Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 967

Sau khi Nghiêm Khác nghe, thay vì tức giận, ông ta lại cười lớn.

"Tốt lắm, chi thứ với dòng chính, con muốn là chó thì là chó, chỉ chỗ nào phải

cắn chỗ đó, nếu muốn là mèo thì phải là mèo, cứ trêu đùa. Một khi cái gọi là

quan hệ huyết thống đã loãng, thì không nên trở thành ràng buộc hay trói buộc,

anh em thực sự không có quan hệ hỗ trợ, chỉ có quan hệ nô lệ và chủ nhân."

Những lời này trực tiếp khẳng định tất cả những chi thứ đều là nô lệ!

Không chút kiêng dè, trắng trợn lộ liễu.

Nghiêm Tri Phản nhíu mày lại nhìn Nghiêm Khác, đây mới là người tàn nhẫn

thực sự.

"Tốt nhất con nên xem Nghiêm Tuấn Sâm là chó, ta còn sợ con xem cậu ta là

anh em. Dù sao giết chó thì dễ, nhưng đứt tay đứt chân lại khó."

Nghiêm Tri Phản: "..."

"Được rồi, nói chuyện cũng đã nói rõ ràng, không có chuyện gì, con đi nghỉ

ngơi sớm đi."

Nghiêm Tri Phản đứng yên.

"Như thế nào, còn có việc?"

Lông mày nhíu lại, ánh mắt Nghiêm Tri dần trở nên nghi hoặc nhìn ông ta: "Ba,

ngài không hỏi con sao?"

Nghiêm Khác: "Hỏi cái gì?"

"... Nhảy mở màn."

"Nhảy mở màn thì sao?"

Nghiêm Tri Phản sững sờ, quay người bỏ đi.

Nghiêm Khác nhìn bóng lưng gần như tức giận của anh ta, giọng điệu nhàn

nhạt: "Nếu như ý của con là không theo sắp xếp mời cô chủ nhà họ Thẩm thì

con không cần phải lo lắng về điều đó. Đối với đàn ông, khi giàu có thì phụ nữ

có thể là hoa dệt trên gấm, nhưng khi nghèo túng thì không thể là cọng rơm cứu

mạng. Ngoài sức mạnh, những người thừa kế nhà họ Nghiêm chúng ta không

ngại bất kỳ biện pháp nào khác để củng cố vị trí của mình, kể cả hôn nhân."

"Vốn dĩ lúc đầu ta không đồng ý với cách sắp xếp này của mẹ con, hiện tại nếu

con không thích điều đó, tình huống này sẽ không xảy ra trong tương lai."

Nghiêm Tri quay lại, nghi hoặc nhìn vào mắt ông ta: "Ngài bảo đảm chứ?"

"Ta đảm bảo."

Nghiêm Tri Phản ánh mắt lóe lên.

Như thể nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, Nghiêm Khác không nhanh không chậm

nói: "Khi một người đàn ông đủ mạnh mẽ, anh ta không cần phải dùng hôn

nhân như một con bài mặc cả để kết hôn với người mình không muốn kết hôn.

Nếu như quyền tự do này cũng không có, thì vị trí người thừa kế còn có gì đáng

để lưu luyến?"

...

Dưới ánh trăng, ở bến tàu Trát Mã, kho số 3.

Thẩm Loan dừng ở cửa, tắt máy, xuống xe.

Một đàn em nghe thấy tiếng động cơ bước ra đón cô, kính cẩn nói: "Chị Thẩm."

"Tình hình bên trong thế nào?"

"Người đưa về rất cứng miệng, Tam ca còn đang thẩm vấn."

"Phải không?" Cô nhếch môi cười, Thẩm Loan đi vào, đi

vài bước đã nghe thấy giọng nóicủa Tam tử -

"Nói! Quan hệ của mày với nhà họ Bình là như thế nào? Vị trí cụ thể của dòng

chính nhà họ Bình ở đâu?!"

"..."

"Ồ, còn cãi bướng? Tiếp theo không phải chỉ là hai roi nữa đâu, hãy coi chừng

mạng nhỏ này của mày!"

"Khụ khụ khụ..." Một tiếng ho khan khàn khàn truyền đến,

"Mày, biết nhà họ Bình sao? Rốt cuộc mày là ai?!"

Tam tử chế nhạo: "Mày nhìn rõ đi, bây giờ là tao đang hỏi mày, không phải mày

hỏi tao."

"Không..." Người đàn ông bị trói hai tay, cả người đầy máu, nhưng đôi mắt

sáng ngời khác thường: "Nhà họ Bình đã sống ẩn dật gần trăm năm, chưa từng

lộ mặt. Mày không thể biết sự tồn tại của nhà họ Bình! Trừ khi... mày là người

của chi thứ! Không, không, không... Chi thứ cùng dòng chính trước nay luôn

chung một phe, không có khả năng có người phản bội, về phần mày, cùng lắm

chính là một cái nô lệ trốn thoát!"

Tam tử rùng mình, đồng tử cuộn sóng.

"Haha... khụ khụ khụ... tao đoán không sai mà, biểu hiện của mày đã giải thích

tất cả mọi thứ, mày thực sự là một nô lệ bỏ trốn!"

"Nô lệ bỏ trốn? "Ngắn ngủn cười: "Tao rất ghét người ta nhắc tới bốn chữ này!

Mày đang tìm đến cái chết— "

Sau đó, một trận tiếng la hét và kêu rên.

Thẩm Loan bước lên giày cao gót xuất hiện. Khi người đàn ông bị tra tấn đến

ngất xỉu, cô bước đến chỗ Tam tử và đứng trước mặt người đàn ông đó. Người

nọ ý thức mơ hồ, hai mắt đờ đẫn, nhưng khi nhìn vào sườn xám trắng màu bạch

nguyệt, anh ta chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Cô- rốt cuộc là ai?"

Nói chữ nào là máu chảy xuống. Thẩm Loan nhẹ giọng nói: "Chủ nợ."

Anh ta khó hiểu, hai mắt vô hồn:" Tôi, tôi chưa từng nhìn thấy cô... hửm... oan

có đầu nợ có chủ, có chuyện gì cũng không thể đổ lên đầu tôi..."

"Nhà họ Bình thiếu nợ tôi, mà anh là người nhà họ Bình, anh hiểu quan hệ nhân

quả này rồi chứ?"

"Quả nhiên..." Anh ta cười lạnh, không nói chuyện nữa.

Tam tử hung hăng quất roi mấy cái, roi đánh sâu vào thịt nhưng anh ta lại không

hề rên một tiếng.

Thẩm Loan giơ tay ngăn cản anh ta tiếp tục bạo phát, sau đó lấy ra một ống

chích đưa cho Tam tử.

Người sau ngầm hiểu, cầm lấy rồi mở gói thuốc đã niêm phong bên ngoài, kim

hướng lên trên, nhẹ đẩy nút xuống, đầu kim hiện ra một nửa giọt thuốc thử.

Thẩm Loan hỏi: "Tiêm dưới da hay tiêm tĩnh mạch?"

"Tĩnh mạch."

Tam tử bước tới, từ từ đẩy thuốc thử vào tĩnh mạch dưới ánh mắt kinh hoàng

của người đàn ông.

"Mày tiêm cho tao cái gì?!"

Tam tử cười cười, ánh mắt đầy ẩn ý.

Người đàn ông không nghe được câu trả lời, hoảng sợ nhìn về phía Thẩm Loan,

nhưng lại thấy khóe môi cô nhếch lên, trong mắt hiện lên một màu lạnh lẽo.

"Thứ gì đó có thể khiến anh ngoan ngoãn nghe lời."

Chẳng mấy chốc, người đàn ông bắt đầu xuất hiện hoa mắt, vật có thể nhìn thấy

trước mắt cũng từ từ trở nên mờ mịt, cuối cùng hóa thành hư vô.

Thẩm Loan đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Thời gian có vẻ đã đủ."

Tam tử bước lên trước, trước tiên kiểm tra nhịp thở và mạch của người đàn ông,

tần số vẫn bình thường, sau đó đưa tay ra lắc lắc trước mắt, không có chớp mắt

sinh lý.

Anh ta xoay người gật đầu với Thẩm Loan: "Trạng thái giống như hướng dẫn,

không sao cả."
Bình Luận (0)
Comment