Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 17

Đây là năm thứ ba Sophia làm việc ở nhà hàng bãi biển Kawi. Cô cao ráo, lanh lợi, đầu năm nay vừa được thăng chức làm quản lý lễ tân. Vào một chiều thứ Sáu bình thường đầu tháng Sáu, vị khách quen lâu năm của nhà hàng Noah dẫn theo một chàng trai trẻ mà cô chưa từng gặp đến.

Tối đó, Noah không đặt bàn trước, lại đến đúng giờ cao điểm, chỗ ngồi trong nhà hàng đã rất khan hiếm. Thế nhưng vì anh là một trong những vị khách mà Sophia yêu thích nhất, nên cô vẫn cố gắng sắp xếp cho anh một chỗ ngồi thoải mái cạnh cửa sổ với ghế sô pha rộng rãi.

Noah trông nằm ở ranh giới giữa thiếu niên và thanh niên, người gầy, da trắng, gương mặt xinh đẹp đến mức nếu có hội chợ búp bê châu Á nào đó, chắc chắn anh sẽ đoạt giải (nếu thật sự có hội chợ như vậy).

Anh là một vị khách đặc biệt, đặc điểm lớn nhất là chưa từng ăn gì ở nhà hàng, vì anh bị dị ứng với quá nhiều thứ. Việc anh thường xuyên đến nhà hàng bãi biển này hoàn toàn là vì bạn anh Mary rất yêu thích các món ở đây, đầu bếp lại là đồng hương của cô ấy.

Từ sau khi lấy bằng lái xe vào tháng Ba, chủ nhật hằng tuần, anh đều tự lái xe đưa Mary đến nhà hàng, ngồi đối diện cô ấy, trò chuyện vui vẻ với tất cả mọi người trong khi cô ăn, sau đó để lại tiền boa vô cùng hào phóng. Tất cả nhân viên ở nhà hàng Kawi đều rất quý mến vị khách này, đến mức vài năm sau, khi thấy Noah xuất hiện trên các bản tin chính trị - tài chính, và bị giới chuyên gia đạo đức chỉ trích dữ dội, ai nấy đều cảm thấy hoang mang, không thể tin được Noah lại là kiểu người như vậy.

Lần này, người mà Noah dẫn đến cao hơn cậu nửa cái đầu, ăn mặc thoải mái, tướng mạo thanh tú, chỉ cần nhìn thoáng qua đã khiến người ta có cảm tình. Noah và anh ta đi rất sát nhau, trông thân mật, như là người thân, cũng giống như người yêu, khiến Sophia không khỏi tò mò.

Cô dẫn hai người họ đi vào trong nhà hàng, ngoái đầu lại thì thấy Noah không ngừng nói chuyện với người kia, còn người kia thì vài lần giơ tay, lơ lửng đỡ phía sau vai Noah, như thể sợ Noah bị người khác va phải. Noah thì đang nói chuyện rất hào hứng, hoàn toàn không nhận ra.

Sophia chưa từng thấy Noah vui vẻ như vậy, cô nghĩ, người đàn ông này chắc chắn là người rất quan trọng với cậu.

Ngồi xuống rồi, một nhân viên phục vụ rõ ràng quen biết Lý Thiện Tình đi tới, hỏi họ: "Noah, hôm nay là dịp gì đặc biệt vậy?"

"Là kỷ niệm một năm kể từ lần cuối tôi và vị tiên sinh đây gặp nhau." Lý Thiện Tình vừa nói xong đã quay đầu nhìn Trang Tự.

Trang Tự lười biếng không thèm đính chính hay phủ nhận, cậu bèn vênh mặt, đắc ý hỏi: "Có thể chuẩn bị cho tụi tôi một chiếc bánh mừng được không?"

Nhân viên phục vụ nói tất nhiên là được. Lý Thiện Tình lại thành thạo gọi mấy món mà cậu bảo Mary từng nói là ngon nhất.

Có thể thấy, người này thật sự sống rất tốt ở Phiên Thành.

Vùng đất này đã nuôi dưỡng Lý Thiện Tình, giúp mặt mày cậu hồng hào, hơi thở dường như dài hơn trước, nói chuyện cũng nhanh hơn. Như thể đang ra sức chứng minh rằng sau khi rời khỏi Tân Cảng, cậu sống rất ổn, mà tương lai sẽ còn tốt hơn.

Từ ngoại hình có thể thấy cậu đã trưởng thành lên rất nhiều, giờ mặc áo hoodie của đại học, giày thể thao đen, tóc cắt ngắn, tinh thần phơi phới. Nếu không nhìn thấy làn da trắng bệch quá mức, cổ tay gầy guộc, cùng dáng đi vẫn còn yếu ớt và chậm chạp, thì người lần đầu gặp cậu e là khó mà nhận ra thể chất cậu từng yếu ớt đến vậy.

Tuy nhiên, Lý Thiện Tình vẫn không ăn được đồ ăn của nhà hàng, điều này Trang Tự đã phát hiện sau một buổi chiều bên nhau, và cũng vẫn chưa đạt đến mức sống như người bình thường. Phiên Thành có thể nói là khá ổn với thể trạng của cậu, nhưng cũng chưa thể gọi là thiên đường.

Ví như buổi chiều trên bãi biển, Lý Thiện Tình nhất quyết muốn xuống xe cùng Trang Tự để chỉ đường, lại không chú ý, đứng ngay bên một bụi hoa, chưa được bao lâu thì phát bệnh hen suyễn.

"Đó, đều tại anh cứ phải đi đường đó, hại tôi lên cơn." cậu vừa lục tìm ống xịt trong túi đeo chéo, vừa vừa nói năng bừa bãi đổ lỗi cho anh.

Sau khi dùng ống xịt hen suyễn, chỉ năm phút sau, Lý Thiện Tình đã trở lại dáng vẻ quen thuộc mà Trang Tự từng thấy khi còn ở bệnh viện "cô đơn, yếu ớt, buồn bã, bất mãn".

"Trang Tự, khẩu trang trong túi tôi." cậu khàn giọng nói, nghe thì như cầu xin, nhưng thật ra là đang ra lệnh.

Ban đầu, Trang Tự nghĩ người sẽ đeo khẩu trang giúp Lý Thiện Tình, chăm sóc cho cậu đã không còn là mình nữa rồi. Anh tưởng bản thân sẽ không vì Lý Thiện Tình mà dao động thêm lần nào nữa, bởi vì trong năm qua, Trang Tự đã thay đổi rất nhiều.

Niềm tin rằng mình sẽ thành công là vì đa số thời gian anh đều rất kiên định.

Suốt một năm qua, từ việc thử nghiệm lâm sàng thành công, cho đến những cuộc đàm phán ngày càng trôi chảy với đủ kiểu người, Trang Tự nhanh chóng ký được những hợp đồng hợp tác mà trước kia ba anh vẫn mãi chưa làm được, không còn là một người mới bị đẩy lên vị trí vì tai nạn của ba mình nữa.

Bất kể là các lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn, hay những bậc tiền bối và đồng nghiệp gặp gỡ tại tiệc tối, giờ không còn ai vì anh trẻ tuổi mà nghi ngờ, cũng không còn ai dám dùng giọng điệu bất kính để nhắc đến ba anh. Thế nên trước khi máy bay hạ cánh, Trang Tự vẫn còn giữ được sự tự tin ấy.

Anh tự nhủ với bản thân rằng chuyến đi lần này là để khảo sát thành phố này. Anh biết lý do ấy vốn chẳng đứng vững, nhưng vẫn quyết tâm định nghĩa như vậy. Lý Thiện Tình không có khái niệm về ranh giới, còn anh thì có. Tất nhiên anh cũng không định để Lý Thiện Tình tựa vào người mình nghỉ ngơi thế nhưng sự thật lại không như thế.

Thật ra, từ sớm hơn nữa, Trang Tự đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quay lại Phiên Thành, cũng không bao giờ gặp lại Lý Thiện Tình. Đêm sinh nhật của Lý Thiện Tình, hai người không thể gặp nhau, anh đã coi đó là lời cảnh tỉnh từ Chúa: không cần lại gần, cũng không cần gặp mặt. Cũng coi như đã dùng hết những bốc đồng sai trái của mình.

Lần này, trước khi lên máy bay tại sân bay Tân Cảng, Trang Tự đưa vé cho nhân viên, trong lòng bất chợt dấy lên một cảm giác rõ ràng: anh nghĩ chỉ cần bản thân muốn, thì hoàn toàn có thể từ bỏ tấm vé ấy, quay đầu rời đi.

Bước chân đưa Trang Tự đến chỗ ngồi, đưa anh xuống máy bay, đưa anh đến giúp một ông lão ngồi xe lăn, rồi lại đưa anh đến cửa ra, trước mặt một Lý Thiện Tình đang cầm điện thoại, đeo khẩu trang, gầy gò xanh xao.

Lý Thiện Tình vốn dĩ là kiểu người dính người khác không buông ở mọi lúc mọi nơi, cậu không chút do dự lao vào lòng Trang Tự. Và thế là những cảm xúc phức tạp trong lòng anh lập tức bị thứ tình cảm trào dâng không thể chối bỏ ấy làm loãng đi, hóa thành những giọt mưa rơi xuống dòng sông.

Ý chí mất tác dụng, chẳng thể thuận lợi mà biểu hiện ra.

Ở Phiên Thành tám tiếng đồng hồ, Trang Tự nói rất ít, Lý Thiện Tình thì nói rất nhiều.

Ngày thường cũng vẫn hay liên lạc, những điều Lý Thiện Tình nói, Trang Tự hầu như đều từng nghe qua. Anh cắt con tôm hùm mà Mary thích ăn, uống ly cocktail mà Mary từng bảo là ngon nhất.

Chỉ khi Lý Thiện Tình kéo câu chuyện quay về anh, Trang Tự mới trả lời vài ba câu.

"Chuyện với cái công ty P thế nào rồi?" Lý Thiện Tình hỏi: "Nếu mở thị trường ở đây, tiêu chuẩn chọn tình nguyện viên có phải sẽ hạ thấp không?"

Trang Tự trả lời: "Không."

Lý Thiện Tình lập tức đảo mắt, chống tay lên cằm, nói: "Sao chẳng chịu nỗ lực gì cả? Giờ thì Lý tổng sắp vượt mặt anh rồi đó."

"Cậu ta tìm được nhà đầu tư rồi à?" Trang Tự thỉnh thoảng cũng muốn vạch trần cậu, lời buột miệng thốt ra chưa kịp suy nghĩ, nên cũng thường hay hối hận.

"Lý tổng giờ chưa cần." Lý Thiện Tình trả lời đầy lý lẽ: "Nếu cần thì sau này sẽ có cả đống nhà đầu tư xếp hàng. Anh hiểu không?"

Trang Tự khẽ cười, kéo nhẹ khóe môi, Lý Thiện Tình lập tức nói: "Trời ơi, lâu lắm rồi không thấy anh cười nữa. Còn tưởng anh sẽ không cười với em nữa chứ! Trang Tự, anh cười lên thật sự rất đẹp."

Lúc Lý Thiện Tình nói ra câu đó, trên mặt không có nụ cười rõ ràng gì, giống như một thiếu niên thích bày trò nghịch ngợm, lại như đang châm chọc cái vẻ lạnh lùng không hay cười của Trang Tự, nhưng lại diễn rất giống thật, như thể đang khen ngợi chân thành.

"Trang Tự." cậu mở to đôi mắt, đưa bàn tay lạnh lẽo ra giữ lấy cổ tay đang cắt măng tây của anh, chạm lên đồng hồ trên tay anh, rồi nói: "Cười thêm lần nữa đi mà."

"Không ăn thì đừng làm phiền tôi ăn." Trang Tự nghe chính mình nói vậy.

Lý Thiện Tình đắc ý trả lời: "Anh lại cười rồi kìa."

Trang Tự không tin cậu nói thật, kéo tay cậu ra. Lý Thiện Tình lập tức nghêu ngao hát, phục vụ mang bánh kem tới, trên chiếc đĩa sứ trắng lớn có dòng chữ "Kỷ niệm ngày...", viết bằng sốt chocolate.

Lý Thiện Tình trong tin nhắn gửi buổi sáng và đêm khuya giống như một đoạn mã lập trình, khiến người ta nghi ngờ là giả. Trong cuộc gọi, cậu nghe rất xa xôi, thỉnh thoảng còn ngáp, chẳng biết đang ở đâu. Chỉ có lúc ngồi đối diện nhau trong nhà hàng lúc hoàng hôn, giữa bầu không khí xanh thẫm, dù chỉ uống nước lọc, vẫn sẵn sàng ăn tối cùng anh khi ấy, Lý Thiện Tình mới thật sự chân thật. Từng phút từng giây bên cạnh anh, đều không dành cho ai khác.

Nếu Lý Thiện Tình vẫn còn ở Tân Cảng.

Trang Tự nhìn cậu, trong đầu bỗng hiện ra một câu, rồi lập tức muốn dùng bút đen để gạch bỏ.

Những suy nghĩ vẩn vơ vô ích sẽ kéo dài ký ức, hoặc rút ngắn thời gian. Trang Tự liếc nhìn đồng hồ, thanh toán xong, cảm thấy một ngày sau khi thức dậy chẳng làm được gì, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, đã sắp kết thúc rồi.

Bóng đêm phủ lên nhà hàng, tất cả đèn đuốc đều bật sáng, chuyến bay của Trang Tự cũng chỉ còn hai tiếng nữa sẽ cất cánh: "Tôi phải đi rồi."

"Vậy à? Thật sự phải đưa anh ra sân bay sao? Hay là ở lại thêm một đêm đi, nhà tôi còn phòng trống mà." Lý Thiện Tình nhiệt tình mời gọi, kéo tay anh, cùng anh đi ra khỏi nhà hàng.

Làn gió dịu dàng đến lạ thổi qua người họ, khiến Trang Tự bỗng có một ảo giác sai lầm, như thể chính anh cũng đang sống ở nơi này, nên mới cảm thấy gần gũi với cơn gió ấy đến thế.

Trang Tự không trả lời, Lý Thiện Tình lầm bầm vài câu, rồi mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.

Cậu nhấn nút khởi động, không lập tức lái xe, mà bất chợt quay sang nhìn Trang Tự, lạ lùng nói: "Sao lại có mùi bánh ngọt thế nhỉ? anh chưa lau miệng sạch à?"

"Không có đâu." Trang Tự lập tức phủ nhận điều vô lý đó.

Lý Thiện Tình nhíu mày: "Thật sự rất thơm, mùi rõ ràng luôn ấy." Rồi lập tức nghiêng người qua, định kiểm tra mặt anh. Trang Tự tất nhiên đã ngăn cậu lại, không để cậu đến quá gần: "Lý Thiện Tình."

"Đừng cản tôi mà, không phải ở miệng thì ở đâu nhỉ? Có khi rơi đâu mất rồi ấy." Lý Thiện Tình nghiêm túc nhìn chằm chằm Trang Tự, nghiêng người tới gần, thậm chí còn nhắm mắt lại.

Trang Tự cụp mắt xuống, bèn trông thấy hàng mi nhạt màu hơn người thường của cậu. Suốt một năm đi khắp nơi, gặp bao nhiêu người, anh vẫn chưa từng thấy ai có màu lông mi như vậy. Lý Thiện Tình không thể lại gần hoa, nhưng nhiệt độ cơ thể lại như cánh hoa mùa hè. Thế nên khi nghe thấy tiếng tim đập, trong khoảnh khắc ấy, anh dường như rất chắc chắn Lý Thiện Tình định làm gì, chỉ là hơi bất ngờ, nhưng trong lòng lại chẳng có ý kháng cự.

Trên đường đến đây, Lý Thiện Tình nói mình "vừa tròn mười tám tuổi", hỏi Trang Tự "lần trước đi coi show người lớn, lần sau dẫn anh đi được không?", lúc anh phủ nhận thì lại hỏi: "Thế rốt cuộc có hay không?"

Trang Tự suýt nữa cũng muốn giống cậu, nhắm mắt lại.

Nhưng Lý Thiện Tình đột nhiên lại giống một chú cún con, nhăn mũi lên, bắt đầu hít hít quanh người anh, dừng lại ở chỗ cổ tay áo, sau đó reo lên vui mừng: "Trang Tự, tôi tìm thấy rồi!"

"Anh làm bánh dính lên người luôn nè!" cậu như bắt được thóp của Trang Tự, cười hì hì lấy khăn giấy lau vết bánh trên tay áo anh: "May mà tôi phát hiện ra, không thì người ta cười anh chết."

Rồi nhét khăn giấy vào hộc để cốc, vui vẻ lái xe đi, còn nói: "Tôi quan trọng như thế đấy, tháng sau anh tới tìm tôi chơi nữa đi, được không?"

Ngay lúc ấy, Trang Tự thề sẽ không bao giờ quay lại Phiên Thành nữa. Suốt chuyến bay, anh luôn hối hận vì đã tới tìm Lý Thiện Tình. Về đến Lợi Thành, Chu Khai Tề vẫn đang chờ anh. Do lệch múi giờ, đêm đó anh phải họp hai phiên, ký vài tài liệu khẩn.

Đêm ấy không ngủ ngon. Và cũng rất nhanh, anh lại thất hứa.

Bình Luận (0)
Comment