Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 13

Trong bãi đậu xe ngoài trời của bệnh viện, không còn lại mấy chiếc xe. Trang Tự ngồi lại trong bóng tối một lúc. Thật ra anh không bắt buộc phải quay lại phòng VIP2, nhưng bệnh nhân thì không nên ở một mình.

Những lời nói bướng bỉnh của Lý Thiện Tình, dáng vẻ mong manh và cô đơn ấy khiến Trang Tự cảm thấy mình nên là người nhường bước trước. Có lẽ, sự đồng hành bền bỉ có thể âm thầm biểu đạt được ý nghĩa của sự nhượng bộ này. Hơn nữa, nhớ đến gương mặt cau có khi Lý Thiện Tình nói muốn được khỏe mạnh, Trang Tự cũng không đành lòng bỏ cậu lại một mình mà về nhà.

Chỉ là cuối cùng lại không nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon như mọi khi của Lý Thiện Tình, đoán rằng chắc cậu đã ngủ rồi, Trang Tự cũng không tìm được lý do nào chính đáng để quay về phòng bệnh, bèn rời khỏi bệnh viện Dịch anh, lúc ấy đã là một giờ rưỡi sáng.

Vài năm trước, khi mẹ lâm bệnh, anh cũng thường ra vào bệnh viện vào giờ này, vốn đã quen thuộc với khung cảnh ấy. Nhưng không hiểu sao đêm nay, mọi thứ lại dường như nhuốm thêm một tầng ý nghĩa khác một đoạn đường đêm vốn bình lặng, lại mang theo một điềm chẳng lành, như thể vội vã ngụ ý cho một cuộc từ biệt.

Sáng hôm sau, lịch trình của Trang Tự vẫn dày đặc như thường lệ. Sau khi xử lý xong công việc, anh tranh thủ trước giờ cơm trưa ghé đến bệnh viện, y tá ở quầy tiếp tân khu bệnh nhân nói với anh rằng Lý Thiện Tình đã quay lại trường học, sau khi tan học mới trở lại truyền dịch.

Cả một ngày dài không thấy bóng dáng Lý Thiện Tình đâu khiến Trang Tự có chút không quen, đến chiều tối, anh lại hủy một buổi tiệc, quay trở lại bệnh viện Dịch anh.

Cửa phòng bệnh VIP2 khép hờ, Trang Tự lịch sự gõ nhẹ rồi bước vào, không ngờ lại thấy luật sư Chu đang ngồi bên giường, còn Lý Thiện Tình đang ngủ.

Cô mặc đồ công sở, trông có phần mệt mỏi vì vội vã, chắc vừa mới đi công tác về, đã đến thẳng bệnh viện, dưới chân giường còn để một chiếc vali da.

Hình như chứng mề đay của Lý Thiện Tình đã đỡ hơn, thoạt nhìn qua, những vết loang lổ trên ngực cậu đã không còn rõ ràng như đêm qua. Cậu ngủ rất say, mái tóc mềm mại rũ xuống trán, nếu không phải vì lồng ng.ực còn đang đều đặn phập phồng, thì thật chẳng khác nào một con búp bê xinh đẹp.

Luật sư Chu cũng hơi bất ngờ khi thấy anh, nhưng lập tức đứng dậy, theo phản xạ đưa tay ra hiệu "suỵt", rồi chỉ về phía cửa phòng bệnh.

Hai người không lên tiếng, một trước một sau đi ra ngoài. Ra đến hành lang, luật sư Chu mới hỏi: "Trang Tự, cậu đến bệnh viện có việc gì sao?"

"Cháu đến thăm Lý Thiện Tình." Trang Tự trả lời.

Cô ngẩn người một chút, rồi nói: "Hai người quen nhau từ khi nào vậy? Cô chưa bao giờ nghe nó nhắc đến."

Cô dẫn Trang Tự đến khu vườn nhỏ, nơi mà anh từng tình cờ gặp Lý Thiện Tình.

Xét việc số điện thoại của Trang Tự mà Lý Thiện Tình lấy được vốn chẳng chính đáng cho lắm, dựa vào phép tắc và tình bạn, anh vẫn lựa lời mà giấu nhẹm đi phần lý do quen biết thật sự, chỉ nói rằng cậu có đến thực tập ở phòng thí nghiệm y học nano.

"Thì ra là vậy." Luật sư Chu ngồi xuống ghế dài, gật đầu: "Nó có hỏi cậu về chuyện cấy ghép thiết bị giải phóng chậm đúng không?"

Trang Tự không phủ nhận. Cô bèn nói: "Nó mê cái thiết bị của nhà các cậu lâu rồi, cô chưa từng kể với cậu. Trước đó nó còn định đăng ký làm tình nguyện viên cấy ghép, chúng ta ai cũng thấy nó còn nhỏ, sức khỏe lại yếu, cả nhà không ai ủng hộ, vậy mà nó giận dỗi đến cả nửa tiếng. Không ngờ cuối cùng vẫn tự mình mò đến làm quen với cậu. Nó không làm phiền gì cậu chứ?"

"Không có."

Cô lại hỏi: "Làm sao cậu biết nó bị bệnh vậy?"

Trang Tự không nói thật: "Đêm qua cậu ấy nói với cháu."

"Vậy quan hệ của hai người cũng khá tốt nhỉ." Luật sư Chu mỉm cười: "Thiện Tình nhà cô rất mạnh mẽ, chưa bao giờ nói mấy chuyện bệnh tật cho bạn bè nghe kỹ như vậy. Nó nói mấy chuyện bị bệnh thì sẽ biến thành chuyện cười mà kể cho người khác nghe, thì người ta mới thấy nó mạnh mẽ, sẽ không coi nó là bệnh nhân."

Lần đầu tiên, hai người nói chuyện không với tư cách là luật sư và khách hàng. Trang Tự nhanh chóng nhận ra, khi mang thân phận người mẹ, trạng thái của luật sư Chu hoàn toàn khác biệt với khi làm việc, đầy yêu thương và bản năng bảo vệ con.

Khi nhắc đến Lý Thiện Tình, cô cứ thao thao bất tuyệt, vừa lo lắng vừa tự hào, kể cho anh nghe những chuyện mà anh vốn đã biết: ví như Thiện Tình từ nhỏ đã thông minh, xinh xắn, ai cũng yêu quý cậu. Dù thường xuyên phải nhập viện, nhưng thành tích thì chưa bao giờ bị ảnh hưởng, giải thưởng cũng không ít: "Chuyện học hành của Thiện Tình, cô chưa bao giờ phải lo, thật sự chẳng hiểu nó làm kiểu gì, cô chẳng cần phải nhúng tay vào."

Chỉ là quá cứng đầu, đã quyết định chuyện gì thì ai nói cũng không nghe.

"Ví như hôm nay." cô nói tiếp: "Chiều cô vừa đến bệnh viện, nó lập tức nói với cô rằng đã liên hệ xong với một trường tư thục hàng đầu gần thành phố nơi nó định học đại học, còn tự mình trao đổi với phòng tuyển sinh, đang chuẩn bị hồ sơ chuyển trường." Vẻ mặt Chu Thư Tuyết có phần lo lắng, nhưng phần nhiều vẫn rất tự hào: "Đang bệnh mà còn làm được vậy."

Ban đầu Trang Tự không phản ứng gì, chỉ nhìn cô, qua mấy giây sau mới nói: "Cháu tưởng cậu ấy định học Đại học Tân Cảng."

Luật sư Chu hơi kinh ngạc: "Sao lại thế?" Cô cười: "Đại học Tân Cảng nó chưa từng nghĩ tới đâu. Nếu nó định học trường đó thì đã chẳng chọn ngôi trường cấp ba hiện tại rồi."

Trang Tự im lặng, theo bản năng lục lại ký ức về những lần tiếp xúc với Lý Thiện Tình. Anh nhận ra, cậu từng nói rõ rằng muốn làm đàn em của anh hình như chỉ có đúng một lần. Sau này, mỗi khi nhắc đến Đại học Tân Cảng, cậu đều né tránh.

"Vì Thiện Tình dị ứng nặng với bụi mù và nấm mốc." Luật sư Chu nói tiếp: "Thành phố mà nó muốn đến thân thiện với tình trạng này hơn nhiều so với Tân Cảng, không khí cũng tốt hơn, y tế cũng tiên tiến hơn. Em gái chồng cô sống ở đó, nếu nó qua, cũng sẽ có người chăm sóc."

"Trước kia cô cứ luôn nói, không biết mình đã làm sai điều gì, lại để Thiện Tình mang theo một cơ thể không khỏe mạnh mà đến với thế giới này. Thiện Tình lại an ủi cô, nói rằng được sinh ra đã là may mắn lớn nhất rồi, chắc là đem thể lực cộng thêm vào trí lực, còn sức khỏekhỏe mạnh, nó sẽ tự mình tìm lấy. Nó nói nó sẽ đến một nơi khiến mình khỏe mạnh hơn, dù chúng ta có lo lắng cũng chẳng làm được gì."

"Cô có nói nhiều quá không?" Luật sư Chu ngại ngùng hỏi: "Rất hiếm khi gặp được người có thể trò chuyện về Thiện Tình."

Trang Tự trả lời: "Không đâu."

Cô lại nói: "Ban đầu cô còn lo hè này nó tới thực tập ở phòng thí nghiệm của các cậu, sợ sẽ quá sức, cơ thể nó không chịu nổi, giờ thì chắc không đi được nữa rồi. Cũng mong cậu thông cảm."

"Không sao cả." Trang Tự nói.

Đây chẳng phải lần đầu tiên kế hoạch cuộc đời của Trang Tự bị phá vỡ. Cảm giác đầu tiên chỉ là tê dại, một thời gian sau mới nhận ra thế giới mình từng phác họa đã không còn tồn tại nữa.

Chẳng đến mức mơ ước sụp đổ, chỉ là có một chút lạnh lẽo âm thầm mà khó lòng kiểm soát, vì vào quãng thời gian mông lung nhất, tương lai vững chắc duy nhất tưởng có thể yên tâm mà vẽ nên, rốt cuộc cũng chẳng thể giữ được. Tất nhiên, chẳng đáng gì. Nếu vì thế mà buồn, e là quá non nớt rồi.

Lúc này, có tiếng gọi vọng tới: "Mẹ... Trang Tự?"

Cả hai cùng ngẩng đầu, thấy Lý Thiện Tình khoác áo đứng bên khung cửa kính, hơi nghiêng đầu. Cậu mỉm cười một cái, trông rất đáng yêu: "Hai người đang nói gì vậy?"

Thiện Tình bước về phía họ, khuôn mặt đã hoàn toàn không còn vẻ bất mãn và tủi thân như khi đối mặt với Trang Tự hôm qua, dường như đã tiêu hóa xong mọi oán giận vì không thể cấy ghép thiết bị giải phóng chậm, nhanh chóng vứt bỏ con đường sai lệch, quyết định rẽ hướng khác.

"Nói chuyện học hành của con đấy." Luật sư Chu đứng dậy, bước tới, giống như Trang Tự hôm qua, giúp cậu chỉnh lại cổ áo.

Lý Thiện Tình nhìn Trang Tự, nói: "Trang Tự biết rồi mà, con đưa sơ yếu lý lịch cho anh ấy xem trước rồi. Trong đó có viết con muốn chuyển trường không?"

"Có." Trang Tự lên tiếng trước cả luật sư Chu.

Lúc này, điện thoại của luật sư Chu rung lên. Cô có một cuộc gọi công việc không thể không nghe, bèn nhanh chóng bước ra ngoài. Trong vườn giờ chỉ còn lại hai người.

Lần trước Trang Tự đến đây, đã hiểu nhầm Lý Thiện Tình, thái độ không tốt lắm. Còn lần này không rõ là cảnh tượng thế nào, chỉ là thái độ của Lý Thiện Tình lại rất tùy ý, hoàn toàn không có vẻ chột dạ, nói với anh: "Y tá nói với tôi là sáng nay anh đến thăm tôi rồi, cảm ơn nha. Tôi giờ không giận nữa rồi, tôi có được cấy hay không cũng không phải do anh quyết định."

"Nhưng mà tôi nổi mề đay là vì anh đấy." cậu vừa nói vừa đảo mắt, ý là cậu còn chưa nói với mẹ đâu. Sau đó lại lộ vẻ đắc ý: "Không thì anh chắc bị mẹ tôi cho vào danh sách đen mất rồi."

"Tôi đâu còn vụ kiện thừa kế nào để nhờ mẹ cậu nữa." Trang Tự phản bác: "Tôi nghe luật sư Chu nói, hình như cô ấy cũng không biết chuyện cậu lén đưa kết quả khám sức khỏe cho tôi."

Lý Thiện Tình bĩu môi "ừm" một tiếng, rồi nói với Trang Tự: "Tôi tính rời Tân Cảng sớm đấy, hôm qua sau khi anh đi, tôi nhanh chóng quyết định rồi."

"Anh có để tâm không?" cậu tò mò hỏi, nhưng ngay sau đó lại dời mắt: "Thôi, tôi biết là anh cũng chẳng bận tâm. Trang Tự, anh đâu phải kiểu người tùy tiện nói mấy lời không thật lòng với người không quan tâm, rồi ép người ta phải thực hiện, đúng không? Ý tôi là, chuyện anh nghĩ tôi sẽ vào Đại học Tân Cảng."

Ánh mắt của Lý Thiện Tình thẳng thắn, đơn thuần đến mức tàn nhẫn. Cậu nói những lời này nhẹ nhàng như thế, khiến Trang Tự cũng phải nhận ra, thực ra sự thật vốn là như vậy.

Những lời do một thiếu niên chưa đủ trưởng thành ở tuổi mười sáu mười bảy thốt ra, làm gì có ai tin hết từng câu?

Đôi khi nhìn từ trên máy bay xuống, tầng mây trắng trông dày đến mức tưởng chừng có thể nâng đỡ vật nặng. Cảm giác mà Trang Tự từng có với lời nói của Lý Thiện Tình cũng giống như vậy. Những tình cảm dày đặc không biết đặt đâu, lại dồn hết lên một người thực chất mỏng manh đến mức không thể lo cho ai khác đó là lỗi của người trao gửi.

Nếu là Trang Tự vài năm sau, cho dù muốn hỏi cũng sẽ kiềm chế. Nhưng lúc đó, không biết vì sao, anh lại không đủ rộng lượng mà truy hỏi: "Học xong rồi, cậu định làm gì?"

"Tôi không biết, xa quá mà." Lý Thiện Tình nói "Tôi không muốn nghĩ chuyện xa như thế."

Hoàng hôn cuối cùng của buổi chiều buông xuống rất nhanh, đèn tự động trong vườn đã sáng lên, rọi lên mái tóc mềm mại của Thiện Tình. Cậu ngắm nhìn gương mặt Trang Tự, chợt hỏi: "Trang Tự, anh có thể đưa tôi đi chơi thêm một lần nữa không? Sau khi tôi đi chắc sẽ lâu lắm mới quay lại."

"Sao phải là tôi đưa?" Trang Tự hỏi: "Cậu nghĩ tôi sẽ không thấy áy náy à?"

Thiện Tình ngoan ngoãn lắc đầu, nói: "Không phải đâu, sao anh nhớ hết mọi lời vậy, tôi thấy đi chơi với anh rất vui."

"Dĩ nhiên cũng vì anh vốn chẳng có áy náy gì hết á." Lý Thiện Tình lại cười: "Anh đưa tôi đi chơi đi."

Thành thật mà nói, bị cậu ấy lừa, lại chẳng được nghe lời xin lỗi nào, ai mà chẳng nên từ chối. Thế nhưng, Trang Tự vẫn nói với cậu: "Được."

Đã từng hối hận rất nhiều chuyện, cảm thấy đáng lẽ mình có thể xử lý tốt hơn. Nhưng riêng chuyện này... Trang Tự không thể nói là hối hận.

Tháng Ba cứ thế trôi qua. Tháng Tư, Lý Thiện Tình bận bịu trái múi giờ để lo chuyện chuyển trường, lại còn phải thi thử nên rất bận, không thể ra ngoài chơi. Tin nhắn mà Trang Tự nhận được từ cậu đều gửi đến vào lúc ba giờ sáng.

Đến tháng Năm khi Lý Thiện Tình rảnh rỗi hơn thì Trang Tự lại quay về nhà máy nội địa, công tác suốt nửa tháng.

Vào tháng Sáu, cuối cùng hai người cũng khớp được lịch, cùng ra ngoài vào một buổi chiều Chủ nhật. Lý Thiện Tình không chuẩn bị kế hoạch gì, chỉ bảo Trang Tự làm tài xế, chở cậu chạy một vòng quanh Tân Cảng. Vì tuy thành phố này nhỏ, nhưng những nơi cậu từng đến lại chẳng có bao nhiêu.

Hôm đó trời rất đẹp, vừa qua một trận bão, thời tiết mát mẻ, không nóng cũng chẳng lạnh.

Trang Tự lái xe đến đón, đợi khoảng năm phút thì thấy Lý Thiện Tình lững thững bước ra từ dưới vòm cổng. Cậu đội một chiếc mũ bucket màu xám để che nắng, đeo kính râm lớn màu đen, mặc áo tay dài màu trắng mỏng nhẹ.

Chiếc mũ che mất nửa khuôn mặt, trong ánh nắng hừng hực nhưng không quá gắt, Trang Tự chợt cảm thấy Lý Thiện Tình dường như đã cao hơn, cũng trưởng thành hơn đôi chút, phai nhạt đi phần nào dáng vẻ non nớt của tuổi thiếu niên.

Trong những đoạn trò chuyện rải rác gần đây, Trang Tự nghe Lý Thiện Tình lặp lại đến ba lần rằng dạo này sức khỏe rất tốt, còn bị Mary vỗ béo. Nay gặp lại, cảm giác đó cũng rõ ràng hơn, Lý Thiện Tình tuy vẫn gầy, nhưng không còn gầy đến mức da bọc xương nữa, hai bên má cũng bắt đầu có chút thịt.

"Tiểu Trang." Lý Thiện Tình ngồi vào xe, cài dây an toàn rồi quay sang nhìn Trang Tự, giọng khàn khàn nhưng ánh mắt lấp lánh, cười tít mắt hỏi: "Lâu quá không gặp, anh nhìn xem tôi có gì thay đổi không?"

Trang Tự trả lời: "Không có gì cả."

Lý Thiện Tình tỏ vẻ sững sờ: "Sao lại không có được! tôi cao thêm rồi đấy, tận nửa phân luôn đó!"

Cậu kéo tay Trang Tự, nằng nặc đòi: "Không được, xuống xe đo lại đi! Có thể do tôi đang ngồi, anh nhìn không ra chiều cao ấy chứ."

Trang Tự không để ý đến cậu, gạt tay cậu ra, khởi động xe.

Lý Thiện Tình lầm bầm: "Chờ lát nữa xuống xe anh sẽ biết. Cái anh Tiểu Trang này, chẳng biết phối hợp gì cả với Lý Tổng nhà người ta. Ngày mai tôi sẽ điều anh khỏi bộ phận tài xế luôn cho coi!"

Trang Tự hơi nhếch môi cười, Lý Thiện Tình lập tức vui vẻ ra mặt, như thể kế hoạch của mình đã thành công, vẻ mặt phấn khích ấy giống hệt như lúc trước, như thể giữa hai người chưa từng có cãi vã, cũng chưa từng có hiểu lầm.

Chỉ tiếc rằng, kiểu đùa cợt ấy, cách xưng hô riêng tư ấy Lý Thiện Tình có thể dành cho bất cứ ai, đều có thể bày ra như thể tùy hứng. Sau cùng, người muốn trở thành "duy nhất" của cậu sẽ phải hiểu ra, rằng mình phải giấu kỹ những cảm xúc trân quý đối với nụ cười và sự thân thiết đó, cất vào nơi sâu thẳm nhất trong tim, trở về với dáng vẻ ban đầu của chính mình.

Chỉ khi mọi con sóng đều không thể lật tung nó lên, thì mới có thể bảo đảm an toàn. Không chủ động, thì sẽ không bị hiểu thấu, không bị kinh ngạc, không bị trêu chọc, cũng không bị từ chối.

Bình Luận (0)
Comment