Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 989

Cuối cùng vẫn là Quyền Hãn Đình chịu thua.

Ánh mắt anh buồn bã, vẻ mặt ủ rũ: "Loan Loan, anh phải làm sao với em bây

giờ?"

Buông không được, quên cũng không xong, rồi lại không thể làm gì.

Thẩm Loan gỡ tay anh nhưng vẫn không gỡ được.

"Anh làm đau tôi."

Đôi môi mỏng của người đàn ông mím lại, sứckhông hề buông lỏng, có chút do

dự.

Không đau lắm, nhưng Thẩm Loan vẫn không thể dễ dàng mà thoát khỏi được

bàn tay của anh.

"...Anh mà buông tay thì em sẽ đi mất." Một lúc lâu sau, anh nhẹ lẩm bẩm.

"Chân của tôi ở trên người tôi, anh có thể giữ tôi lại một lát nhưng anh có thể

giữ tôi cả đời sao?"

Đáy mắt Quyền Hãn Đình xẹt qua vài tia sáng sâu thăm, có vài phần suy ngẫm

tựa như đang tính toán khả năng của đề nghị này.

Người phụ nữ lộ vẻ mặt không thể tin được, chửi anh: "Anh là đồ điên..."

"Đúng, anh điên rồi! Chỉ cần có thể giữ em bên cạnh, anh có thể làm bất cứ điều

gì."

Anh điên rồi hay bị mất trí nhớ?

Da đầu Thẩm Loan tệ dại, hơi lạnh từ lòng bàn chân truyền lên sau gáy, ánh mắt

điên cuồng ngập tràn bóng tối của người đàn ông làm cho cô cảm thấy vô cùng

sợ hãi.

Cô hít sâu, giọng điệu nhẹ lại: "Anh buông tay trước, chúng ta từ từ nói

chuyện."

Quyền Hãn Đình vừa tin vừa nghi ngờ.

Trong khoảnh khắc anh còn ngây người, ánh mắt Thẩm Loan đột nhiên sắc bén,

siết chặt cổ tay người đàn ông, trở tay lại, mượn lực của lưng, quăng anh ngã

xuống đất.

Toàn bộ các động tác đều uyển chuyển trôi chảy, tuy phức tạp hơn một cú ném

vai đơn giản nhưng hiệu quả rõ ràng hơn.

Bởi vì, cú ném vai đơn giản bình thường không thể nào làm Quyền Hãn Đình

ngã được.

Cùng lúc đó, Thẩm Loan cởi bỏ dây cương, xoay người lên ngựa.

Cô sẽ không ngốc mà nghĩ rằng hai chân có thể chạy thoát khỏi Quyền Hãn

Đình, hy vọng duy nhất lúc này chính là con ngựa.

"Giá..."

Chân ngựa giơ cao, phóng đi thật nhanh.

Chạy được một khoảng, Thẩm Loan mới nhẹ nhàng thở ra.

Đúng lúc này, tiếng còi vang lên, vang vọng cả khu rừng.

Con ngựa vốn dĩ đang chạy rất tốt lại đột nhiên mất không chế, tự mình quay

đầu chạy lại, Thẩm Loan muốn xoay ngựa lại như thế nào cũng không được.

Cuối cùng cô sa vào lưới, vững vàng dừng ở trước mặt Quyền Hãn Đình.

Không, nói đúng ra là ngựa dừng lại, mà cô thì đang ngồi trên ngựa, từ trên cao

mà nhìn xuống Quyền Hãn Đình.

Vẻ mặt người đàn ông không cảm xúc, con ngươi sâu thẳm không một tí cảm

xúc, trống rỗng tựa như không có gì, tối tăm bí ẩn.

Nhưng Thẩm Loan lại thấy được dưới bộ dạng bình tĩnh đó là sự tức giận cực

độ.

Anh nói: "Em tự xuống hay là muốn anh ôm em xuống."

Thẩm Loan rất muốn thờ ơ bước qua nhưng dây cương lại bị Quyền Hãn Đình

nắm chặt, trong tay cô lại không có roi ngựa nên không thể làm gì.

Người đàn ông duỗi tay muốn ôm cô.

Thẩm Loan nghiêng người tránh đi, bước xuống từ phía bên kia rồi đứng yên

đó.

Hai người cách nhau một con ngựa, mắt nhìn thẳng vào nhau.

Bắn ra tia lửa.

Quyền Hãn Đình vỗ vỗ mông ngựa đuổi nó đến dưới gốc cây ăn cỏ.

Thẩm Loan không nhịn được nữa: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

"Vì sao em muốn chạy?"

"Không ai thích bị ép buộc cả."

Mi mắt người đàn ông giật giật, khó khăn mở miệng: "Em cho rằng anh đang ép

buộc em?"

Cô chế nhạo: "Chẳng lẽ không phải?"

"Em muốn đi... Anh không có cách nào..." Anh nhẹ nhàng nói.

"Quyền Hãn Đình, anh xem như vậy có ổn không? Anh càng như vậy, tôi càng

cảm thấy phiền phức!"

"Loan Loan, đừng nói như thế này nữa, mong em đối xử tốt với anh một chút

được không?" Hèn mọn như hạt cát, vẫn cố tìm mọi cách để tạo một bông hoa

khiến cô vui lòng.

Ngay lúc đó, mũi của Thẩm Loan chua xót.

Anh không nên như thế này...

Lục gia Quyền Hãn Đình kiêu ngạo không nên ăn nói khép nép như thế này

được.

Cô bỗng nhiên quay đầu không nhìn nữa, mắt hướng lên trời, hít sâu, mới thành

công ngăn được nước mắt sắp trào ra.

Quay đầu lại vẫn là bộ dáng không thèm đếm xỉa.

"Thực ra không nhất thiết phải như vậy, ba năm nay không có anh tôi vẫn sống

rất tốt, ba năm anh không có tôi anh cũng vẫn sống rất tốt, cho nên..." Thẩm

Loan dừng lại một chút: "Hà cớ gì phải cố chấp như vậy? Như bây giờ không

phải rất tốt sao?"

"Không tốt!" Anh đi đến được như hôm nay tất cả là bởi vì em: anh sống cũng

chỉ vì muốn cùng em làm bạn cả đời, đầu bạc răng long.

Nếu không có Thẩm Loan, vậy ba năm nay Quyền Hãn Đình kiên trì bền bỉ như

vậy làm gì?

Ngươi anh yêu làm sao có thể nhờ người khác chăm sóc?

Xương cốt của anh lại vì ai mà đúc lại lần nữa?

Nghĩ đến đây, Quyền Hãn Đình rốt cuộc không nhịn được nữa mà ôm Thẩm

Loan vào trong lòng.

Ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, cuối cùng anh cũng có thể trở về bên cạnh

người anh yêu, ôm cô vào lòng và yêu cô đến tận xương tủy.

Cái ôm quen thuộc, mùi hương quen thuộc, ngay cả sự rung động cũng y hệt

như trước kia, trên đời này cũng chỉ có Quyền Hãn Đình mới có ma lực như

vậy, có thể khiến cô an tâm dựa vào.

Đã từng, cô tin chắc rằng cây to này sẽ không đổ, vòng tay này sẽ không rút đi,

người đàn ông này sẽ không bao giờ rời bỏ cô.

Tuy nhiên, hóa ra không có "niềm tin vững chắc" có thể tốt đẹp cho đến chết,

không có cái làm bạn nào tồn tại liên tục mãi mãi.

Cuộc sống luôn thay đổi và lòng người cũng thay đổi theo.

Chính vì quá tin tưởng nên sau khi mất đi cô mới hụt hẫng không biết làm gì,

bao gồm cả vòng tay ôm ấp và người đàn ông đang ôm cô lúc này.

Nghĩ đến đây, nỗi nhớ nhung ỷ lại trong mắt Thẩm Loan dần phai nhạt, thay vào

đó là sự điềm tĩnh và nghiêm nghị.

Cô ghé sát vào tai người đàn ông, giống như mỗi lần thì thầm với nhau lúc

trước, trông đặc biệt thân mật.

Cô bảo: "Quyền Hãn Đình, buông tay đi."

Giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển: "Tôi không dám tin tưởng anh lần nữa."
Bình Luận (0)
Comment