Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 19

Đôi khi, bước ngoặt quan trọng nhất trong đời người lại không nhất thiết là khoảnh khắc khiến người ta có cảm giác mãnh liệt nhất.

Lý Thiện Tình bước vào phòng bệnh, ngồi xuống chiếc sofa nhỏ tiếp khách, nhận cuộc gọi, bèn nghe đối phương nói: "Thiện Tình, chào cậu, tôi là Lô Chính Minh, không biết cậu còn nhớ tôi không."

Lúc đó trong lòng cậu vẫn đang nghĩ đến Trang Tự, nên chỉ hơi bất ngờ một chút, lễ phép hỏi lại: "Anh là một trong những nhà đầu tư hôm thuyết trình phải không ạ? Hôm đó từng phát biểu cho dự án của bọn tôi." cậu cũng thuận tiện nói ra tên quỹ đầu tư mà đối phương đại diện.

"Trí nhớ của cậu tốt thật đấy." Giọng Lô Chính Minh rất ôn hòa.

Lý Thiện Tình quả thực có trí nhớ rất tốt, cũng nhớ rất rõ, Lô Chính Minh nhìn ngoài khoảng bốn mươi, toát ra khí chất nho nhã và chính trực, khiến cậu sinh thiện cảm.

Lô Chính Minh nói với cậu, hôm thuyết trình hôm đó, ông cùng một nhà đầu tư khác có cái nhìn khác với số đông, đều cảm thấy dự án này rất có tiềm năng. Mấy ngày qua, họ đã cố gắng thuyết phục không ít người, giáo sư Whittaker cũng có đưa ra lời khuyên và hỗ trợ, cuối cùng vượt qua nhiều ý kiến trái chiều, quyết định để cậu gia nhập vườn ươm. Ông cũng sẽ cung cấp vốn đầu tư cho cậu, giúp cậu liên hệ phòng thí nghiệm, hỗ trợ xây dựng đội ngũ, rồi hỏi khi nào thì tiện gặp mặt.

Biết cậu đang nằm viện, Lô Chính Minh lập tức quan tâm tình hình sức khỏe của cậu như một người trưởng bối trong nhà, sau đó mới hẹn đợi cậu xuất viện rồi chọn thời gian gặp mặt.

Vừa cúp điện thoại, Trang Tự cũng đã quay về.

Lý Thiện Tình vẫn còn đắm chìm trong niềm vui ngoài mong đợi, rất muốn chia sẻ tin vui này với anh ngay, nhưng lại sợ trong giây phút ấm áp như thế này, bị Trang Tự nghi ngờ tính chính đáng của dự án, bèn nói vòng vo một hồi.

Trang Tự không ngồi xuống bên cậu, mà đứng đối diện, hai tay khoanh lại, mắt cụp xuống nhìn cậu, trông cứ như một giáo viên coi thi.

Cậu nói xong, Trang Tự chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, bèn nhận xét thẳng: "Chẳng phải đây chính là thứ cậu muốn làm trước khi rời Tân Cảng sao?"

"Không giống mà." Lý Thiện Tình bị anh nói trúng tim đen, bèn nhìn kỹ sắc mặt anh, thấy hình như anh không giận, bèn mặt dày nói: "Giờ tư tưởng của tôi đã cập nhật hoàn toàn rồi, mấy ý tưởng non nớt kể cho anh nghe lúc đó đã là chuyện quá khứ rồi."

"Thật sao?" Trang Tự không tin lắm: "Cập nhật cụ thể chỗ nào?"

"Cái này là cơ mật, anh không được hỏi." Lý Thiện Tình giở trò: "Dù sao cũng không phải đối thủ cạnh tranh của SyncPulse, biết đâu sau này còn giúp cổ phiếu của các anh tăng nữa ấy chứ."

Không ngờ cậu vừa dứt lời, sắc mặt Trang Tự lập tức lạnh xuống. Anh như không muốn cãi nhau với cậu, cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, lạnh giọng nói: "Hóa ra đây mới là lý do cậu bị chất vấn trong buổi thuyết trình."

Nghe anh cũng nói như vậy, Lý Thiện Tình vừa giận vừa tủi thân: "Tôi kể chuyện tốt của mình cho anh nghe, anh lại cứ nhất quyết lôi mấy chuyện đạo đức này ra nói. Tôi đâu phải không hiểu, cũng đâu còn con nít, tôi tự biết kiểm soát mà, cần gì anh phải lôi chuyện thuyết trình ra nhắc lại? tôi kể cho anh nghe, chẳng lẽ để anh lấy ra cười nhạo tôi à?"

Cậu vừa xúc động, những nốt mẩn đỏ trên người lập tức ngứa không chịu nổi, bèn giơ tay gãi mấy cái, Trang Tự lập tức bước đến, cúi người nắm chặt tay cậu, nói: "Lý Thiện Tình."

"Thôi, tôi không nói nữa." cậu quay mặt đi, thấy anh lắc đầu, bàn tay ấm áp vẫn nắm chặt cổ tay cậu, thấp giọng bảo: "Đừng gãi nữa."

Nhìn ánh mắt bất lực của Trang Tự, cứ như đang nhìn một đứa trẻ không dạy dỗ được, Lý Thiện Tình không nhịn được lên tiếng biện hộ cho mình: "Nếu anh nói đúng thì tôi cũng nghe mà, nhưng mấy lời chỉ trích như vậy, tôi đã nghe quá nhiều từ buổi thuyết trình rồi."

Không biết từ lúc nào, trời đã sẩm tối, căn phòng trở nên mờ mờ tối. Trang Tự nhìn cậu một lúc, nhượng bộ đôi chút: "Thôi tôi không nói nữa. Nhà đầu tư tìm cậu tên gì?"

"Hỏi làm gì?" Lý Thiện Tình lập tức trợn to mắt cảnh giác: "Anh muốn phá từ gốc, làm hỏng chuyện tốt của tôi hả?"

"Lý Thiện Tình." Trang Tự bị cậu chọc tức, trừng mắt hít sâu một hơi, sau đó mới nói: "Tôi chỉ muốn giúp cậu tìm hiểu, xem nhân phẩm ông ta thế nào."

"Được rồi, ông ấy tên Lô Chính Minh." Lý Thiện Tình nói, không nhịn được lại thêm một câu: "Tìm hiểu thì được, nhưng anh đừng quản quá nhiều đó."

Trang Tự vốn vẫn còn ổn, nhưng nghe cậu nói thế, sắc mặt bỗng nhiên thật sự lạnh đi, buông tay cậu ra, lùi về sau một bước, đôi mắt đen nhánh cũng trở nên lạnh lùng: "Tôi đã quản gì cậu?"

Lý Thiện Tình biết mình sai, không muốn cãi nhau, lập tức lên tiếng xin lỗi: "Xin lỗi mà, tôi nói bừa thôi." cậu đứng dậy nắm lấy tay Trang Tự, sau khi nắm được rồi thì khoa trương nói đủ kiểu xin lỗi, thấy Trang Tự có vẻ đã nguôi ngoai, cậu lại thêm một câu mà bản thân cảm thấy rất hài lòng: "Trong lòng tôi, anh giống như ba mẹ em vậy, anh muốn quản tôi chuyện gì cũng được, tôi biết anh là vì muốn tốt cho tôi thôi."

Trang Tự, người mà ai ai cũng khen là ôn hòa nhã nhặn, lý trí thấu tình, nhưng Lý Thiện Tình lại có nhận định khác. Thực ra con người này cực kỳ khó chiều, động một chút là nổi giận, vô cùng khó đối phó.

Ngay cả việc nói anh giống như người nhà cũng không được, thế là chiến tranh lạnh. Hôm đó chị Mary đến đưa cơm cho Lý Thiện Tình, thì Trang Tự rời đi. Sáng sớm hôm sau lập tức bay về Lợi Thành, từ đó không quay lại nữa.

Tin nhắn đều là Lý Thiện Tình gửi từ sáng đến tối, mãi đến ngày hôm sau anh mới trả lời.

Tuy nhiên, sau khi Trang Tự đi rồi, vận may của Lý Thiện Tình lại trở lại đôi chút. Nhờ điều trị tích cực, cơ thể cậu hồi phục phần lớn, sau khi xuất viện lập tức dẫn Triệu Tự Khê và Phương Thính Hàn đến gặp Lô Chính Minh.

Lô Chính Minh là một trong những nhà đầu tư có tiếng nói nhất ở vườn ươm, bản thân xuất thân từ ngành kỹ thuật y sinh, các khoản đầu tư cũng đều tập trung vào lĩnh vực này. Bốn người trò chuyện rất vui vẻ. Ông khen Lý Thiện Tình là nhân tài hiếm gặp, đến mức một người mặt dày như Lý Thiện Tình nghe xong cũng hơi ngượng.

Thực tế chứng minh, Lô Chính Minh không chỉ biết nói lời hay, mà còn chi tiền nhanh gọn, rộng rãi. Hơn thế nữa, đúng như lời ông hứa, ông sẵn sàng hỗ trợ Lý Thiện Tình hết mức. Rất nhanh, Lý Thiện Tình đã tuyển thêm được thành viên mới cho nhóm, còn thuê vài phòng làm văn phòng, thành lập trung tâm nghiên cứu phát triển đầu tiên. Triệu Tự Khê nói mơ thấy một cái tên rất hay, thế là họ đặt tên thiết bị giải phóng chậm là NoaLume.

Dự án được khởi động và tiến hành hết sức thuận lợi, Lý Thiện Tình lại quay về trạng thái "nửa khỏe nửa bệnh" do quá bận cận kề sụp đổ nhưng chưa đến mức đổ bệnh. Từ tháng Ba đến tháng Chín, cậu cứ bận rộn giữa lớp học, phòng thí nghiệm và văn phòng, thời gian ngủ ngày càng ít. Chị Mary từ việc hai tuần nhắc nhở một lần, chuyển thành hai ngày một lần, còn trách cậu quầng thâm ngày càng đậm, trông như mấy con ma nhỏ phủ ga trắng vào lễ Halloween.

Ngoài việc hỗ trợ dự án, Lô Chính Minh còn dẫn Lý Thiện Tình đến vài buổi tiệc của các nhà đầu tư và giới khởi nghiệp, nói là để mở rộng mối quan hệ.

Lý Thiện Tình EQ không thấp, lại đẹp trai dễ gây chú ý, nói năng thú vị, chỉ mới tham dự vài buổi xã giao đêm đã học được hết mấy trò đánh bài mà giới đó ưa thích. Cậu nhớ mặt và tính cách người khác rất nhanh, biết cách lấy lòng người, chẳng mấy chốc đã hòa nhập vào giới mà Lô Chính Minh muốn cậu làm quen, thậm chí có lúc Lý Thiện Tình nhận được lời mời trước cả khi Lô Chính Minh được mời.

Có lần trên xe đưa Lý Thiện Tình về, Lô Chính Minh không giấu được sự hài lòng mà khen ngợi: dẫn Lý Thiện Tình ra ngoài là đỡ lo nhất, chẳng cần làm gì, cũng không cần giới thiệu gì, chỉ lo cậu ngủ muộn ảnh hưởng đến sức khỏe, nên phải đưa về nghỉ sớm.

Nói thật, kiểu ngày tháng tụ tập tiệc tùng, tụ hội salon trong sảnh tiệc này, Lý Thiện Tình cũng không thích lắm. Không khí trong mấy nơi đó lúc nào cũng không được tốt, lại phí thời gian vốn nên dành cho học tập và nghiên cứu.

Nhưng Lô Chính Minh có ơn với cậu, những chuyện này với cậu cũng chỉ là chuyện trong khả năng. Lý Thiện Tình tự nhủ, đã chọn trưởng thành thì phải học cách thỏa hiệp. Cậu sắp bước sang tuổi hai mươi, năm Trang Tự hai mốt tuổi, từng gặp biết bao nhiêu khó khăn, chắc chắn cũng từng bắt bản thân làm những chuyện mình không thích như thế.

Chỉ có một chuyện khiến cậu không vui đó là Trang Tự đã rất lâu không đến gặp cậu, thậm chí có lần còn ba lần đi ngang qua Phiên Thành mà mãi sau mới nói, khiến Lý Thiện Tình băn khoăn mãi không hiểu nổi. Rõ ràng đầu năm, khi cậu bị nổi mề đay cấp tính, anh còn lập tức chạy đêm đến thăm, sao giờ lại lạnh nhạt đến mức còn không bằng một người bạn bình thường thế? Chẳng lẽ một câu "giống như ba mẹ em vậy" lại khiến anh tổn thương đến thế sao?

Trang Tự để ý chuyện tuổi tác lắm à?

Nhưng nói cho cùng, bản thân Lý Thiện Tình cũng chẳng bình thường gì cho cam.

Lẽ ra, nếu đã lâu không gặp, người ta sẽ dần quên đi, tình cảm dù có sâu đến đâu cũng nhạt đi theo thời gian. Nhưng tình cảm của Lý Thiện Tình dành cho Trang Tự lại hoàn toàn ngược lại, thời gian càng lâu cậu càng thấy bứt rứt và sốt ruột. Hè trôi qua, Phiên Thành bắt đầu chuyển lạnh, cậu gọi điện cho Trang Tự, hỏi rốt cuộc khi nào anh mới đến thăm cậu.

Trang Tự không cho câu trả lời, hai người cãi nhau một trận, rồi anh im lặng luôn. Lý Thiện Tình nghĩ tới nghĩ lui, không biết làm sao, cuối cùng lại như không kiểm soát được bản thân, chủ động làm hòa.

Lúc tức giận, Lý Thiện Tình ngang ngược nghĩ, trên người Trang Tự có một phần là của cậu, nếu không gặp nhau nữa thì mùi của cậu trên người anh cũng sẽ biến mất.

Còn khi không giận, cậu lại nghĩ chắc là vì anh thấy cậu chưa đủ quan trọng, nếu sau này cậu trở thành người có thể đứng ngang hàng với anh, thì Trang Tự sẽ phải gặp cậu thường xuyên, dù muốn hay không. Thế là cậu lại càng làm việc chăm chỉ hơn.

Đầu tháng Mười, cuối cùng Lý Thiện Tình cũng nắm được một cơ hội.

Lô Chính Minh vô tình nhắc đến việc sẽ đến Lợi Thành tham dự một bữa tiệc tối, nói rằng Trang Tự của Công nghệ Sinh học Duy Nguyên cũng sẽ đến. Lý Thiện Tình lập tức muốn đi theo. Dĩ nhiên cậu không thể nói rõ mục đích thực sự của mình, mà chỉ bày tỏ mong muốn được hòa nhập với các mạng lưới xã hội rộng hơn. Lô Chính Minh khen cậu có chí tiến thủ, bèn đồng ý ngay.

Tình trạng sức khỏe của Lý Thiện Tình vẫn chưa thể đi máy bay, cậu bèn ngồi xe suốt hơn sáu tiếng, lại còn gặp bốn lần kẹt xe trên đường cao tốc, ngồi đến mức choáng váng đầu óc, mới tới được Lợi Thành. Cậu cảm thấy mình vì muốn gặp Trang Tự mà đã chịu đủ mọi khổ cực cả đời không cần chịu. Vừa xuống xe, đầu óc chỉ có ba ý nghĩ: một là lần sau có chết cũng không muốn đi xe nữa, hai là cậu ghét Lợi Thành, ba là Trang Tự gặp cậu rồi nhất định phải xin lỗi.

Thế nhưng nghỉ ngơi ở khách sạn một chút, tắm rửa thay đồ, ăn mặc bảnh bao đến dự tiệc, cậu lại không thấy bóng dáng Trang Tự đâu cả.

Thử dò hỏi, Lô Chính Minh lập tức nói: Trang Tự vốn là kiểu người đến muộn về sớm, có mặt ở đó là đã nể mặt ban tổ chức lắm rồi.

"Giờ anh ta chưa tới cũng là chuyện bình thường thôi. Thiện Tình, cậu đến Lợi Thành đâu phải chuyện dễ, để tôi dẫn cậu đi dạo một vòng trước đã."

Lúc đó, Lô Chính Minh dẫn cậu đi quanh cả hội trường, lần lượt giới thiệu cậu với từng nhân vật nổi tiếng trong giới. Đồng thời, ông còn không tiếc lời tán dương NoaLume là dự án khởi nghiệp đáng đầu tư nhất năm nay.

Xã giao với cường độ cao hơn một tiếng đồng hồ, Lý Thiện Tình mệt rã rời. Đúng lúc Lô Chính Minh bị một người bạn gọi đi, cậu bèn len lén cầm theo ly nước đá của mình, trốn ra khỏi phòng tiệc. Cậu lần theo hành lang bên ngoài, tìm được một ban công vắng vẻ, định bụng nghỉ ngơi một lát để thả lỏng đầu óc.

Nào ngờ bên dưới hành lang lại có người đang hút thuốc, khói thuốc vấn vít bay lên. Thiện Tình mệt quá, không kịp nhận ra, hít vào mấy hơi thì ho khan mấy tiếng liền, cơn hen suyễn lập tức phát ra. Cậu vội vàng đặt ly nước lên lan can, lấy ống xịt ra.

Vừa xịt xong, còn đang tựa vào thành ban công nghỉ ngơi, thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói xa lạ: "Cậu đang hút cái gì vậy?"

Lý Thiện Tình quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, cao hơn cậu một chút, đang nửa cười nửa không nhìn chằm chằm vào cậu.

Từ lúc theo Lô Chính Minh đi xã giao, Thiện Tình đã học được không ít kỹ năng nhìn người. Chỉ cần liếc một cái đã nhận ra ngay, đây là kiểu con ông cháu cha lêu lổng chẳng ra gì.

Đối phó với kiểu người như vậy, đâu cần phải quá khách sáo. Hôm nay không gặp được Trang Tự, tâm trạng cậu vốn đã chẳng tốt là bao, lại gặp ngay kẻ này tự chui đầu vào rọ, cậu bèn mỉm cười trả lời lại: "Anh đoán thử xem?"

"Cho tôi thử được không?" Gã đàn ông lại tiến thêm vài bước, gần như dán sát vào mặt cậu, khẽ nói: "Biết đâu tôi đoán được hàng này sản xuất ở đâu."

Lý Thiện Tình suýt nữa thì bật cười thật. Cậu tròn mắt nhìn gã, khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ: "À, anh cũng bị hen suyễn à?"

Sắc mặt đối phương hơi biến đổi. Thiện Tình bèn lấy ống xịt ra, đưa cho gã, giả vờ ngây thơ vô tội: "Vậy anh thử đi, nếu đoán ra được ống Ventolin của tôi sản xuất ở đâu, tôi tặng luôn cho anh đấy."

Có lẽ lúc này đối phương cuối cùng cũng nhận ra cậu đang giễu cợt mình, mặt sa sầm xuống, định mở miệng nói gì đó thì sau lưng Thiện Tình vang lên một tràng xôn xao.

Cậu quay đầu lại nhìn, thấy Trang Tự đang đứng giữa đám đông, bên cạnh là Chu Khai Tề, đang bị mấy người vây quanh.

Trang Tự tay cầm ly sâm banh, đang trò chuyện gì đó, bỗng ngẩng đầu nhìn sang bên này. Khi ánh mắt chạm phải Lý Thiện Tình, cậu lập tức mỉm cười, vẫy tay chào anh.

Trang Tự thoáng sững người một chút, rồi liếc thấy gã đàn ông đứng cạnh cậu. Không hiểu vì sao, sắc mặt anh bỗng trở nên lạnh lùng, dừng hẳn cuộc trò chuyện.

Lý Thiện Tình nghĩ thầm, có lẽ trong lòng Trang Tự cũng có chút do dự. Vì anh vốn là người chững chạc, chưa bao giờ hành xử bốc đồng, càng không phải kiểu người sẽ vì ai đó mà bỏ dở công việc hay xã giao.

Thế nhưng hành động tiếp theo của Trang Tự lại vô cùng dứt khoát, dường như chẳng có chút thời gian nào để đắn đo. Anh nhét ly sâm banh vào tay Chu Khai Tề, nói gì đó với người bên cạnh rồi sải bước đi về phía cậu.

Nhanh đến mức Thiện Tình cũng hơi giật mình. Niềm vui do việc trêu chọc tên ngốc kia mang lại lúc nãy, bị một ánh mắt của Trang Tự dọa cho tan biến sạch.

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Thiện Tình làm chuyện xấu bị bắt tại trận.

Bình Luận (0)
Comment