Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 16

Lần gặp mặt với Trang Tự vào cuối tháng Sáu lần này, thật sự là cơ hội hiếm hoi khó có được.

Lý Thiện Tình mới sống được mười tám năm, nhưng đã làm được rất nhiều việc mà người khác khó mà đạt tới. Học hành, thi cử, xã giao, lấy lòng người khác, mọi mặt, cậu đều thấy nhẹ nhàng, việc nào cũng thuận tay, chỉ có Trang Tự là lần nào cũng khiến cậu ít nhiều cảm thấy thất bại.

Cảm giác đó, nói cho cùng cũng khá mới lạ.

Nếu nói dễ nghe thì Lý Thiện Tình là người kiên cường, lạc quan. Còn nói thẳng ra thì, cậu chỉ chấp nhận thành công, không thể chấp nhận thất bại, cũng chẳng học nổi cách buông bỏ. Huống hồ nói đi nói lại, cậu chỉ là muốn gặp Trang Tự thôi mà, chẳng lẽ như vậy là phạm phải tội tày trời gì sao? Nếu có thể đi máy bay, cậu cũng bằng lòng quay về Tân Cảng đấy chứ. Chỉ là giờ không thể đi được thôi.

Nhờ sự kiên trì thúc giục không ngừng của cậu, cuối cùng đến giữa tháng Sáu, một hôm nào đó, Trang Tự cũng chịu hé miệng, tiết lộ cho cậu một phần lịch trình: "Thứ Hai tuần sau tôi sẽ đến Phiên Thành."

Nhưng anh ấy vẫn không chịu xác nhận có đến gặp cậu hay không, cứ như thể việc cậu ngày ngày tìm đủ mọi cách hỏi han anh, với anh mà nói lại rất thú vị vậy.

Trang Tự đúng là thay đổi rồi, tuy chín chắn hơn, nhưng chắc chắn là bị nhiễm thói xấu nơi thương trường rồi.

Tối nào trước khi ngủ, Lý Thiện Tình cũng buồn bã nghĩ vậy. Dạo trước cậu còn tưởng anh ấy bận quá nên mới lạnh nhạt, giờ xem thấy anh trên tivi rồi, mới cảm thấy anh không còn chút thiện ý nào như trước với cậu nữa.

Biết đâu bây giờ cậu bị gió lạnh thổi qua, Trang Tự cũng chẳng buồn khoác áo cho cậu như ngày xưa nữa. Rốt cuộc xã hội tàn khốc này đã biến Trang Tự, người xưa kia ngoài miệng lạnh lùng nhưng lòng lại mềm mỏng thành ra cái dạng gì rồi?

Ngày hai mươi, Trang Tự tới Phiên Thành. Giữa hai người đã không còn lệch múi giờ, vậy mà liên lạc cũng chẳng thấy thường xuyên hơn. Trước khi ngủ, Lý Thiện Tình gọi điện cho anh, anh lại không bắt máy, bảo là còn đang bàn công chuyện.

Tất nhiên cậu không tin, giờ này đã mười giờ rưỡi rồi, còn ai làm việc chứ? anh đang bàn chuyện với ai? Không ngờ Trang Tự bây giờ còn học được cách nói dối để lừa bạn bè nữa. Chẳng biết đang ở đâu nghe ca múa nhạc kịch gì đấy, biết đâu lại đi xem biểu diễn người lớn cũng nên. Lý Thiện Tình đau lòng lắc đầu, thở dài, quyết định ngày mai sẽ hỏi tiếp.

Tối ngày hai mươi ba, cuối cùng cậu mới nhận được câu trả lời coi như rõ ràng đôi chút. Trang Tự bắt máy.

"Khi nào anh làm việc xong vậy?" Lý Thiện Tình hỏi đầy kiên trì. Hình như Trang Tự đang ở bên ngoài, âm thanh hỗn tạp, nói mơ hồ: "Sáng mai chắc xong rồi."

"Tôi mua vé máy bay cho anh." Lý Thiện Tình lập tức nói, định mở máy tính tra chuyến bay thì Trang Tự trả lời: "Không cần đâu."

"Vậy anh mua xong rồi, gửi mã chuyến bay cho tôi, tôi đến đón anh."

Trang Tự ngập ngừng một chút, như thể còn nghi ngờ, hỏi lại: "Cậu đón tôi?"

"Tôi nói rồi mà, tôi biết lái xe rồi, được chưa." Lý Thiện Tình lập tức sửa lại ấn tượng sai lệch của anh về mình: "Ba mẹ tôi tới tìm tôi, cũng là tôi đi đón mà."

"Chờ tôi mua vé xong rồi tính." Trang Tự lại dùng kiểu trả lời qua loa quen thuộc.

Lý Thiện Tình ghét nhất là kiểu anh không chịu nói rõ ràng như thế, cứ phải dặn đi dặn lại, bảo anh mua vé xong nhất định phải báo cho cậu biết.

Sáng hôm sau, Lý Thiện Tình tỉnh dậy rất sớm. Cậu kéo rèm ra, phát hiện mặt trời còn chưa mọc, sương sớm vẫn chưa tan, bên ngoài xám mờ một mảng.

Thay quần áo xong, cậu đi đi lại lại trong nhà, suy nghĩ xem còn chuyện gì chưa chuẩn bị kỹ. Cuối cùng chọn thêm một đôi giày thể thao màu đen, vì đen tượng trưng cho bí ẩn và trưởng thành.

Sau đó cậu xuống gara xem thử xe có sạch sẽ không. Mary vừa thức dậy đi xuống thì bắt gặp cậu đang từ gara bước vào, giật mình vì không ngờ cậu dậy sớm như vậy.

Đến mười giờ, Lý Thiện Tình lại nhắn hỏi hai lần, Trang Tự mới gửi mã chuyến bay cho cậu. Cậu vừa nhìn, thấy máy bay chỉ còn một tiếng nữa là cất cánh, lập tức lo lắng hỏi: "Sao lại mua vé sát giờ vậy? anh kịp không?"

Trang Tự không trả lời. Cậu lập tức gọi điện cho anh, lần này anh bắt máy, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ ngày xưa: "Tôi đang ở sân bay rồi. Lý Thiện Tình, cậu có thể nói ít lại một chút được không?"

"Được mà." Lý Thiện Tình rất ngoan ngoãn đồng ý, suốt từ lúc đó đến khi Trang Tự lên máy bay cũng không nhắn thêm gì nữa.

Cậu lái xe đến sân bay, không dẫn theo Mary. Sương sớm đã tan, mặt trời lên, xe trên đường cũng nhiều hơn, không khí trở nên trong trẻo, sáng sủa. Trên đường cao tốc phóng băng băng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy dãy núi phía xa xa.

Lý Thiện Tình không mở được cửa sổ xe, vừa bật nhạc, vừa lái xe vừa nghe, bất giác căng thẳng nghĩ ra mấy đề tài công nghệ có thể nói chuyện với Trang Tự.

Cậu chợt nghĩ, có khi cũng có thể kể về cuộc sống của mình ở Phiên Thành, về những thay đổi trong quá trình trưởng thành, những người bạn mới, mạng xã hội mới, các giáo sư mới quen yêu quý cậu đến mức nào. Tuy tất cả những điều đó đều từng kể với Trang Tự qua tin nhắn hay điện thoại, nhưng biết đâu anh chẳng nhớ gì cả, vậy thì hoàn toàn có thể xem như đề tài mới để nói.

Thế nhưng khi vừa nhìn thấy mái che trắng của sân bay, Lý Thiện Tình lại quẳng hết những ý tưởng đó ra sau đầu, cảm thấy mình không giống như đi đón người, mà là đang đón một điều ước, một sự cố chấp mà bản thân cũng chẳng rõ kết quả sẽ ra sao.

Cậu hiếm khi sâu sắc nhận ra tính khí bướng bỉnh và cố chấp của mình, tuy vậy cũng chẳng có ý định sửa đổi.

Chuyến xe bốn mươi phút đối với Lý Thiện Tình mà nói thật ra có hơi mệt. Cậu đỗ xe ở bãi đậu, nghỉ ngơi một lát, thấy chuyến bay của Trang Tự sắp hạ cánh bèn đeo khẩu trang, đi tới khu vực đón khách.

Đứng chờ đến mỏi chân, rướn cổ nhìn những người lần lượt đi ra từ chuyến bay của Trang Tự, mãi vẫn chưa thấy người, Lý Thiện Tình cúi đầu gọi điện. Trang Tự bắt máy, Lý Thiện Tình hỏi: "Anh đang lấy hành lý à? Có bị thất lạc hành lý không? Sao vẫn chưa ra?"

"Không có hành lý." Trang Tự trả lời: "Tôi sắp đến lối ra rồi, cậu ở đâu?"

"Tôi đang đứng chờ ngay cửa ra nè." Lý Thiện Tình ngẩng đầu, đầu tiên thấy một cụ già ngồi xe lăn, được một nhân viên sân bay đẩy đi. Sau đó mới thấy Trang Tự đi phía sau.

Trang Tự không mặc vest, cũng không xách hành lý gì, mặc áo thun ngắn tay và quần dài thường, trông rất thoải mái. Thân hình vẫn cao gầy, da vẫn trắng, chỉ có mu bàn tay có vẻ hơi sạm đi, trên cổ tay vẫn đeo chiếc đồng hồ cơ cũ. Thấy Lý Thiện Tình, anh chỉ gật đầu, vẻ mặt không thay đổi, bước chân cũng không ngừng lại.

Còn Lý Thiện Tình thì đứng chết lặng tại chỗ, cảm thấy bản thân hơi kỳ lạ, tay chân đều cứng đờ, nghi ngờ không biết có phải Trang Tự đã khác xưa rồi hay là vì tông màu quần áo khác chăng?

Hay là vì khi thấy cậu, khóe miệng anh chẳng buồn nhếch lên lấy một chút?

Hay là... lại cao hơn rồi? Lý Thiện Tình không nghĩ ra.

Đến gần cửa ra, Trang Tự chào tạm biệt cụ ông ngồi trên xe lăn. Cách đó vài mét, Lý Thiện Tình nghe cụ cảm ơn Trang Tự đã giúp đỡ, còn bắt tay anh. Trang Tự kiên nhẫn nói không cần cảm ơn.

Sau khi nhân viên sân bay đẩy xe đi, Trang Tự mới quay đầu nhìn Lý Thiện Tình lần nữa rồi bước tới.

Trong sân bay người rất đông, có lẽ vì là cuối tuần. Người kéo va-li, người xách túi, lớn bé đủ cả, như những cái bóng trong đoạn phim tua nhanh lướt qua tầm mắt Lý Thiện Tình. Mà hôm đó, người duy nhất biết rõ ràng chỉ có một.

Đi tới trước mặt cậu, Trang Tự nói: "Nhân viên sân bay bảo thiếu người, lúc xuống máy bay tôi gặp cụ ấy ở gần nhà vệ sinh, tiện tay giúp một chút."

Lý Thiện Tình không nói gì. Trang Tự như có phần do dự, qua vài giây mới hỏi: "Cậu đợi lâu rồi à?"

Khoảnh khắc đó, Lý Thiện Tình cảm thấy Trang Tự thật quá đáng. Rõ ràng là một bức tường không bao giờ khoét thủng được, một khối băng không bị hiệu ứng nhà kính làm tan chảy, vậy mà lại có thể nói ra những lời như vậy.

Như thể mọi suy đoán trước đây của Lý Thiện Tình về sự thay đổi nơi anh đều là sai trái, là cậu đang cố ý bôi đen anh. Anh vẫn là chàng trai mười chín tuổi từng không thích Lý Thiện Tình, nhưng vẫn cho cậu mượn áo mặc, và hai người họ cũng không phải đã một năm trời không gặp nhau.

Một năm trời!

Như thể toàn bộ nỗi nhớ nhung và tủi thân vì bị lạnh nhạt cuối cùng đã tìm được vật thể để trút giận, Lý Thiện Tình hé môi, hít sâu một hơi, vẫn thấy rất tức, nghiêm giọng như cảnh sát tra hỏi nghi phạm, gọi tên anh: "Trang Tự!"

Trang Tự như ngẩn ra, vẻ lạnh lùng giảm đi một chút, cụp mắt nhìn cậu. Lý Thiện Tình lập tức vươn tay ôm chầm lấy anh, vùi mặt vào vai anh, qua lớp khẩu trang vẫn ngửi thấy mùi sữa tắm xa lạ trên người Trang Tự, vừa giận vừa tủi thân nói: "Tiểu Trang, sao anh cả một năm không đến thăm tôi vậy? Chúng ta chẳng phải là bạn tốt sao!"

Cơ thể Trang Tự vốn đã cứng đờ, ôm vào cảm giác toàn xương cốt, chẳng dễ chịu gì. Lý Thiện Tình chỉ kiên trì vài giây, cảm thấy khó chịu quá mới buông ra.

Vừa lùi ra sau, cậu đã thấy tay Trang Tự chạm vào lưng mình, nghi là anh định đẩy mình ra, bèn ngẩng đầu trừng anh một cái, nói: "Đi thôi." rồi kéo tay áo Trang Tự.

Trên đường ra bãi đậu xe, hầu như chỉ có Lý Thiện Tình nói. Cậu đeo khẩu trang nên giọng hơi nghèn nghẹn, nghe như trẻ con, nhưng vẫn không kiềm được muốn chia sẻ cuộc sống với Trang Tự.

"Bố mẹ tôi mỗi tháng đều đến thăm tôi một lần." cậu thao thao bất tuyệt: "Tuần trước vừa mới về, tôi nói với anh rồi đấy, sau này mỗi lần anh đến Phiên Thành thì phải đến chơi với tôi nhé. Ở đây thời tiết dễ chịu hơn Tân Cảng nhiều, Tân Cảng nhiều thì đông người, đường phố bẩn muốn chết."

"Tôi từng đến chưa nhỉ? Chưa nghe cậu kể bao giờ." Trang Tự vừa mở miệng đã phá hỏng câu chuyện của Lý Thiện Tình. Cậu cực kỳ không vui, lập tức cãi: "Mary đến rồi, Mary đi tức là tôi đi rồi!" Rồi lại hỏi: "Anh đang bàn chuyện hợp tác thị trường với công ty tên bắt đầu bằng chữ P ở Phiên Thành đúng không? Sau này chắc sẽ thường xuyên đến nhỉ?"

"Ai nói với cậu vậy?" Sắc mặt Trang Tự lập tức nghiêm lại, hỏi cậu.

Lý Thiện Tình thấy gương mặt ưa nhìn của Trang Tự vì mình mà khẽ dao động, bảng điểm trong lòng như khởi động lại, cộng thêm năm vạn điểm, đắc ý khoe: "Tôi đoán trúng rồi. Tiểu Trang có chuyện gì giấu được Lý tổng này chứ."

Trang Tự như thể không muốn nói chuyện với cậu nữa, chỉ khi băng qua vài làn đường, len giữa dòng xe đang hướng ra cổng, mới nhẹ nhàng kéo tay cậu lại, gọi: "Lý Thiện Tình, đi đứng cẩn thận."

Tới bên xe, Trang Tự định cầm lái, nhưng Lý Thiện Tình dĩ nhiên không chịu. Đây là dịp hiếm hoi để cậu thể hiện khí chất người lớn, bèn ngồi vào ghế lái một cách bảnh bao, cài dây an toàn xong mới chợt hỏi: "Anh không có hành lý à?"

"Tôi bay chuyến tối nay." Trang Tự trả lời.

Câu trả lời này khiến Lý Thiện Tình có phần sững lại, không vui, sắc mặt sa sầm, chẳng còn muốn nói gì thêm. Cậu khởi động xe, lái ra ngoài. Nhạc rock lại vang lên, hai người im lặng suốt đoạn dạo đầu của bài hát, rồi Lý Thiện Tình nghe Trang Tự khẽ nói: "Mai về rồi, còn nhiều việc phải làm."

Ngữ điệu ấy khác với trước kia, như kiên quyết hơn, nhưng lại khiến Lý Thiện Tình lầm tưởng, dường như bản chất của Trang Tự vẫn chưa thay đổi.

Lý Thiện Tình không biết phải trả lời lại ra sao, chỉ "ừ" một tiếng, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng theo điệu nhạc, một lúc sau mới hỏi: "Anh có chỗ nào muốn đi không? tôi đưa anh đi."

"Không phải cậu bảo Phiên Thành vui lắm, muốn dắt tôi đi chơi hết đó sao?"

"Vui quá nên tôi không biết chọn chỗ nào trước đó." Lý Thiện Tình thật sự đã nói vậy không ít lần, giờ bèn mạnh miệng chống chế, động não một chút rồi quyết định: "Thế để tôi đưa anh đến bãi biển Mary thích nhất nhé."

Trang Tự nhìn cậu: "Không phải chỗ cậu thích à?"

"...." Lý Thiện Tình giận dỗi liếc anh một cái: "Hôm nay anh chưa nói được câu nào khiến tôi vui lòng hết." hai giây sau lại như có chút tủi thân: "Anh cũng biết mà, ngoài trường học ra thì tôi chỉ quanh quẩn ở nhà thôi, có được ra ngoài đâu."

Trang Tự mấp máy môi, như định nói gì đó, nhưng Lý Thiện Tình đã quay đầu nhìn thẳng về phía trước nên không nghe thấy gì cả.

"Mấy nay tôi tưởng sức khỏe cậu đỡ rồi." một lúc sau Trang Tự mới mở lời: "Vậy thì đi bãi biển cậu nói đi, chẳng phải cậu bảo có nhiều chim lắm sao?"

"Anh còn nhớ à?" Lý Thiện Tình có phần bất ngờ: "Nhưng mùa hè không có nhiều chim đâu." rồi như chợt nghĩ ra điều gì, cười tươi rói: "Mùa thu mới có, cho nên tháng Chín anh cũng phải đến chơi với tôi nữa."

Nhưng Trang Tự lại bắt đầu: "Xem có rảnh không đã."

"Rảnh, rảnh, rảnh!" Lý Thiện Tình trách: "Ngày nào cũng nói rảnh, mà rảnh là ai hả?"

Cậu học theo mấy anh em thân thiết trong phim truyền hình, dùng khuỷu tay huých một cái vào cánh tay Trang Tự đang đặt yên ổn, chẳng ngờ ra tay hơi mạnh, không biết anh có đau không, chỉ biết cậu đau đến mức "xì" một tiếng, suýt thì đổ gục xuống vô lăng.

Cuối cùng Trang Tự cũng bật cười, tuy không rõ ràng lắm, anh nói: "Lý Thiện Tình, lái xe cho đàng hoàng, đừng có giả vờ làm người lớn."

Lý Thiện Tình, đừng có giả vờ làm người lớn.

Lý Thiện Tình, lo nhìn đường đi.

Đây là những lời mà một thời gian dài, Lý Thiện Tình cứ hay bất chợt nghĩ đến. Trong đầu, cậu tự tạo ra giọng nói của Trang Tự, ngấu nghiến những lời này một cách tham lam, nhai đi nhai lại, như thể mình là một cỗ máy chỉ cần nuốt lấy những lời quan tâm của Trang Tự là có thể được nạp lại năng lượng, sống lại bằng sự quan tâm ấy.

Nhưng lúc đó, Lý Thiện Tình lại đùa cợt, nói rằng mình đã đủ mười tám tuổi, có thể đi xem mấy show người lớn rồi, ép hỏi Trang Tự tối đầu tiên đến Phiên Thành, lúc mười giờ đêm rốt cuộc đã làm gì, có xem thứ gì không phù hợp với trẻ nhỏ không.

Cậu không hề nhận ra, đó là một khoảnh khắc quý giá đã ghé đến, cũng chẳng hề hay biết, nó đã lặng lẽ trôi qua.

Bình Luận (0)
Comment