Ngài đang lót đường cho con?"
Nghiêm Khác mỉm cười: "Rất tốt, thì ra con có thể hiểu, vì vậy không cần ba
phải tốn công giải thích."
"Ba muốn con có ơn với Nghiêm Tuấn Sâm?"
"Có thể nói như vậy."
"Tại sao?"
"Sau này con tiếp quản tập đoàn, dù sao cũng phải có phe phái riêng của chính
mình, ba giao cho con, chưa chắc con có thể khống chế, vẫn là dùng người của
mình là tiện nhất."
Nghiêm Tri Phản cau mày: "Nhà họ Nghiêm có bao nhiêu chi thứ, vì sao lại
chọn trúng cậu ta?"
Gần hai năm, chi thứ của Nghiêm Tuấn Sâm ỷ vào việc làm được vài cái hạng
mục lớn, càng trở nên kiêu ngạo, không để chi khác ở trong mắt, nếu không
phải do có Nghiêm Khác chèn ép, thì đã sớm lớn mạnh.
Một con ngựa hoang ngông cuồng như vậy, e rằng không dễ khống chế.
"Nhưng con phải rõ ràng rằng tham vọng tỷ lệ thuận với khả năng, muốn sử
dụng thì phải dùng thứ tốt nhất, hơi khó kiềm chế một chút nhưng khi đã cầm
trên tay thì đó chính là thanh kiếm sắc bén nhất. Kiếm phong đã chỉ, đánh đâu
thắng đó, không gì cản nổi."
"Có thể con không khống chế được nó." Giọng điệu của Nghiêm Tri Phản đều
đều.
"Nhưng con đã khống chế được rồi, không phải sao?
Con hiểu được ý tứ của ta, nhưng là vẫn lựa chọn cho cậu ta thể diện, phái quản
gia đích thân gửi lời mời."
"..."
"Là người thừa kế nhà họ Nghiêm, con nên có khí phách cùng trí tuệ, cũng nên
có năng lực cùng thủ đoạn như nhau. Bởi vì - con là con trai của Nghiêm Khác
ta!".
Nghiêm Tri Phản phản bác: "Con cho Nghiêm Tuấn Sâm thể diện, chỉ nghĩ rằng
có thể có cơ hội sử dụng con chó điên này trong tương lai—" khóe miệng nhếch
lên nhẹ, ánh mắt sắc bén: "mà thôi."