Rất nhiều người cả đời đều đang đi tìm định nghĩa của hạnh phúc, còn Lý Thiện Tình vốn sinh ra đã sở hữu phần lớn hạnh phúc ấy, nên điều cậu đang tìm kiếm là bí quyết để không đánh mất hạnh phúc quá sớm.
Ở Phiên Thành, cậu đã tìm thấy một phần trong số đó.
Trước hết là sức khỏe, sau khi đến Phiên Thành, tình trạng cơ thể của Lý Thiện Tình đã ổn định hơn rất nhiều so với trước đây. Dù thỉnh thoảng vẫn có những cơn bệnh vặt, cũng từng phải cấp cứu, nhưng chưa từng phải nằm viện lâu, đó là một bước tiến khiến cậu rất ngạc nhiên.
Tiếp đến là học tập, cậu thích nghi tốt với môi trường trường mới, sau khi nộp đơn xét tuyển sớm, trước sinh nhật đã thuận lợi nhận được thư trúng tuyển từ ngôi trường mình mơ ước, còn liên hệ được với vị giáo sư mà mình quan tâm nhất, nhận được cơ hội tham gia dự án hè. Cậu cũng tham gia cộng đồng tân sinh viên và kết bạn được với không ít người mới. Mọi thứ thật suôn sẻ!
Bố mẹ gọi video cho cậu đúng giờ mỗi ngày, cách một hai tháng lại đến thăm một lần. Dì của cậu sống rất gần, cùng khu phố, chỉ cách hai con đường. Dì có hai cô con gái, một mười ba tuổi, một tám tuổi, đều rất đáng yêu và lanh lợi, rất thích chơi với Lý Thiện Tình, thường mang theo hộp cơm đến ăn tối cùng cậu. Sự quan tâm của bố mẹ không hề giảm bớt, lại còn có thêm nhiều tình thân khác bao bọc, khiến cậu gần như không có lấy một giây cô đơn.
Điều đáng mừng hơn nữa là, đầu tháng Ba, Lý Thiện Tình lấy được bằng lái xe. Việc đi lại tiện lợi hơn rất nhiều, không cần dì phải đưa đón, mỗi tuần cậu có thể tự mình chở Mary đi siêu thị mua thức ăn, hoặc đưa chị ấy ra bãi biển gần nhà chơi.
Thời tiết nơi đây rất dễ chịu, chỉ có phấn hoa mùa xuân là hơi phiền một chút, còn lại dường như thật sự là vùng đất may mắn hoàn hảo dành riêng cho cậu. Nửa năm chuyển đến đây, mỗi ngày Lý Thiện Tình đều sống vừa đủ đầy, vừa nhẹ nhàng, cậu tin rằng mình thật sự đã không chọn sai nơi.
Chỉ có một chuyện, thi thoảng lại khiến cậu thấy không hài lòng: một người nào đó đã có vài lần có cơ hội đến gặp cậu, nhưng vẫn không hề đến.
Dù phía Lý Thiện Tình là người một mực cố gắng và chủ động, nhưng hai người vẫn giữ liên lạc. Chỉ là người kia hoặc là bận, hoặc đơn giản là không đặt Lý Thiện Tình vào lòng. Một khi đã quyết định thì tuyệt đối không thay đổi, đã nói không gặp thì nhất định không gặp, đã bảo không rảnh thì thật sự không rảnh, Lý Thiện Tình có van nài thế nào cũng không có tác dụng.
Ví dụ như tuần sinh nhật mười tám tuổi của Lý Thiện Tình, người đó tình cờ đến làm việc với một công ty thiết bị y tế, tuy không phải ở Phiên Thành nhưng lái xe đến đây cùng lắm cũng chỉ sáu tiếng, về mặt địa lý là vô cùng gần. Nếu bay thì còn chưa ngồi nóng chỗ đã hạ cánh.
Vậy mà anh lại không đến, chỉ nói một câu "chúc mừng sinh nhật" rồi quay ra bận tiếp.
Ban đầu Lý Thiện Tình còn định lải nhải thêm vài câu, ai ngờ khi gọi bạn học đến nhà tổ chức tiệc sinh nhật, không cẩn thận ăn phải đồ dị ứng, dẫn đến một sự cố khiến ai nấy đều hoảng hốt. Tuy sau này cậu đem chuyện đó kể như chuyện cười, nhưng lúc ấy tình hình thật sự rất nghiêm trọng. Đến khi tỉnh lại trong bệnh viện thì sinh nhật đã trôi qua, mà Trang Tự cũng đã lên chuyến bay về Tân Cảng.
Một tuần sau đến sinh nhật Trang Tự, cũng khiến Lý Thiện Tình hơi khó chịu.
Trang Tự vẫn như cũ, tuyên bố không định tổ chức gì cả. Lý Thiện Tình bèn đặt một chiếc bánh sinh nhật thật đẹp gửi đến tận nhà. Trang Tự nói tối phải tăng ca ở công ty, hoàn toàn không phản hồi tích cực gì. May mà mẹ anh, cô Hứa đã gửi tin nhắn cảm ơn cậu, khen cậu chu đáo, còn quan tâm tình hình sức khỏe và việc học của cậu, gửi cả hình bụi hoa mới được cắt tỉa tạo hình hoa hồng trong khu vườn nhỏ của bệnh viện Dịch anh, lúc bà đi tái khám mấy hôm trước.
Sáng hôm sau thức dậy, Lý Thiện Tình thấy tin nhắn từ Trang Tự gửi lúc bốn giờ sáng. Trang Tự lạnh nhạt viết: "Thấy bánh rồi, cảm ơn."
Lý Thiện Tình lúc đó còn chưa tỉnh ngủ, lười gõ chữ, nên gửi tin nhắn thoại hỏi anh có chụp ảnh không. Trang Tự dù trả lời nhanh, nhưng lại bảo: "Không chụp."
Những phản hồi lạnh nhạt như vậy khiến điểm số của Trang Tự trong lòng Lý Thiện Tình đã tụt xuống mức âm ba trăm nghìn không trăm chín mươi ba điểm.
Ngay cả cuộc gọi video của Lý Thiện Tình, anh cũng không chịu bắt máy. Khiến cậu vì quá tò mò diện mạo của anh dạo này, từng mơ thấy Trang Tự trở thành một người đàn ông vạm vỡ, hoặc một anh chàng ngăm đen cởi trần lướt sóng ngoài bãi biển.
Lý Thiện Tình cảm thấy cái người như Trang Tự ấy, đáng giận là ở chỗ: nếu anh thật sự muốn cắt đứt liên lạc, thì cứ dứt khoát tuyệt tình luôn đi. Đằng này lại không dứt, tin nhắn thì vẫn thỉnh thoảng trả lời, điện thoại cũng không hoàn toàn lờ đi, cứ như đang cố tình buông câu nhử Lý Thiện Tình vậy.
Lúc thì gần, lúc thì xa, lúc nhiệt tình lúc lạnh nhạt, giống như một trò chơi điện thoại có thể kết nối Tân Cảng và Phiên Thành, cũng có thể xoa dịu nỗi nhớ quê đôi lúc bất chợt ập đến trong lòng Lý Thiện Tình.
Mà trò chơi đó, cuối cùng lại trở thành thử thách yêu thích nhất của một Lý Thiện Tình vừa hiếu thắng lại vừa yếu đuối, và tuyệt đối không phải là lỗi của riêng cậu.
Tháng Sáu, Lý Thiện Tình tốt nghiệp cấp ba, chương trình hè vẫn chưa bắt đầu, bất ngờ có mấy tuần rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ quanh quẩn ở nhà.
Cậu không giống các bạn cùng lớp có thể đi du lịch sau tốt nghiệp, vẫn phải tránh nắng, tránh mệt mỏi, nên suốt ngày trò chuyện với vài người bạn cùng chí hướng quen qua nhóm khởi nghiệp trong trường, chìm đắm trong thiết kế dự án mới của mình, buồn chán đến mức gửi email khắp nơi cho những người liên quan, vậy mà còn nhận được vài hồi âm tỏ ra quan tâm.
Một buổi sáng giữa tháng Sáu, Lý Thiện Tình vừa bật tivi lập tức thấy tin tức về việc SyncPulse vượt qua bài kiểm tra hiệu quả và sẽ bắt đầu giai đoạn ba của thử nghiệm lâm sàng vào mùa thu.
Người dẫn chương trình dùng không ít những lời lẽ khoa trương để giới thiệu kỹ thuật giải phóng chậm này, các chuyên gia cũng nhận định SyncPulse có thể sẽ trở thành một trong những phát minh quan trọng nhất của y học hiện đại, hứa hẹn xóa bỏ nỗi đau ra khỏi cuộc đời của rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh mãn tính.
Dù vẫn đang tiếp tục quấy rầy Trang Tự, nhưng vì nghĩ cho sức khỏe tinh thần của bản thân, đã gần một năm nay cậu cố tình không theo dõi tin tức của Công nghệ Sinh học Duy Nguyên nữa.
Lúc này trong lòng dấy lên một cảm giác ghen tị mơ hồ, nhưng so với cảm giác không cam tâm khi biết mình không đạt tiêu chuẩn cấy ghép trước đây, đã bình thản hơn rất nhiều.
Dù sao thì giờ đây thể trạng của cậu đã ở mức đỉnh cao từ khi sinh ra đến giờ, nhu cầu cấy thiết bị giải phóng chậm để cải thiện sức khỏe cũng không còn cấp thiết như trước. Nhưng bảo cậu hoàn toàn buông bỏ thì chắc chắn là không thể.
Cậu gửi tin nhắn chúc mừng cho Trang Tự. Lúc đó bên kia đang là ban đêm, có lẽ vừa xong việc nên không lâu sau đã hồi âm, vẫn chỉ vỏn vẹn một câu: "Cảm ơn."
Đúng lúc đó, bản tin phát một đoạn video phỏng vấn Trang Tự về kết quả thử nghiệm của SyncPulse. Lý Thiện Tình nhìn thấy gương mặt của Trang Tự, không hiểu sao lại sững người.
Ngoài trời nắng gắt, rèm cửa chớp không cản được ánh sáng, cả phòng khách sáng bừng lên.
Mary đang chuẩn bị bữa sáng, tiếng loảng xoảng từ nhà bếp vọng ra. Chiếc tivi sáu mươi inch, góc trên bên phải có một vùng phản quang. Bình thường Lý Thiện Tình thấy chiếc tivi này hơi nhỏ, ít nhất phải tám mươi inch mới đã mắt, luôn nghĩ đến chuyện đổi cái lớn hơn. Nhưng hôm nay là lần duy nhất cậu cảm thấy nó quá to, bởi vì ống kính quay Trang Tự quá gần, quá rõ nét, khiến cậu nhận ra mình đã một năm không gặp người này, mà Trang Tự giờ đây hoàn toàn không giống trong ấn tượng của cậu nữa rồi.
Gương mặt từng trẻ trung quá mức trong trí nhớ, giờ đây bởi vì khí chất trưởng thành đột ngột và thành công khiến ai nấy đều bất ngờ, đã trở nên mờ nhạt hẳn. Trang Tự chỉ đơn giản nói chuyện với micro, vậy mà trông lại vững vàng hơn trong ký ức của Lý Thiện Tình rất nhiều. Như thể chỉ trong chớp mắt, đã không còn ai dám đánh giá thấp anh chỉ vì tuổi tác.
Lý Thiện Tình nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, nhưng cơ thể lại vô thức muốn tựa ra sau, tìm một điểm tựa, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý nghĩ rất rõ ràng: nếu bây giờ cậu mới quen Trang Tự, thì chắc chắn sẽ không thể leo lên được xe của anh, cũng không thể chặn đường anh ở bất cứ đâu.
May mà quen từ trước. Lý Thiện Tình lập tức nghĩ vậy.
Thậm chí cậu còn chẳng nghe rõ Trang Tự đang nói gì, đoạn phỏng vấn đã nhanh chóng kết thúc.
Lý Thiện Tình ngẩn người hồi lâu.
Nếu thêm vài năm nữa, Lý Thiện Tình trưởng thành hơn vài tuổi, quen biết nhiều người hơn, bắt đầu xây dựng đội ngũ của riêng mình, thì cậu sẽ không trẻ con như vậy. Nhưng khi ấy cậu vẫn chỉ là một học sinh cấp ba mới tốt nghiệp, nên rất nhanh đã thấy tức giận, suy nghĩ trong lòng vừa đơn giản vừa ích kỷ.... kinh ngạc, giận dữ, cực kỳ bất bình, cảm thấy có thể ví dụ như thế này: trò chơi yêu thích nhất của mình lén được cập nhật phiên bản ở nơi khác, vậy mà không cho mình cập nhật, cũng không cho mình chơi.
Không biết thì thôi, giờ đã biết rồi, cậu phải chơi phiên bản mới nhất. Dù dùng cách nào cũng phải chơi cho bằng được.
Lý Thiện Tình giận đến mức trong đầu vật hóa một người chẳng mảy may để tâm đến mình, lẩm bẩm đủ kiểu độc thoại, ngồi lì trên ghế sô pha, nghĩ mãi vẫn chẳng nghĩ ra được cách nào, cuối cùng đành gọi điện cho Trang Tự.
Cuộc gọi đầu tiên không có ai bắt máy, cậu lại gọi thêm lần nữa, lúc này Trang Tự mới nhận, giọng lạnh băng: "Có chuyện gì sao? tôi chuẩn bị đi ngủ rồi."
Lý Thiện Tình nói: "Trang Tự, tôi vừa xem phỏng vấn của anh trên tivi... tôi nhận ra tôi rất nhớ anh." cậu nghe thấy giọng mình hơi nghèn nghẹn, không phải giả vờ, lần đầu tiên thấy hối hận vì khi đó Mary giúp cậu sắp xếp bốn vali hành lý mà vẫn thấy hình như chưa đủ, có thứ gì đó cậu muốn mang đi nhưng lại không thể mang theo, bị bỏ lại nơi Tân Cảng.
Có lẽ Trang Tự đối với cậu không đơn giản chỉ là một người bạn bình thường, bởi vì khi đó Trang Tự thật sự đối xử với cậu rất tốt, giống như một người mẹ. Mối quan hệ như thế, không nên xa cách quá lâu như vậy.
"Khi nào anh mới đến tìm tôi chơi đây?" cậu không quan tâm đến sự im lặng của Trang Tự, tiếp tục hỏi.
Trang Tự im lặng một lúc rất lâu rồi mới trả lời: "Có thể tuần sau tôi sẽ đến gần Phiên Thành, nếu rảnh có thể ghé qua."
"Vậy anh nhất định phải đến đó nhé." Lý Thiện Tình rất không nỡ rời xa, nhớ lại những lần hai người đi chơi cùng nhau, nói: "Tôi thật sự sẽ đợi anh, anh cũng biết rồi mà, dạo này ngày nào tôi cũng ở nhà."
Trang Tự ở đầu dây bên kia khẽ "ừ" một tiếng, nói: "Không có chuyện gì nữa thì tôi ngủ đây."
Cúp máy xong, cả ngày hôm đó tâm trạng Lý Thiện Tình đều ủ rũ.
Bởi vì cậu còn nghĩ đến chuyện mình trong một năm qua chỉ cao thêm có một phân, gần đây ngủ nghỉ thất thường, lại sụt mất hai cân, tất nhiên vẫn đẹp trai như trước, nhưng lại thiếu đi chút khí chất đàn ông trưởng thành. Như thế thật sự rất khó có một cuộc gặp mặt đủ để khiến Trang Tự kinh ngạc vì sự trưởng thành và thành tựu của cậu ở Phiên Thành.
Mãi đến khi bố mẹ gọi video call, cậu mới tạm thời quên hết những suy nghĩ ấy. Nhưng kết thúc cuộc gọi, Lý Thiện Tình lại bắt đầu suy tư, đi đến trước tủ quần áo chọn tới chọn lui.
Mặc vest thì nghiêm túc quá, dễ bị cho là cố tình, còn chỉ mặc áo thun thì lại trông trẻ con, cuối cùng chọn một chiếc hoodie in tên trường đại học, hy vọng Trang Tự có thể cảm nhận được rằng Lý Thiện Tình giờ đã chín chắn hơn hồi học cấp ba từ sự khác biệt tinh tế ấy.
Như một người bình thường mà cậu chưa từng trở thành, mãi về sau Lý Thiện Tình mới hiểu ra, vô thức đi tìm một loại hạnh phúc khác.