Đáng tiếc, anh sẵn lòng, nhưng cô lại không cảm kích.
Trong mắt Quyền Hãn Đình hiện lên vẻ đau xót và hối hận, nhưng sắc mặt
Thẩm Loan chỉ bình tĩnh như nước.
Dường như người đàn ông này đã không thể khiến trong lòng cô gợn sóng nữa.
Quyền Hãn Đình khó khăn nói: "Em, không tin anh sao?"
Đây đều là sự thật.
"Tin chứ." Thẩm Loan nói chắc như đinh đóng cột: "Nhưng không có nghĩa là
tôi muốn tha thứ. Ý tốt của anh là sự thật, nhưng việc anh rời đi không một lời
từ biệt cũng là sự thật, ba năm không có tin tức gì cũng là sự thật. Đã bị tổn
thương, không thể bởi vì anh giải thích lý do là được xem như không tồn tại."
Quyền Hãn Đình cứng họng.
"Ba năm qua anh không biết mẹ con tôi đã trải qua như thế nào, bây giờ anh
không đủ tư cách đứng ở đây cầu xin tha thứ."
"Anh không biết em mang thai..."
"Ồ, đương nhiên, anh còn không biết là khi nào?"
"Anh biết!" Anh vội vàng phản bác: "Là đêm đó, ở khu homestay trong núi sâu,
anh bị tia laze chiếu trúng lâm vào hôn mê, nửa đêm tỉnh lại một lần..."
"Có vẻ như là máu của Tán Tán không vô ích, sau khi kiểm tra mọi thứ đều rõ
ràng."
Ánh mắt Quyền Hãn Đình lóe lên. Lúc đó, hai đứa trẻ đã bị Phan Hiểu Kinh bắt
đi, anh giả làm bác sĩ lấy máu Tán Tán rồi làm xét nghiệm.
"Em đã biết hết..."
"Như thế nào, nghi ngờ Tán Tán không phải là con của anh?"
"Không phải!" Anh hoảng sợ giải thích: "Anh chưa bao giờ nghĩ như thế..."
Cũng không phải nghi ngờ em.
"Đủ rồi!" Thẩm Loan ngắt lời anh: "Việc nào ra việc đó, hôm nay anh đã cứu
tôi, tôi cảm ơn, còn lại nên thế nào thì thế đó."
Nói xong liền bước đi.
Quyền Hãn Đình chặn đường của cô, mắt anh đỏ lên: "Cái gì - nên thế nào thì
thế đó?"
Cô cười: "Có nghĩa là, anh đi đường dương quang của anh, tôi đi cầu độc mộc
của tôi, hai bên không liên quan gì nhau."
"Không liên quan đến nhau?" Đôi mắt của người đàn ông dường như đỏ hơn,
anh nghiến răng, vẻ mặt gần như mất kiểm soát: "Sao em có thể nói nhẹ nhàng
bâng quơ như vậy? Anh và em? Không liên quan đến nhau?"
"Nếu không thì sao?" So với sự kích động của anh, Thẩm Loan bình tĩnh đến
đáng sợ: "Dù sao ba năm trước anh cũng đã từ bỏ, hiện tại muốn lấy lại? Quyền
Hãn Đình, cho dù chỉ một tay che trời, quyền lực vô hạn, anh vẫn phải biết mọi
chuyện không như ý muốn."
Mà Thẩm Loan chính là người khiến anh hao hết tâm tư để bù đắp, tìm mọi
cách vãn hồi cũng không thể thay đổi "cái không như ý" đó.
"Chúng ta, cứ như vậy đi."
Anh bình an vô sự, tiếp tục hô mưa gọi gió.
Cô dắt theo con trai, sóng yên biển lặng.
Thẩm Loan đi vòng qua, không chỉ có một con đường, anh không thể ngăn cản
tất cả.
"Em thật nhẫn tâm như vậy sao?!"
Người phụ nữ cứ đi tiếp, không hề quay đầu lại: "Chuyện này, không phải bây
giờ anh mới biết."
Vì thế nên Quyền Hãn Đình mới không khỏi khủng hoảng.
Trong lòng anh có một linh cảm rất mạnh: Chỉ cần Thẩm Loan bước đi, e rằng
hai người sẽ đoạn tuyệt.
Những ngọt ngào ngày xưa tan biến, lời hứa đã từng hóa thành tro tàn, cô sẽ
không bao giờ thuộc về anh nữa!
Vì vậy, anh không thể để cô ấy đi!
Không thể!
"Chúng ta còn có một đứa con trai, em chẳng lẽ nhẫn tâm để Tán Tán không có
cha sao?!"
Thẩm Loan dừng lại.
Nỗi đau hiện lên trong mắt Quyền Hãn Đình, con trai là nỗi ân hận tội lỗi mà cả
đời anh không thể trả nổi, nếu còn có lý do khác, chắc chắn anh sẽ không lợi
dụng Tán Tán vào lúc này.
Nhưng anh không có.
Thẩm Loan quá kiêu ngạo, cũng quá tuyệt tình.
Cô quan tâm đến quá ít chuyện, ít đến mức anh còn không tìm ra lý do để uy
hiếp cô, trong lúc vội vàng, anh đã buột miệng thốt ra.
Quả nhiên ---
Cô quay lại, đứng cách anh ba bước, đôi mắt cô hơi nheo lại, là dấu hiệu của sự
tức giận.
"Anh dùng Tán Tán uy hiếp tôi?"
"... Em có thể nghĩ như vậy." Sáu chữ, anh cắn răng nói xong, cơ mặt khẽ giật
một cái, hai má cứng ngắc như sắt.
Nhiệt độ duy nhất còn lại trong mắt Thẩm Loan biến mất hoàn toàn, không còn
lại gì ngoài sự ảm đạm và lạnh lẽo, ánh mắt như đang nhìn một người xa lạ
không quen biết.
"Loan Loan, anh không..." Anh không thể chịu được ánh mắt của cô, cũng
không thể chịu đựng câu hỏi vô tình lạnh thấu xương của cô.
Trái tim đang day dứt vì đau đớn, như thể sẽ bị đôi tay vô hình xé toạc trong
giây phút tiếp theo.
"Câm miệng! Anh không xứng gọi tên tôi, cũng không xứng gọi Tán Tán. Cho
dù không có cha, con tôi vẫn có thể sống bình an vô sự."
"Còn nữa..." đôi môi đỏ mọng khẽ câu, biến thành quyến rũ trong chốc lát, "Chỉ
cần tôi muốn, đều có người xếp hàng muốn làm cha Tán Tán, anh có tin hay
không?"
Đồng tử Quyền Hãn Đình tối lại, ánh mắt đầy sầu não đột nhiên sắc bén, giọng
nói cũng lạnh lùng: "Ý của em là gì?"
Thẩm Loan không tin anh không hiểu, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Không
có cha ruột còn có thể có cha dượng, tôi tin tưởng anh ấy sẽ coi Tán Tán như
con ruột của mình, quan tâm chăm sóc."
"Anh ấy?! Là ai?! Em muốn ai?!" Người đàn ông điên cuồng lao về phía trước,
hai tay ôm lấy vai Thẩm Loan, vô thức dùng sức.
Thẩm Loan cau mày, mắng nhẹ:
"Buông ra!"
Quyền Hãn Đình như người si nói mộng, mắt điếc tai ngơ: "Em có người đàn
ông khác sao? Em muốn tìm cha cho con mình. Anh đã đồng ý với em chưa?!"
"Không cần anh đồng ý!" Thẩm Loan cũng tức giận.
Cơn đau từ hai vai khiến cô tái mặt, ánh mắt không chịu thua nhìn chằm chằm
vào người đàn ông.
Một cuộc giằng co