Trên đường không có nhiều xe, chiếc ô tô chậm rãi chạy dọc theo một con đường núi có thể nhìn thấy biển, giữ ở mức tốc độ tối thiểu. Khi đi ngang qua mấy tòa chung cư cao tầng đã có phần cũ kỹ, Lý Thiện Tình phát hiện Trang Tự trầm lặng hơn thường ngày.
Lý Thiện Tình cố gắng trêu chọc anh, nhưng anh hầu như không có phản ứng, cứ như chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà lái xe đưa cậu đi một vòng quanh thành phố, hoàn toàn không có ý định trò chuyện.
Dù sao thì sức của Lý Thiện Tình cũng có hạn, chọc ghẹo được một lúc đã mệt, bèn tạm thời yên lặng, nghỉ ngơi đôi chút.
Khi đến một bãi ngắm cảnh lớn, Trang Tự rẽ vào, dừng xe ở chỗ đậu rồi hỏi Lý Thiện Tình có muốn xuống xe ngắm cảnh không. Trên núi gió lớn, Lý Thiện Tình không chịu được gió, khẽ lắc đầu, hai người bèn ngồi im một lát trong xe.
Lý Thiện Tình đang lơ đãng suy nghĩ xem nên chọn chủ đề gì để bắt chuyện thì nghe thấy Trang Tự chủ động hỏi: "Bao giờ cậu đi?"
"Ngày kia." Lý Thiện Tình liếc nhìn anh, rồi kể chi tiết: "Mẹ đã giúp tôi tìm nhà xong rồi, Mary sẽ đi cùng tôi. Bố mẹ tôi còn bao hẳn chuyến bay riêng, chuẩn bị rất nhiều thứ, chắc không có vấn đề gì đâu."
Thật ra, cậu vốn nên rời đi từ giữa tháng Năm, nhưng vì chuyện Trang Tự đã hứa mãi chưa thực hiện được, nên Lý Thiện Tình đã định ngày rồi lại hoãn ba lần. Đến cả mẹ cũng cười cậu: "Tới lúc phải đi thật rồi lại không nỡ rời Tân Cảng hả?"
"Vậy thì tốt." Trang Tự nói: "Chúc cậu lên đường bình an."
Lý Thiện Tình cảm thấy phản ứng của Trang Tự thật khô khan, rõ ràng dạo gần đây bận rộn đến mức làn da rám nắng hơn, trông cũng chững chạc hơn một chút, vậy mà thái độ lại giống như đang giận dỗi, còn trẻ con hơn cả những thiếu niên chưa thành niên thực thụ.
Chẳng lẽ đã hai tháng trôi qua rồi mà Trang Tự vẫn chưa nguôi giận chuyện cậu lừa anh rằng sẽ học Đại học Tân Cảng, thực tế lại không định ở lại Tân Cảng? Lý Thiện Tình còn có thể chấp nhận việc mình tạm thời không thể cấy thiết bị y tế kiểm soát bệnh tình cơ mà.
Thật không ngờ, bình thường Trang Tự lười để ý đến cậu là thế, vậy mà lại có tinh thần nguyên tắc đến vậy, cứ tưởng nghe xong thì anh đã quên rồi chứ.
Lý Thiện Tình lén nhìn anh mấy lần, rồi hỏi: "Anh đang giận tôi à?"
Trang Tự lúc đầu không nói gì, có lẽ ý thức được nếu cứ im lặng thì chẳng khác nào ngầm thừa nhận, nên mới mở miệng: "Tôi giận cậu làm gì?"
Lý Thiện Tình có chút đắc ý, bèn bật cười, rồi lại nghiêng người đến gần anh, hỏi: "Nếu không giận, sau này anh có đến Phiên Thành thăm tôi không?"
"Chắc là không." Trang Tự điềm nhiên nhìn cậu, trả lời: "Tôi không có nhiều thời gian như vậy."
Trang Tự đột nhiên trở nên lạnh lùng đến mức không gì xuyên thủng được, khiến Lý Thiện Tình vừa thấy lạ, vừa cảm thấy cực kỳ khó chịu. Gần đây sức khỏe cậu khá ổn, không muốn cứ ngồi mãi trong xe với một người ít nói như cái hũ nút, bèn mở cửa xe bước ra ngoài.
Trời vẫn nắng gay gắt, gió bên ngoài mạnh hơn trong xe rất nhiều. Lý Thiện Tình chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, bị gió thổi dán chặt vào người, suýt nữa thì bay cả mũ.
Từ đài quan sát có thể nhìn thấy cả một vùng kiến trúc xám xịt bên dưới, nhưng Lý Thiện Tình chẳng còn tâm trạng nào để ngắm cảnh, quay đầu nhìn vào trong xe nhìn Trang Tự.
Ban đầu có vẻ như Trang Tự không định xuống xe, nhưng chưa đến nửa phút giằng co, cuối cùng anh vẫn bước ra. Anh đi đến gần Lý Thiện Tình, cậu giữ chặt vành mũ, chịu đựng làn gió lồng lộng, qua lớp kính râm màu trà, thấy Trang Tự giơ tay lên, cởi áo khoác vest ra, khoác lên người mình.
Áo khoác còn giữ nguyên hơi ấm khỏe mạnh.
Lý Thiện Tình thoáng sững người, ngẩng đầu nhìn Trang Tự, trên mặt anh vẫn là vẻ thản nhiên, vậy mà lại chủ động khoác áo cho cậu, thật kỳ quặc. Hành động ấy khiến sự kiên trì bám riết của cậu lại bắt đầu trỗi dậy, quay về với dáng vẻ không biết mệt là gì: "Tôi vừa nghĩ, nếu trưa ngày kia anh tiễn tôi thì sao? anh có rảnh không?"
Nhưng Trang Tự "Anh không chút do dự lại từ chối: "Không."
"......"
Lý Thiện Tình vốn không phải người dễ nổi giận, cậu luôn cố giữ gìn sự cân bằng cảm xúc của bản thân, với mọi chuyện đều chẳng quá để tâm. Vậy mà không hiểu từ lúc nào, chỉ riêng Trang Tự lại rất dễ khiến cậu nổi cáu. Cậu bốc hỏa trong đầu, không nhịn được, hơi giận dỗi nói: "Thật sự không đến à? Biết đâu tôi phát bệnh chết trên máy bay, anh còn chẳng thấy được mặt tôi lần cuối đâu đấy."
"Có chuyện cần nhờ người khác, thì cứ nói đàng hoàng." Giọng Trang Tự còn lạnh hơn cậu: "Không cần động một tí là đem cái chết ra dọa."
"Tôi cầu xin anh lúc nào đâu chứ?" Lý Thiện Tình nói xong thì chợt nhận ra đúng là mình có cầu xin thật, bỗng chột dạ, lại không muốn kết thúc cuộc đối đầu một cách gượng gạo, bèn tự tìm lối xuống, chỉnh lại thái độ, thành thật nói với Trang Tự: "Nhưng nếu sau này thật sự phải mấy năm liền không gặp được anh, tôi cũng sẽ nhớ anh mà."
Cậu đưa tay khẽ kéo tay áo Trang Tự, đầu ngón tay cách lớp sơ mi chạm vào da anh, nhẹ nhàng đẩy một cái.
Một lúc sau, cuối cùng giọng Trang Tự cũng có chút cảm xúc: "Ngày kia tôi thật sự không rảnh, cậu cần tôi gửi lịch trình cho xem không?"
Lý Thiện Tình rất biết điều, cũng hiểu chuyện mà từ bỏ, nói: "Được rồi. Tôi gửi giờ bay cho anh, nếu anh không đến tiễn tôi thì đến lúc đó, bất kể anh đang làm gì, cũng phải âm thầm cầu chúc tôi mạnh khỏe. Nghe chưa?"
Vành mũ lưỡi trai che mất tầm mắt, nếu không ngẩng đầu thì không thấy được ánh mắt Trang Tự. Trang Tự trả lời một câu: "Đến lúc đó xem có rảnh không", giọng rất khẽ, giống như chính anh mới là người đang nhượng bộ.
Lý Thiện Tình là kiểu người rất thích hồi tưởng và phân tích lại những khoảnh khắc mà cậu cho là quan trọng, thích nhận diện cảm xúc mình chưa thể nhìn thấu vào thời điểm đó. Cậu cảm thấy, con người sau khi chết đi là không thể suy nghĩ được nữa, nên khi còn sống phải nghĩ cho nhiều, phải trải nghiệm cho nhiều, không thể bỏ qua bất cứ đoạn ký ức nào.
Năm hai mươi mấy tuổi, có một lần cậu đi dự đám cưới bạn, lúc chứng kiến hôn lễ, bỗng nhiên thông suốt được lý do vì sao năm mười bảy tuổi, khi mẹ cậu nói cậu không nỡ rời Tân Cảng, cậu lại không phản bác. Bởi vì với cậu, việc tạm biệt một nơi chẳng hề khó khăn, đến Phiên Thành rồi cũng chẳng luyến tiếc gì Tân Cảng. Cậu dây dưa lưỡng lự, chần chừ không dứt, chỉ bởi vì cậu quyến luyến một người, người đó không mấy khi hồi đáp sự quấn quýt của cậu, nhưng lúc cãi nhau lại đến bệnh viện vào giữa đêm khuya, giúp cậu chỉnh lại áo ngủ, còn nói sẽ ở lại qua đêm cùng cậu.
Sau khi rời khỏi đài ngắm cảnh, thái độ của Trang Tự cuối cùng cũng không còn lạnh như băng nữa. Lý Thiện Tình không tự mình cho điểm lần này, cậu cảm thấy hiện tại điểm số của mình thấp quá, không thích cho lắm, nên đổi sang một cách tính điểm có lợi hơn, đó là trừ liền năm vạn điểm của Trang Tự mà không cần lý do, rồi tuỳ tiện cộng lại một điểm.
Cứ như vậy, một chàng trai từng đến Tân Cảng học đại học, lái xe chở một người sinh ra và lớn lên tại đây, đi ngang cáp treo, khu phố sầm uất xe cộ tấp nập, con đường đông nghịt khách du lịch, bến tàu và vòng đu quay khổng lồ. Hai người trò chuyện thoải mái, bàn về những chủ đề thí nghiệm mà cả hai đều hứng thú, rồi lại nói đến trụ sở chính của tập đoàn Crilen đặt ở Phiên Thành, cùng loại thiết bị giải phóng chậm của họ.
Lý Thiện Tình đùa, hỏi Trang Tự bằng giọng nghiêm túc nửa đùa: nếu muốn cậu đừng đến phòng thí nghiệm của Crilen làm việc, thì Trang Tự sẵn sàng chi bao nhiêu tiền. Trang Tự trả lời: "Đợi cậu tốt nghiệp xong cái đã rồi nói tiếp."
Lý Thiện Tình bèn nói với giọng rất chân thành: "Chỉ cần anh gọi điện bảo tôi đừng đi, thì tôi tuyệt đối sẽ không đi."
Trang Tự mỉm cười không rõ rệt lắm. Buổi dạo chơi kết thúc khi hoàng hôn buông xuống, còn Lý Thiện Tình thì âm thầm quyết định, sẽ không bao giờ để chuyện liên lạc giữa cậu và Trang Tự bị gián đoạn. Dù chẳng rõ lý do vì sao, nhưng Lý Thiện Tình là người ủng hộ chính mình nhất trên đời này, đã quyết là sẽ không dừng lại, thì nhất định không dừng.
Về đến nhà, Mary vẫn đang giúp cậu sắp xếp hành lý, khắp phòng khách bày bốn chiếc vali cỡ lớn, trông như định dùng những chiếc vali ấy để chuyển toàn bộ mười bảy năm cuộc đời Lý Thiện Tình rời khỏi Tân Cảng, đến một nơi ở mới.
"Bức tranh trẻ con này cũng mang theo luôn sao?" Lý Thiện Tình ngồi xổm xuống, hơi ngạc nhiên khi nhấc một chiếc khung tranh lên.
"Phu nhân bảo để một bức ở Tân Cảng." Mary thành thạo đặt chồng quần áo vào vali, ấn khuỷu tay xuống cho gọn: "Còn một bức để ở Phiên Thành."
Lý Thiện Tình lắc đầu: "Thôi được." Rồi cậu mở điện thoại, gõ tin nhắn gửi cho Trang Tự, báo giờ bay và khu vực nhà ga, còn nhắn: "Nếu anh không đến tiễn tôi, thì giờ này chính là lúc anh cầu chúc cho tôi đấy."
Thật ra cậu vẫn hy vọng Trang Tự có thể đến tiễn mình, nhưng Trang Tự không xuất hiện. Rõ ràng đã hứa là "xem có thời gian không", chắc là cuối cùng không "xem ra" được rồi "bởi vì thời gian là phải gắng mà sắp xếp, đâu phải "xem" mà có. Nếu anh còn không muốn dành thời gian, thì sao có thể có? Lý Thiện Tình chua chát nghĩ, tuy điều này vốn cũng nằm trong dự đoán của cậu.
Hơn nữa đã có rất nhiều người đến tiễn cậu, bạn học, thân thích, bạn bè, thầy cô trong trường và cả giáo sư ở Đại học Tân Cảng. Ngay cả bản thân Lý Thiện Tình cũng không ngờ mình lại được nhiều người yêu quý đến vậy.
Đây là lần đầu tiên cậu đi máy bay. Khi còn bệnh nặng, cậu từng phóng to từng mảnh đất trên bản đồ số, ghi nhớ cả những dải thực vật rải rác ở lục địa châu Phi, những gợn sóng bị lưu lại ở một khoảnh khắc nào đó của đại dương, cả hình ảnh đường phố do xe bản đồ ghi lại, không bỏ sót điều gì. Cậu tin mình chắc chắn có thể xem là một chuyên gia diện mạo Trái Đất, nhưng vì chưa có trải nghiệm thực tế nên lúc máy bay cất cánh vẫn hơi hoảng sợ.
Sau khi máy bay ổn định, việc đầu tiên Lý Thiện Tình làm là bật Wi-Fi trên máy bay, nhắn một tin cho Trang Tự: "Anh đoán xem tôi đang ở đâu?"
Trang Tự vậy mà lại trả lời rất nhanh: "Tầng bình lưu."
"Có thời gian nhắn tin mà không có thời gian đến tiễn tôi!" Lý Thiện Tình oán trách như thường lệ: "Anh cầu chúc cho tôi chưa?"
"Chưa."
Trang Tự vô tình đến mức, đến một câu nói dối cho cậu vui lòng cũng chẳng muốn nói. Lý Thiện Tình tự cảm thấy mất mặt, đặt điện thoại xuống, mở một cuốn tạp chí y học mới nhất ra xem.
Năm hai mươi tám tuổi, khi vừa nhận bằng tiến sĩ, theo lời mời của người đàn anh đáng kính và tin cậy Trang Chí Thành, Chu Khai Tề gia vào một phòng thí nghiệm nhỏ vốn kinh phí eo hẹp. Từ vị trí nhân viên thí nghiệm, anh dần vươn lên thành Phó tổng giám đốc điều hành của cả tập đoàn. Cũng tại đây, anh quen biết, yêu và kết hôn với vợ mình, sinh con, và tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành xuất sắc của Trang Tự. Gia đình người đàn anh đó luôn là hình mẫu lý tưởng của anh, chưa bao giờ anh nghĩ rằng một ngày nào đó, đàn anh sẽ đột ngột qua đời.
Từ tháng Mười đến tháng Sáu, suốt nửa năm ấy, Chu Khai Tề đều nhìn thấy, Trang Tự đã nỗ lực hơn bất kỳ ai, làm tốt hơn bất kỳ ai, thậm chí mạnh mẽ hơn gấp trăm lần những gì anh từng tưởng tượng.
Vì Trang Tự còn rất trẻ, Công nghệ Sinh học Duy Nguyên lại chỉ là một tập đoàn y tế đang trên đà phát triển, chỉ dựa vào sự thông minh thì rất khó được ngành công nhận. Cậu thường xuyên bị những bậc tiền bối trong nghề khinh thường và phớt lờ trong nhiều dịp, hoặc phải đối mặt với những câu nghi ngờ đầy thiếu lễ độ. Thế nhưng cậu chưa từng vắng mặt bất cứ hội nghị chuyên ngành nào có thể đùn đẩy cho Chu Khai Tề, cũng chưa từng vì gian nan hiện rõ trước mắt mà lộ ra một tia cảm xúc tiêu cực nào, mà luôn dốc toàn tâm toàn lực vào việc vận hành tập đoàn.
Chỉ có vài chuyện khiến Chu Khai Tề cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại nhớ rất rõ.
Một chuyện là vào một buổi tối cuối tháng Ba, Hứa Nguyên Sương và Trang Tự đến nhà ông ăn cơm, chúc mừng thành tích thi thử của con trai ông là Chu Tư Lam. Phim gia đình vừa mới chiếu được một đoạn, Trang Tự bỗng rời đi trước.
Xem phim xong, Hứa Nguyên Sương cũng về, Chu Tư Lam đột nhiên lấm la lấm lét, thần thần bí bí nói: "Ba, mẹ, ba mẹ có biết không, lúc nãy anh Trang Tự đang cãi nhau qua điện thoại với ai đó."
Chu Khai Tề không tin, bảo Chu Tư Lam chăm học cho giỏi, đừng đoán mò chuyện người khác. Chu Tư Lam ấm ức quay về phòng.
Chuyện khác là vào ngày năm tháng Sáu, Trang Tự đột nhiên hủy một buổi họp chiều. Rất hiếm khi cậu không nói lý do.
Buổi trưa, Chu Khai Tề cùng cậu ăn cơm trong căn tin công ty, Trang Tự chỉ nói có việc nên đi trước. Đến ba giờ lại quay lại như thường, hoàn toàn không nhắc gì đến việc đã đi đâu, làm gì.
Chuyện cuối cùng là vào ngày diễn ra lễ tốt nghiệp của Trang Tự vào tháng Bảy.
Hôm ấy, sau lễ tốt nghiệp, Trang Tự và Chu Khai Tề phải lập tức lên máy bay đến quân khu nơi tướng quân Tiền đóng quân, nên Chu Khai Tề đợi cậu trong xe. Người nhà không được vào khu vực tổ chức lễ, vì thế trường Đại học Tân Hải có mở phát sóng trực tiếp, Chu Khai Tề cũng xem một lúc.
Lễ vừa kết thúc, Trang Tự đã thay lễ phục, vội vàng chạy ra xe. Tài xế mở cửa xe, đúng lúc điện thoại riêng của Trang Tự reo lên. Cậu định lên xe nghe máy, nhưng vừa nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, bước chân bỗng khựng lại, không bước vào xe nữa.
Chu Khai Tề nghe thấy giọng Trang Tự nói chuyện điện thoại, là giọng điệu lạnh nhạt mà ông chưa từng nghe qua: "Có chuyện gì sao?"
"... cậu thức đêm là do cậu tự chọn." Trang Tự nói: "Tôi không nhớ là mình có gửi link lễ tốt nghiệp mời cậu xem."
Trang Tự cầm điện thoại, đi xa thêm mấy bước, Chu Khai Tề không nghe được gì nữa.
Khoảng ba phút sau, Trang Tự quay lại, ngồi vào chỗ, đóng cửa xe. Màn hình điện thoại của cậu vẫn sáng, Chu Khai Tề liếc nhìn, trong lòng bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, hồi lâu sau mới nhận ra là thời gian trên màn hình sai.
Ba giờ rưỡi chiều ở Tân Hải, ban ngày rực rỡ, mặt đường xi măng bị nắng chiếu đến mức lóe sáng, thế mà điện thoại Trang Tự lại hiển thị 00:30, chẳng hiểu vì sao lại thế. Có lẽ điện thoại bị lỗi múi giờ, hoặc có một phần cuộc sống của cậu, vẫn đang lặng lẽ trôi qua trong màn đêm.