Đây là khoảng thời gian rực rỡ và vô lo nhất trong đời Lý Thiện Tình, thế nhưng về sau, mỗi lần hồi tưởng lại, cậu lại cảm thấy quãng thời gian ấy trôi qua quá nhanh, dường như chưa từng thật sự xảy ra trong cuộc đời mình.
Có lẽ bởi vì nó quá ngắn ngủi.
Như một buổi tụ họp ngoài bãi cỏ giữa mùa hè, ai đó đặt miếng bơ mát lạnh hấp dẫn lên chiếc chảo phẳng, vừa bật lửa thì bơ đã tan ra hoàn toàn.
Tháng Bảy, Lý Thiện Tình bắt đầu thực tập tại trung tâm nghiên cứu của giáo sư Whittaker. Giáo sư rất quý cậu, cấp quyền sử dụng phòng thí nghiệm và đưa ra nhiều gợi ý cho dự án của cậu. Trong khoảng thời gian đó, cậu cũng thành lập nhóm cuối cùng của mình, bao gồm Phương Thính Hàn đến từ Tân Cảng, bạn quen qua nhóm tân sinh viên Alan, đàn chị Triệu Tự Khê, người bị cậu lải nhải đến mức chịu đầu hàng, và Victor công tử nhà giàu, sau khi nghe trọn kế hoạch của cậu lập tức nhất trí bắt tay hợp tác.
Đến tháng Chín, họ bắt đầu chuẩn bị cho buổi gọi vốn để vào vườn ươm khởi nghiệp của trường.
Dự án mới của họ là buồng phóng thích thuốc y tế cấy ghép loại nhẹ, với độ tương thích sinh học cao hơn, yêu cầu về kỹ thuật cấy ghép cực thấp. Theo lời hoa mỹ của Lý Thiện Tình thì đây sẽ là một "ca phẫu thuật buổi trưa", tuy nhiên thực tế không hề đơn giản đến thế. Phương Thính Hàn và Triệu Tự Khê cảm thấy lời cậu nói có hơi phóng đại, còn Victor thì cho rằng rất ổn, cách nói như vậy càng dễ thu hút nhà đầu tư.
Về mặt công dụng, thiết bị phóng thích thuốc của họ có phần tương tự sản phẩm của công ty Krilan, tuy nhiên dù là trong các buổi trò chuyện riêng hay nơi công cộng, Lý Thiện Tình đều gọi thiết bị của Krilan là "cồng kềnh, thiết kế lỗi thời, phương pháp cấy ghép thì cổ lỗ, chỉ có hình dáng mà chẳng có hồn". Còn với SyncPulse, hiện giờ cậu đánh giá rằng đó là một thiết bị y tế quá nghiêm túc, không nằm trong phạm vi so sánh. Hơn nữa, thiết bị của nhóm cậu tránh được vị trí cấy ghép của SyncPulse, hai công nghệ này hoàn toàn có thể song song tồn tại.
Nói cho cùng, Lý Thiện Tình cũng thừa nhận rằng cậu thiết kế dự án này phần lớn là vì chính mình, muốn tìm kiếm một con đường tắt dẫn đến sức khỏe. Mà kỳ diệu thay, trong suốt sáu tháng đó, cơ thể cậu không gặp trục trặc gì. Cho nên mới nói, đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất.
Cậu thức khuya không ít lần, bị Mary mắng vì về nhà muộn, vào đầu thu thì mặc phong phanh rồibị cảm nhẹ, nhưng không hề tái phát viêm phổi. Tựa như những triệu chứng cũ đã bị ánh nắng và không khí khô ráo ở Phiên Thành chưng cất khỏi cơ thể cậu, phần còn lại chỉ toàn là khỏe mạnh và hạnh phúc.
Cùng thời điểm đó, Công nghệ Sinh học Duy Nguyên hợp tác với một tập đoàn dược lớn ở Lợi Thành thành lập công ty liên doanh để mở rộng thị trường quốc tế, tin tức lan truyền khắp nơi, Trang Tự cũng trở thành nhân vật bận rộn được công chúng đặc biệt quan tâm. Dù khoảng cách múi giờ giữa hai bên giảm đi, nhưng việc gặp mặt lại dường như càng khó hơn.
Dẫu sao thì Trang Tự cũng quá trẻ, quá thành công, lại đẹp trai, cư xử nhã nhặn thử hỏi có kênh truyền thông nào mà không thích anh? Vụ tranh giành công ty với giám đốc điều hành hai năm trước cũng bị đào lại, các phóng viên phỏng vấn vài người trong cuộc không muốn nêu tên, thuật lại toàn bộ sự việc, mô tả Trang Tự như một dũng sĩ chiến thắng con rồng dữ. Lý Thiện Tình những lúc rảnh rỗi lập tức lục tung mạng đọc hết, vừa đọc vừa nghĩ: mai sau nếu cậu lên báo, sẽ mặc gì?
Từ nhỏ cậu đã được khen là có gương mặt tinh xảo như búp bê, trong lòng hy vọng hình tượng mình trên truyền thông sẽ thật "cool ngầu", đứng trước gương bắt chước cách Trang Tự nói chuyện chỉ là phiên bản ít biểu cảm hơn nhưng cứ bắt chước được vài câu là lại bật cười.
Sau này khi thật sự xuất hiện trên truyền thông, Lý Thiện Tình đúng là rất ít biểu cảm, cách trả lời cũng lạnh nhạt, nhưng lúc đó, điều ấy không còn là vì cậu muốn ra vẻ "ngầu" nữa.
Cuối tháng Mười Hai, Trang Tự ghé qua Phiên Thành, cuối cùng cũng chịu gặp lại Lý Thiện Tình. Đúng hôm trước sinh nhật cậu, anh xuất hiện rất đột ngột, nói là đi ngang qua vì đang cùng lãnh đạo doanh nghiệp đối tác đến thị sát nhà máy trong bang, Lý Thiện Tình lập tức yêu cầu anh dừng xe, đừng rời đi, bản thân cũng bỏ mặc cộng sự, trốn khỏi phòng thí nghiệm chạy ra ngoài.
"Thiện Tình, em đi gặp ai mà gấp thế." Chị Triệu tính tình điềm đạm cũng trêu cậu "chạy nhanh đến mức suýt rơi cả giày."
Thời gian Trang Tự ở lại rất ngắn, anh ăn mặc chỉnh tề như thể chuẩn bị lên truyền hình. Lý Thiện Tình đưa anh về nhà ăn cơm, Mary nấu cho họ một bữa ăn kiểu sáng kiêm tối.
Trang Tự trò chuyện với Mary, hai người khen thời tiết Phiên Thành, Lý Thiện Tình lập tức tha thiết đề nghị anh mua nhà gần khu mình sống: "Tôi có thể giúp anh xem nhà, dì cũng sẽ thích nơi này, hay là cả nhà dọn qua đây luôn đi." Nhưng đã bị từ chối không chút nể nang.
Cuộc sống trở nên sống động và đáng yêu, như thể khai phá ra một tấm bản đồ mới, từng ngọn cỏ nhành cây đều hấp dẫn ánh mắt cậu. Lý Thiện Tình vui đến mức quên cả lối về. Vì vậy quãng thời gian ấy với cậu là rực rỡ, mỗi ngày như một hạt sáng lấp lánh, tỏa ra trong không khí theo đà tiến triển suôn sẻ của giấc mộng.
Thế nhưng không bao lâu sau, thời hạn của sức khỏe và thành công bỗng chấm dứt vào tháng Ba, đúng hôm cậu đến không gian đầu tư của vườn ươm để tham gia buổi gọi vốn mùa xuân.
Từ đó trở đi, dù là ở bất kỳ thời điểm nào, bản thân Lý Thiện Tình cũng không muốn nhắc lại tình trạng của mình trong ngày hôm ấy. Ngoài Trang Tự ra, không ai từng nghe cậu nói gì về chuyện đó.
Bởi vì nếu nhắc đến, cậu sẽ phải thừa nhận lỗi của mình. Mà hôm đó lại có phóng viên quay phim tại chỗ, ghi lại toàn bộ quá trình, sau này thường xuyên được trích trong các video giới thiệu về cậu. Người yêu cậu hay ghét cậu, không ai là chưa từng xem, nên Lý Thiện Tình cũng chẳng cần phải tự mình kể lại.
Còn về cụ thể tình hình ra sao, có lẽ là do lúc ấy cậu quá thuận lợi, quá khao khát thành công, nên đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Vì quá muốn thu hút sự chú ý, quá sợ làm cộng sự thất vọng, khi thuyết trình giới thiệu thiết bị cấy ghép điểm đơn loại nhẹ của nhóm, Lý Thiện Tình đã nói quá đà, rời khỏi bản thảo, thốt ra một vài câu từng bị Trang Tự chỉ trích là không nên nói, và đã làm mọi chuyện rối tung lên.
Dĩ nhiên, lúc đó cậu đã mười chín tuổi, suy nghĩ cũng chín chắn hơn, không phải là không biết tô vẽ lý thuyết cho đẹp, nhưng có lẽ từ lúc cậu nói đến câu: "Điều tiết thần kinh chính xác, giúp con người thoát khỏi bóng tối cảm xúc, giống như đăng ký xem bộ phim yêu thích thì cũng có thể 'đăng ký' cảm xúc của chính mình", vài vị giám khảo và cố vấn phía dưới khán đài đã bắt đầu thay đổi sắc mặt.
Bài diễn thuyết của cậu vừa kết thúc, bước sang phần hỏi trả lời, chưa kịp nghỉ lấy hơi đã nhận về hàng loạt chất vấn sắc bén. Đây là mười phút chất vấn kịch liệt nhất trong toàn bộ buổi thuyết trình, vượt xa thời lượng hỏi trả lời của người khác, đến cuối cùng, tình hình gần như biến thành một phiên thẩm vấn tội phạm chiến tranh. Giáo sư Whittaker và hai nhà đầu tư khác có lên tiếng giúp cậu mấy câu, nhưng vẫn không thể che đậy sự thật rằng cậu đã thất bại.
Lý Thiện Tình đúng là không muốn nhắc đến, nhưng cũng không ngần ngại thừa nhận thất bại lần này, bản thân cậu thường xuyên tự ngẫm lại. Cuối cùng cậu cho rằng, điều thất bại nhất khi đó, chính là cậu chưa đủ thành thục để ứng phó, hóa giải sự công kích từ đám đông. Đối mặt với những phê bình và chất vấn từ phía dưới sân khấu, cậu trả lời không được trôi chảy như về sau, dần dần để lộ dáng vẻ thiếu tự tin đó là điều đại kỵ.
Không lâu sau đó, Lý Thiện Tình đã trưởng thành hơn, học được cách không còn để tâm đến nghi ngờ của người khác nữa. Thế nhưng, hôm ấy quả thật cậu đã bị đả kích rất lớn. Buổi trình bày kết thúc, cậu gần như không nhớ nổi mình đã bước ra khỏi hội trường như thế nào. Năm người cùng nhau đi ra, ai cũng im lặng, chẳng trò chuyện gì, chỉ có Triệu Tự Khê và Phương Thính Hàn vỗ vai cậu, xem như an ủi.
Khi ấy đầu óc Lý Thiện Tình đã hơi choáng váng, da dẻ tê dại, trong người khó chịu, vừa về đến nhà lập tức phát hiện mề đay tái phát.
Đợt phát bệnh lần này rất nghiêm trọng, càng khiến Lý Thiện Tình cảm thấy nhục nhã bởi lẽ căn bệnh này không phải đến từ những yếu tố khách quan ngoài tầm kiểm soát, mà do chính sự sơ suất của cậu, khiến buổi trình bày thất bại, tinh thần suy sụp dẫn đến phát bệnh.
Cậu được đưa đi cấp cứu, chỉ có Mary ở bên. Ngoài cửa kính xe cấp cứu là màn đêm đen kịt, như thể đó là ngày tăm tối nhất ở Phiên Thành. Trên đường gần như không có xe, trên trời cũng không một ánh sao. Mary muốn gọi điện cho bố mẹ cậu, nhưng bị cậu ngăn lại. Lý Thiện Tình không muốn bố mẹ biết chuyện cậu thất bại, càng không muốn họ biết lý do cậu đổ bệnh.
Tuần đó cậu nhập viện, mề đay tiêu rất chậm, bản thân cậu cũng lờ đờ mơ màng, ngủ rồi lại tỉnh, xin nghỉ phép, chẳng thể làm nổi việc gì.
Trong số cộng sự, Allen và Victor quyết định rút khỏi dự án. Triệu Tự Khê và Phương Thính Hàn có đến thăm cậu vài lần, bảo cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh, hứa sẽ tiếp tục đồng hành cùng cậu.
Một cú trượt ngã lớn trong đời như thế, Lý Thiện Tình dần dần chấp nhận trong những lúc tỉnh táo hiếm hoi. Cậu mở máy tính, chậm rãi chỉnh sửa kế hoạch, gửi cho cộng sự để cùng thảo luận. Mary không hài lòng, thường canh giờ bên cạnh cậu. Quá nửa tiếng là bắt đầu cằn nhằn, cậu bèn ngoan ngoãn gập máy tính lại.
Cậu không muốn nói cho Trang Tự biết. Trang Tự là hình mẫu thành công thật sự, còn hiện tại cậu chỉ là kẻ thất bại, chẳng khác nào ảo ảnh. Nhưng nếu cậu không nói, Trang Tự cũng sẽ chẳng chủ động tìm cậu. Vì vậy, suốt ba ngày liền họ không liên lạc gì. Đến tối ngày thứ tư, Trang Tự gọi điện đến.
Lúc đó Lý Thiện Tình vừa ăn xong, cũng đã uống thuốc, bắt đầu thấy hơi buồn ngủ. Cậu bắt máy: "Trang Tự hả?"
Trang Tự "ừ" một tiếng, ngừng lại một chút rồi nói: "Tối nay tôi bay sang Lợi Thành, lần này sẽ ở lại lâu hơn một chút."
"Hả?" Lý Thiện Tình quen miệng đùa giỡn: "Anh đang ám chỉ gì vậy, muốn hẹn hò với tôi à?"
"Hẹn hò" là từ ưa dùng của Victor, thường lấy ra để phỏng đoán lý do thực sự khiến các cộng sự không tham gia tụ họp, dần dần trở thành từ thông dụng trong nhóm. Dù Victor đã rút khỏi dự án, câu cửa miệng ấy vẫn được giữ lại.
Trang Tự nghe thấy hai chữ "hẹn hò" thì im lặng luôn, có vẻ hơi cạn lời, nhưng cũng không vì trò đùa của Lý Thiện Tình mà dập máy. Anh im lặng trong chốc lát rồi hỏi: "Dạo này cậu bận lắm hả?"
Lý Thiện Tình vốn rất phòng bị chuyện người khác biết cậu bị bệnh hay phải nhập viện, theo phản xạ trả lời ngay: "Lý tổng bận lắm chứ sao, giờ anh mới biết à?"
Nói xong lại thấy muốn gặp Trang Tự một chút.
Thực ra nói thật, giờ đây Trang Tự đối xử với cậu không còn tốt như hồi còn ở Tân Cảng, hai người cũng chẳng còn thân thiết như trước nữa. Hơn nữa, Lý Thiện Tình đã quen với việc nằm cô đơn trên giường bệnh, đến mức gần như không còn nhớ rõ mặt Trang Tự nữa. Vậy mà chẳng hiểu vì sao, vẫn cứ muốn gặp người ấy, người mà cậu đã lâu chưa được nhìn thấy.
Chắc là vì khi thân thể suy yếu, lòng người cũng trở nên mong manh. Cậu không dám kể với bố mẹ, bèn dồn hết tình cảm vào người vừa gọi cho mình gần đây nhất.
Trang Tự không trả lời đùa của cậu, cũng không gọi cậu là "Lý Tổng", chỉ hỏi: "Cậu đang bận gì vậy?"
"Bí mật." Lý Thiện Tình trở mình nằm nghiêng, vô tình đè lên kim truyền trên mu bàn tay, suýt nữa bật thành tiếng, đau đến mức tim cũng muốn nhảy khỏi lồng ng.ực, nhưng cậu vẫn cố nhịn, nói: "Anh đoán xem tôi đang ở đâu?"
"Tôi không muốn đoán." giọng Trang Tự vẫn lạnh nhạt như trước. Nhưng hai giây sau, anh hỏi: "Cậu đang ở bệnh viện à?"
Lý Thiện Tình "ừ" một tiếng, sợ mình nghe đáng thương quá bèn nói với vẻ ung dung: "Thế nên anh đến Phiên Thành cũng chẳng đi chơi với tôi được đâu, lần sau rồi hẵng đến thăm tôi."
"Nặng lắm à?" Trang Tự hỏi: "Bị gì vậy?"
"Mề đay cấp tính."
Nói xong, hai người rơi vào im lặng chốc lát. Lý Thiện Tình cũng không hiểu sao Trang Tự lại im lặng như vậy, cứ như thể anh đang dùng im lặng để ép người, khiến cậu khó chịu: "Sao không nói gì? Có bảo anh đến thăm đâu. Tôi với Mary ở đây cũng ổn, bố mẹ tôi còn chẳng biết. Biết anh bận mà, không muốn nói thì thôi, tôi cúp máy đây."
"...Không phải." giọng Trang Tự nghe có vẻ bất đắc dĩ: "Cậu đang ở bệnh viện nào? Để tôi đến tìm cậu trước."
Lý Thiện Tình không rõ cái "trước" mà anh nói có ý gì, nhưng vẫn báo địa chỉ bệnh viện cho anh. Sau đó ngủ một giấc thật dài, không mộng mị gì cả.
Tỉnh dậy, tinh thần Lý Thiện Tình khá hơn đôi chút. Vừa truyền nước, cậu vừa dùng một tay gõ máy tính, làm xong hai bài tập của hai môn. Ăn trưa, ngủ trưa một lúc, đến khi mở mắt ra, đã có người ngồi cạnh giường rồi.
Trang Tự cầm điện thoại, đang cúi đầu trả lời tin nhắn. Điện thoại của anh không phải đời mới nhất, trên người khoác một chiếc áo khoác đen bình thường, không có logo thương hiệu gì, ăn mặc có vẻ xuề xòa, trông không giống một người thành công như trong tưởng tượng của Lý Thiện Tình khiến cậu bất giác nhớ lại khoảng thời gian hai người còn ở Tân Cảng...
Lúc mới quen nhau, Lý Thiện Tình từng chạy đến quán cà phê chờ Trang Tự, khi Trang Tự đến đón cậu cũng mặc một bộ đồ gần giống như vậy. Nhưng chiếc áo khoác khi ấy đã được anh tặng cho Lý Thiện Tình, còn bây giờ cái anh đang mặc chỉ là cái na ná. Chuyện đó đã qua hơn hai năm, với Lý Thiện Tình, tựa như chuyện từ thế kỷ trước, lại như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Hóa ra họ đã quen nhau lâu đến thế, cậu mơ hồ nghĩ, có phải vì mải mê đuổi theo giấc mơ, nên đã chẳng để tâm đến điều đó.
Thấy Lý Thiện Tình tỉnh lại, Trang Tự đặt điện thoại xuống, ban đầu không nói gì. Rèm đã kéo, trong phòng bệnh chỉ có đèn ở lối vào là bật sáng, ánh sáng hắt ra đến giường đã rất yếu, nhưng da Trang Tự trông vẫn trắng mịn, ánh mắt vẫn sạch sẽ và thuần khiết như xưa.
"Anh đến rồi à. Còn chị Mary đâu?" Lý Thiện Tình vốn giỏi ăn nói, nhưng vừa tỉnh dậy nên hơi lắp bắp.
Trang Tự trả lời: "Tôi bảo chị ấy về nhà nghỉ ngơi rồi."
Lý Thiện Tình hỏi: "Anh đến từ Lợi Thành à?" Hỏi xong lại ngẫm thấy thời gian không khớp.
Trang Tự bèn nói: "Không, tôi bay thẳng tới."
...Tốt với tôi thế.
Lý Thiện Tình muốn nói vậy, nhưng vì lần này Trang Tự đối xử với cậu quá tốt một cách bất ngờ, thành ra lại chẳng nói nên lời. Ngơ ngẩn một lúc, cậu hỏi: "Anh có muốn tắm không? Phòng bệnh của tôi có nhà tắm riêng đó."
"Không cần." Trang Tự nói "Tôi đặt khách sạn rồi."
Lý Thiện Tình nhìn anh, đưa tay trái đang cắm kim và dán băng gạc ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trang Tự. Anh bị cậu kéo lại, cũng không phản kháng. Tay Trang Tự ấm áp, nhưng không phải là cái ấm rực cháy, Lý Thiện Tình nắm lấy tay anh, áp lên mặt mình. Khi cậu ốm, người thân vẫn thường chạm vào mặt cậu như vậy, vừa vỗ về vừa nói: "Rồi sẽ mau khỏe thôi."
"Trang Tự." Lý Thiện Tình nhắm mắt lại, cảm động nói: "Trừ ba mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại với chị Mary ra, anh là người tốt với tôi nhất."
Rõ ràng là lời khen, vậy mà cậu lại nghe thấy Trang Tự thở dài, không rõ vì sao.
Cậu kể cho Trang Tự nghe nguyên nhân mình bị mề đay cấp tính, nhưng lược đi chuyện cụ thể, chỉ nói rằng: "Tôi đã buông bỏ thất bại rồi."
Rồi nói về kế hoạch sau này của mình: trước tiên phải rèn luyện ý chí, trở thành người "trăm mũi tên xuyên tim mà sắc mặt vẫn không đổi", là một bậc "thiết cốt anh hùng"!
Nói xong khiến Trang Tự bật cười.
"Cậu lo dưỡng bệnh cho khỏe cái đã." Trang Tự rút tay về, xoa đầu cậu. Đúng lúc ấy, điện thoại anh rung lên, có vẻ đối phương báo món gì đó đã được giao. Trang Tự nói "được", rồi quay sang Lý Thiện Tình: "Tôi ra ngoài một lát."
Sau khi Trang Tự rời khỏi phòng bệnh, khoảng năm phút sau, Lý Thiện Tình đã thấy mình không thể chờ được nữa. Không biết anh đang làm gì, cậu nhịn không được bước ra ngoài tìm. Qua hành lang, cậu hỏi y tá trực lễ tân xem có thấy người nhà đến thăm cậu không, cô y tá nói Trang Tự có đặt một phần ăn nhanh, nhưng không đem vào phòng bệnh mà đi về phía phòng nghỉ công cộng.
Cậu còn hỏi anh ấy sao không ăn trong phòng. Y tá nói: "Anh ấy bảo là vì hamburger vẫn còn nóng, sẽ có mùi. Em ghét mùi thức ăn à?"
Thật ra Mary thường đặt đồ ăn rồi mang vào phòng, chị ấy cũng ăn như thế. Lý Thiện Tình cũng không biết Trang Tự làm sao phát hiện ra mình không thích, vì dường như cậu chưa từng nhắc đến chuyện đó, tuy đúng là cậu không thích lắm, nhưng cũng không đến mức quá khó chịu. Đi đến cửa phòng nghỉ, cách một đoạn ngắn, cậu thấy Trang Tự đang đứng bên trong.
Anh không ngồi, lưng quay về phía cửa, cầm một chiếc hamburger ăn từ tốn, lặng lẽ, như thể vì sự sống mà đang hấp thu một loại chất dinh dưỡng cần thiết.
Lý Thiện Tình nhìn một lúc, trong lòng dâng lên một cảm xúc xưa nay chưa từng có, dường như khoảng cách giữa cậu và Trang Tự trong khoảnh khắc ấy bỗng thu hẹp lại một cách cực nhanh, họ đã trở thành một thể thống nhất. Ngay lúc đó, điện thoại trong túi bỗng rung lên, cậu đành quay về phòng bệnh để nghe.
Là Lộ Chính Minh, một trong những nhà đầu tư của vườn ươm gọi tới, là cú điện thoại thay đổi vận mệnh của Lý Thiện Tình. Thế nhưng cậu lại bắt máy bằng giọng điệu rất bình thường, trong đầu vẫn là hình ảnh Trang Tự.
Lý Thiện Tình chưa bao giờ ăn hamburger, nhưng trong khoảnh khắc nghĩ đến Trang Tự, cậu cảm thấy có một sự liên kết kỳ ảo giống như Trang Tự ăn, thì cậu cũng đang ăn vậy.
Cảm giác kỳ lạ ấy khiến cậu không thể quên, và đó cũng là một trong những lý do khiến Lý Thiện Tình cuối cùng viết ra bản danh sách đi nguyện của mình.