Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 21

Không chỉ khí hậu khô hanh ở Lợi Thành khiến da người ta ngứa ngáy, mà cả chiếc giường trong phòng khách sạn này cũng chẳng thoải mái chút nào.

Sau khi về khách sạn ngủ một giấc, Lý Thiện Tình còn bị chảy máu cam, làm cậu giật mình tỉnh giấc, phải bò dậy cầm máu mất một lúc lâu.

Cậu vừa ngáp vừa quen tay lấy khăn giấy từng tờ một để lau máu, rồi chườm đá lên mũi. Trong ánh đèn lờ mờ, cậu âm thầm liệt kê trong đầu những điều mình ghét nhất ở thành phố này, quyết tâm phải kể cho Trang Tự nghe bằng hết.

Thành phố này chẳng có gì hay ho, ở lại đây làm gì chứ? Nếu không phải vì Trang Tự nhất quyết không chịu về Phiên Thành cùng cậu, thì sao cậu lại ở lại đây đến hơn bốn mươi tiếng đồng hồ? Thật sự đã vì Trang Tự mà hy sinh quá nhiều rồi, chỉ mong anh có thể hiểu và biết ơn cho.

Cuối cùng cũng cầm được máu, Lý Thiện Tình mệt đến rã rời, ôm lấy suy nghĩ đó rồi ngủ lại.

Tỉnh dậy, việc đầu tiên là xem điện thoại. Thấy không có tin nhắn nào, cậu bèn gọi điện đặt phần bữa sáng trứng chần nước nóng không sốt. Đợi đồ ăn mang đến, cậu kiểm tra một lượt, xác nhận không có thành phần dễ gây dị ứng, rồi vừa ăn vừa nhắn tin cho Trang Tự: "Anh vẫn chưa dậy à? Thì ra sau khi sự nghiệp thành công rồi thì có thể mặc sức lười biếng, ngủ nướng tới tận giờ này."

Mỗi lần cậu nói xấu Trang Tự vài câu, anh lại trả lời nhanh hơn một chút. Lý Thiện Tình đã đúc kết được bí quyết này, thi thoảng lại áp dụng, dù trong lòng biết rõ Trang Tự chắc chắn đã dậy rồi, nhưng vẫn phải nói như vậy. Thấy Trang Tự chưa trả lời, cậu lại nhắn tiếp: "Chẳng lẽ chỉ sau bốn năm, tôi cũng sẽ bước vào độ tuổi phải điều chỉnh múi giờ cả tuần mỗi lần đi công tác sao?"

Cuối cùng Trang Tự cũng trả lời: "Tôi vẫn đang họp, đừng nhắn liên tục."

"Vậy họp xong nhớ tìm tôi, đừng có mất tích. Phải nhớ hôm qua anh đã hứa với tôi điều gì." Lý Thiện Tình cắn nĩa, gõ chữ, phát hiện tâm trạng mình bỗng tốt lên hẳn.

Có lẽ một ngày thành công chính là bắt đầu bằng cách ép Trang Tự nhắn lại tin.

Thế nhưng, mãi đến mười hai giờ rưỡi trưa, Trang Tự mới gọi điện cho cậu, hỏi muốn đi đâu.

"Lợi Thành chẳng phải là địa bàn của anh sao." Lý Thiện Tình đã ăn trưa xong, đang nằm trên giường xem dữ liệu thực nghiệm mà đàn chị gửi đến, vừa tính toán trong đầu vừa qua loa trả lời Trang Tự "cái này cũng phải để Lý tổng quyết định à? anh xem tôi là gì, trợ lý của anh sao?"

"Mấy chỗ nổi tiếng thì cậu không thể đến." Trang Tự hỏi ngược lại: "giờ cậu có thể phơi nắng được không? Hay là leo núi?"

Lý Thiện Tình phát hiện một dãy số liệu hơi bất thường, bèn ghi chú lại vài dòng, chưa trả lời ngay. Trang Tự như nghe ra điều gì, giọng trầm xuống, có vẻ không hài lòng: "Lý Thiện Tình, cậu đang làm gì đấy?"

"Tất cả đều là vì muốn đến gặp anh, bài tập của tôi cũng chưa làm xong nữa, đang tranh thủ làm bù đây." Lý Thiện Tình tùy tiện nói vài câu, gõ xong rồi gập máy tính lại: "Anh đến đón tôi trước đi, gọi điện mãi cũng không ra được kế hoạch đâu."

Để tiện làm việc, Trang Tự thuê dài hạn một căn hộ ở Lợi Thành, rất gần chỗ làm. Mỗi lần đến đây, anh, Chu Khai Tề và thư ký đều ở đó.

Rạng sáng năm giờ, Trang Tự đã bảo thư ký gọi Chu Khai Tề dậy họp. Lúc đến phòng họp, trông Chu Khai Tề rất mệt mỏi, nhưng không hề tỏ ra bất mãn. Sau cuộc họp, đúng lúc thấy Trang Tự cầm chìa khóa xe, mới hỏi một câu: "Cháu định ra ngoài à?"

Dĩ nhiên Trang Tự không muốn, nhưng vẫn phải trả lời: "Ừ."

Anh không định bình luận gì về việc nhét cả ngày làm việc vào buổi sáng để kết thúc sớm. Dù chỉ ngủ bốn tiếng đêm qua, lúc lái xe ra ngoài, đầu óc anh lại tỉnh táo lạ thường, đến mức vẫn nhớ rõ cảm xúc của mình khi đêm qua Lý Thiện Tình bảo anh đừng lại gần. Và cả cơn chấn động tăm tối mà lý trí anh phải cố kiềm chế suốt một thời gian dài sau đó.

Xe dừng trước khách sạn nơi Lý Thiện Tình ở, người qua kẻ lại tấp nập. Trang Tự trông thấy một người đeo khẩu trang và kính râm, che mặt kín mít, đang cúi người nói chuyện với một bé gái mặc váy công chúa màu vàng, có vẻ đang chuẩn bị đi chơi công viên. Cậu chỉ vào kính râm, rồi chỉ vào khẩu trang, như thể đang giải thích lý do vì sao mình đeo kín như vậy.

Đêm qua còn mặc vest chỉnh tề như người lớn, ứng xử điềm đạm giữa các buổi xã giao, vậy mà hôm nay đã thay sang áo len trắng rộng thùng thình và quần bò xanh nhạt, không hiểu vì sao còn đeo chéo một cái túi, bên trong nhồi căng, chẳng rõ là gì.

Trang Tự hạ kính xe xuống, chưa kịp gọi thì Lý Thiện Tình đã ngẩng đầu liếc nhìn, rồi lại cúi xuống nói thêm câu gì đó với cô bé, cả hai nắm tay nhau vui vẻ, rồi cậu bước về phía anh.

Tháng ba năm nay, Lý Thiện Tình bị ốm, Trang Tự đã đến thăm. Sau lần ấy, anh đơn phương quyết định cắt liên lạc một thời gian, họ chỉ thỉnh thoảng nói chuyện. Mãi đến hôm qua mới gặp lại.

Lý do Trang Tự nói với cậu là: hiện công ty đang trong giai đoạn phát triển, bận rộn với thử nghiệm lâm sàng giai đoạn ba và xét duyệt nhanh, không có thời gian rảnh. Nhưng thật ra anh hiểu rõ, anh không muốn gặp cậu, bởi vì mỗi lần gặp, những nguyên tắc và giới hạn mà anh cố công dựng lên sẽ dễ dàng sụp đổ.

Lúc rời khỏi Phiên Thành, Trang Tự từng nhờ người tìm hiểu Lô Chính Minh. Nghe nói người này là nhà đầu tư có tiếng, sự nghiệp vững vàng, giao thiệp rộng rãi. Tuy không rõ vì sao, nhưng trong lòng Trang Tự vẫn có cảm giác không ổn. Thế nhưng anh làm việc luôn dựa vào sự thật và bằng chứng, đã điều tra mà không có vấn đề gì thì cũng không nói với Lý Thiện Tình.

Sau tháng sáu, có hai lần Trang Tự đến Lợi Thành, nghe trong các buổi gặp mặt ngành nhắc đến việc Lô Chính Minh đầu tư một dự án khởi nghiệp mới ở vườn ươm Đại học F người sáng lập là sinh viên thiên tài Noah Lee, đang phát triển một thiết bị giải phóng chậm nhẹ tên là NoaLume. Nghe nói công nghệ và thuật toán cốt lõi đã rất hoàn thiện, hiện đang tiến hành thí nghiệm trên động vật. Bài thuyết trình của Noah thì y như đang truyền đạo trong tà giáo, nhưng vẫn thu hút không ít người tìm đến Lô Chính Minh để hỏi đầu tư.

Hôm đó có người bạn nghe tên thiết bị thì nhăn mặt: "Giờ mấy đứa nhỏ tự luyến ghê thật."

Trang Tự thì biết nguồn gốc cái tên đó, bởi vì ngay khi nghĩ ra, Lý Thiện Tình đã nhắn tin báo cho anh: "Đàn chị mơ thấy cái tên hoàn hảo này, cảm cúm cũng tự nhiên lặn mất, Mary nói hôm nay Phật Tổ rất thương Thiện Tình." Mặc dù anh không trả lời tin nhắn. Không hiểu sao, Trang Tự lại lên tiếng góp lời: "Tên như vậy, có khi là do người trong nhóm đặt chứ chưa chắc là cậu ấy."

Trang Tự vốn ít khi mở miệng, những người có mặt cũng kiêng dè thân phận và địa vị của anh hiện giờ, chẳng ai tranh cãi, tất cả đều gật đầu đồng tình với nhận định ấy.

Còn hiện tại, cậu sinh viên tự luyến bị nghi là truyền đạo tà giáo kia, lại không biết gì, cũng chẳng biết ơn, mở cửa xe, ngồi vào bên trong rồi hí hửng nói: "Hi, đợi lâu rồi nhỉ? tôi là Noah." ra vẻ như Trang Tự là tài xế gọi xe qua app của cậu.

Trang Tự chẳng buồn để ý đến trò đùa của cậu, chỉ liếc nhìn cái túi. Lý Thiện Tình lập tức đắc ý vỗ vỗ lên nó, nói: "Anh đoán xem đây là gì?"

Mu bàn tay phải của Lý Thiện Tình có một vết sẹo nhạt, có lẽ do một lần đặt kim truyền không đúng cách để lại. Nếu ở tay người bình thường thì chẳng đáng chú ý, nhưng da cậu trắng đến lạ thường, nên vết sẹo ấy như một miếng kẹo cao su bị nhổ dính trên nền nhà sạch bóng không thể không thấy. Thế nhưng Lý Thiện Tình chưa bao giờ nhắc đến, như thể nó không tồn tại, tất nhiên cũng chẳng ai hỏi đến.

"Là gì vậy?" Trang Tự hỏi.

Lý Thiện Tình vui vẻ kể với anh: "Là bữa tối Mary làm cho tôi, bảo tôi mang theo, cô ấy làm đến bốn phần, tôi có thể ăn được mấy bữa liền."

Cậu kéo khóa túi ra, Trang Tự liếc mắt nhìn, bên trong hình như có hai túi giữ lạnh, kẹp giữa là hai túi đựng thực phẩm chân không. Lý Thiện Tình lấy ra cho Trang Tự xem, là mấy que cà rốt đã cắt sẵn cùng với thanh năng lượng tự làm.

Trang Tự rất hiếm thấy Lý Thiện Tình ăn uống gì, lần này mang đến Lợi Thành cái gọi là "bữa trưa", còn vượt xa cả tưởng tượng của anh. Giống như món mà người ngoài hành tinh chứ không phải dân địa cầu mới chọn để ăn.

Đã phải chịu đựng hành trình dài đáng ghét, lại gặp tắc đường, còn phải tự mang theo đồ ăn.

Trang Tự hạ giọng hỏi: "Vất vả như vậy, sao cậu còn phải đến đây?"

"Hả?" Lý Thiện Tình liếc nhìn anh, rồi nhét túi đồ ăn lại vào trong. Hiếm khi cậu im miệng, một lúc sau không vui nói: "Anh không muốn dẫn tôi chơi thì cứ đưa tôi về, nói mấy lời khó nghe làm gì." Mới dứt lời đã đổi giọng, đã kéo dài giọng ra: "Không được đưa tôi về, khách sạn chán chết."

Lý Thiện Tình tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt dài hẹp, nghiêng người lại gần Trang Tự, khiêu khích: "Hơn nữa tôi nhất định muốn đến, anh quản được sao?"

Quen nhau hơn ba năm, Lý Thiện Tình đã không còn là thiếu niên như lúc mới gặp, khung xương lại cao lớn thêm, có lẽ do hiện giờ thường lui tới các buổi tiệc xã giao, cũng lẫn vào vài phần khí chất người lớn.

Thế mà mỗi lần nói chuyện với Trang Tự, không rõ là giả vờ hay do thói quen, cậu luôn hành xử rất thất thường, trẻ con vô cùng.

Trang Tự biết mình không thể nào nhận được câu trả lời mình muốn, cũng biết Lý Thiện Tình chỉ dễ thương bám dính người khác khi không liên quan đến lợi ích, một khi chạm đến vấn đề lợi ích, bản chất thật sự sẽ hiện rõ, vô cảm và giỏi làm loạn vô lý.

Bề ngoài của Lý Thiện Tình là thông minh và xinh đẹp, nhưng bản chất là mạnh mẽ và lạnh lùng. Quen nhau bao năm, từ Tân Cảng đến Phiên Thành, Trang Tự sớm đã nhìn thấu điều đó.

Nhưng hành động lại là chuyện khác. Trong công việc và các buổi xã giao, đặc biệt là hai năm gần đây, Trang Tự từng nhận được không ít lời ám chỉ tình cảm. Anh phát hiện, nếu là người khác, anh có thể khéo léo từ chối, nhưng với bản thân mình hiện tại, anh chỉ đành chấp nhận.

Lúc không gặp, anh còn có thể lấy công việc làm cái cớ, nhưng mỗi khi gặp mặt, những ý nghĩ tệ hại chưa từng có lại trỗi dậy, không phải không muốn thay đổi, chỉ là không thể sửa được.

Cuối tuần ở Lợi Thành thường tắc đường nghiêm trọng, xe lại chạy gần cao tốc nên bụi bặm bên ngoài cũng nhiều. Mà Lý Thiện Tình lại nói không ngừng từ lúc lên xe.

Cậu kể đủ chuyện chi tiết trong cuộc sống gần đây, trách móc người bạn tốt Trang Tự của mình đã không để ý đến cậu, thỉnh thoảng còn xen vào vài câu bất mãn với Lợi Thành, thậm chí tốn tới mười lăm phút kể lể về bốn lần kẹt xe hôm qua đã gây tổn thương tinh thần cho cậu ra sao, chỉ là tuyệt nhiên không nhắc đến nội dung cụ thể của dự án mình đang làm.

Mỗi lần Lý Thiện Tình dùng giọng ngây thơ nhắc đến "bạn tốt", từ ba mẹ, người lớn cho đến tên Mary, đều khiến Trang Tự nhớ tới vụ hiểu lầm Lý Thiện Tình tìm kem trên người anh, rồi trong lòng không tránh khỏi dâng lên một luồng bực bội. Nhưng giờ Lý Thiện Tình đang ngồi trên xe anh, không thể đuổi đi, đành im lặng nghe.

Trang Tự lái xe chở Lý Thiện Tình chạy vòng vòng trong thành phố, cuối cùng cậu bắt đầu than bị say xe, nói muốn nôn. Thế là bữa tối lại quay về khách sạn nơi cậu ở.

Hai người ngồi bên cửa sổ, mặt trời đã lặn. Vẫn chỉ có Trang Tự gọi món. Lý Thiện Tình chỉ gọi một ly nước có ga, ăn kèm với cà rốt và bánh khô của mình, trông như nổi hứng tò mò, hỏi rất kỹ từng món mà Trang Tự gọi, mùi vị ra sao, kết cấu thế nào.

Thịt sò điệp cắn vào có mùi gì? Lý Thiện Tình chống cằm hỏi. Tôm ngon hơn hay hàu ngon hơn? Đến khi món bò bít tết được mang lên, cậu lại hỏi: "Trang Tự, cho tôi cắt thử được không?"

Trên khăn trải bàn trắng là ngọn nến nhỏ, ánh lửa mập mờ lay động in lên khuôn mặt Lý Thiện Tình. Khiến Trang Tự nhớ đến khoảnh khắc hôm qua bất ngờ gặp lại cậu tại bữa tiệc, cái cảm giác bàng hoàng cùng nhịp tim đập loạn trong phút chốc.

Hôm nay ngồi với nhau cả buổi chiều, càng khiến anh muốn tránh né. Muốn tránh khỏi Lý Thiện Tình, nhưng lại càng không muốn ngăn cậu đến gần.

Trang Tự vẫy tay, gọi thêm một ly rượu, đẩy đĩa bò bít tết qua cho Lý Thiện Tình chơi đùa.

Lý Thiện Tình cắt rất chăm chú, cúi đầu phân biệt từng thớ thịt bò, trông giống như một người ngoài hành tinh lần đầu sống trên Trái Đất.

"Cậu chưa từng cắt cho Mary sao?" Trang Tự không nhịn được hỏi.

Lý Thiện Tình ngẩng đầu ngơ ngác lắc đầu: "Chưa từng, tôi có ăn được đâu, nên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải cắt."

Cậu cắt xong, đẩy lại cho Trang Tự. Khi thấy anh ăn một lúc, cậu đột nhiên nói: "Trang Tự, hình như điện thoại anh sáng kìa, có cuộc gọi phải không?"

Khi tới đón Lý Thiện Tình, Trang Tự đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, nhét vào túi. Được Lý Thiện Tình nhắc, anh mới lấy ra xem, là một cuộc gọi từ bạn bè.

Người bạn đó là nam, nhưng tên nghe giống con gái. Lý Thiện Tình cũng thấy, đầu hơi nghiêng, mím môi, ánh mắt hiện lên vẻ tinh quái.

Trang Tự không muốn để ý, bèn nhận máy. Lý Thiện Tình quay đầu sang, như thể muốn nghe lén, vì nghe không rõ nên còn kéo tay Trang Tự, bị anh hất ra.

Đầu dây bên kia hỏi Trang Tự đang ở đâu, có muốn tham gia buổi tụ họp với vài người bạn không.

Trang Tự vốn dĩ định từ chối, nhưng lần này nhìn Lý Thiện Tình, rõ ràng biết cậu cho dù không muốn anh đi thì cũng chỉ vì cái tính chiếm hữu kỳ quái đối với "bạn bè", thế mà không hiểu sao lại gật đầu, hỏi địa chỉ: "Tí nữa tôi qua."

Cúp máy xong, quả nhiên Lý Thiện Tình cười hì hì hỏi: "Tiểu Trang, anh đi đâu đấy, có thể dẫn tôi theo không? Chú Lô thích đưa em ra ngoài chơi lắm, tôi quen nhanh lắm đó, giờ chơi bài và poker giỏi rồi, mạt chược tôi cũng đánh được."

Trang Tự không ngờ Lý Thiện Tình học nhiều thứ vậy: "Là tụ họp bạn bè, không tiện dẫn cậu theo."

"Tại sao? Chẳng phải anh hứa sẽ chơi với tôi sao?" Lý Thiện Tình gõ tay lên bàn, vẻ mặt ấm ức: "Lại muốn bỏ rơi tôi à? anh đúng là trọng sắc khinh bạn!"

Phản ứng đó của Lý Thiện Tình nằm trong dự đoán của Trang Tự, anh cũng trả lời ngay: "Ban ngày chẳng phải đã chơi với cậu rồi sao?"

"Buổi tối tôi cũng muốn chơi nữa, không cho đi đâu hết." Lý Thiện Tình bắt đầu giở trò làm nũng: "Anh không thể dành cả ngày cho tôi à?"

Trang Tự trưng ra gương mặt lạnh như băng, vẻ như đã quyết, không thể thay đổi. Anh gọi phục vụ đến thanh toán, còn Lý Thiện Tình nhìn cái mặt vô cảm đó mà càng thấy khó chịu.

Khó khăn lắm mới đến được Lợi Thành, vậy mà anh chỉ chịu ở bên cậu một buổi chiều, ăn bữa cơm là muốn đi. Trong mắt Lý Thiện Tình, Trang Tự giờ là càng ngày càng thích chơi bời, điện thoại thì để chế độ im lặng, chiều tối đều có hẹn, chẳng còn giống người trước kia luôn nghiêm túc làm việc nữa.

Lý Thiện Tình quyết tâm hôm nay dù thế nào cũng không để Trang Tự ra ngoài "bay nhảy". Đợi Trang Tự đứng dậy, cậu lập tức khoác chặt lấy tay anh, kéo về phía thang máy rời khỏi nhà hàng.

Cảm nhận được sự chống cự trong cơ thể Trang Tự, Lý Thiện Tình lập tức nghĩ tới cái tên trên điện thoại vừa rồi, lại tưởng tượng ra hình ảnh Trang Tự rong chơi bên ngoài, lập tức thấy không thể chấp nhận nổi cảnh tượng đó, bèn ôm càng chặt hơn, ngẩng đầu nói: "Ngay cả đưa tôi về phòng cũng không được sao?"

Trang Tự cúi đầu, ánh mắt mang theo cảnh cáo, nhưng Lý Thiện Tình làm như không thấy, kéo anh vào thang máy, quẹt thẻ phòng của mình, lên tầng hai mươi.

Vào đến phòng, Trang Tự vẫn không muốn vào, Lý Thiện Tình dứt khoát kéo anh vào: "Tổng giám đốc Trang, đừng khách sáo với tôi thế, vào ngồi chơi ăn chút trái cây đi!"

Làm Trang Tự bật cười, sức kháng cự cũng nhẹ đi vài phần, cùng cậu bước vào, nhưng vẫn nói: "Đừng quậy nữa, tôi phải đi rồi."

Phòng đã được dọn giường sẵn. Có lẽ tối qua Lý Thiện Tình bị chảy máu cam dây ra ga trải giường, lúc ra ngoài đã để lại thêm tiền tip, nên nhân viên dọn phòng mang cho cậu hai máy tạo độ ẩm, còn để lại một tờ giấy nhắn.

Lý Thiện Tình cầm lên xem, thấy người dọn phòng viết rằng đã bật máy tạo ẩm, chúc cậu máu khỏe, tối nay không còn chảy máu cam nữa. Trang Tự đứng bên cạnh, tất nhiên cũng thấy, không hiểu sao sắc mặt bỗng trầm xuống một chút, hỏi: "Xảy ra lúc nào, tối qua ư?"

"Chắc là nửa đêm, tôi không nhìn giờ." Lý Thiện Tình nhún vai: "Tôi đã nói tôi ghét chỗ này rồi mà."

Cậu úp tờ giấy lại xuống bàn, ngẩng đầu nhìn Trang Tự, cố tình đọc sai nội dung: "Nếu xót tôi thì đừng đi nữa, đến mấy chỗ đông người kia có gì vui đâu? tôi ghét nhất là xã giao rồi. Nếu không phải chú Lô nói có lợi cho sự nghiệp, tôi đã chẳng thèm tới."

Trang Tự không nói gì, chỉ im lặng nhìn Lý Thiện Tình. Cậu bị anh nhìn, cảm thấy căn phòng yên tĩnh đến mức khiến người ta khó chịu, lại thấy Trang Tự thật khó chiều, chẳng hề trân trọng những lần họ gặp mặt, trong lòng bực bội, nửa đùa nửa thật chất vấn: "Hay là anh còn cuộc sống gì mà tôi không biết? Nói thử xem, mấy người các anh chơi mấy trò gì mà không thể cho tôi biết?"

Lý Thiện Tình thực ra chẳng có ý gì xấu, chỉ buột miệng hỏi vậy, nhưng Trang Tự lại hiểu lầm. Sắc mặt anh lập tức lộ vẻ mất kiên nhẫn, chân mày cau lại, cụp mắt nhìn cậu, giọng lạnh như băng: "Lý Thiện Tình, trước khi nói thì dùng đầu óc nghĩ một chút."

"...." Lý Thiện Tình cảm thấy nghẹn lời.

Cuộc sống của cậu vốn đã nhàm chán buồn tẻ, mấy chuyện "người lớn" đối với cậu chỉ là lý thuyết và một vài khái niệm mơ hồ. Gần đây dù có nghe nói trong các buổi xã giao, cậu cũng vì không thích mà tự động bỏ ngoài tai, thậm chí còn chẳng biết Trang Tự đã hiểu lầm thành cái gì. Giờ chỉ cảm thấy anh biết nhiều quá, cậu bèn không buồn giải thích, mím môi, cười nhạt một tiếng rồi nói: "Tôi nói không suy nghĩ chỗ nào? Ai biết anh đi làm chuyện gì khuất tất? Cũng phải thôi, nửa năm không chịu gặp tôi, chắc là cảm thấy chơi với tôi toàn mấy trò trẻ con, chán chết đi được."

Thấy sắc mặt Trang Tự còn khó coi hơn cả mình, Lý Thiện Tình cảm thấy uất ức trong lòng đã được trút ra một chút, bèn tiếp tục mỉa mai: "Có điều giờ tôi cũng thành niên lâu rồi, anh Trang có thời gian thì dẫn tôi đi mở mang tầm mắt đi, đừng cứ một mình lén lút..."

Câu nói còn chưa kịp kết thúc, đã không thể nói tiếp.

Trang Tự đột ngột dùng sức ấn lên vai Lý Thiện Tình, rồi lại như sực nhớ điều gì đó mà buông tay ra. Mặt trong môi anh ấm áp, nhưng bên ngoài lại lạnh buốt, răng anh chạm phải răng Lý Thiện Tình, giống như đá lạnh chạm vào nước nóng, vang lên một tiếng nhẹ, thanh mảnh.

Điều mà Lý Thiện Tình không thể phủ nhận nhất, là vào cái ngày cuối tháng Mười năm ấy, khi cậu gần tròn hai mươi tuổi, khuyết điểm lớn nhất của mình chính là quá chậm hiểu, phản ứng với cảm xúc luôn chậm đến mức khiến cậu vô số lần hối hận.

Bởi vì khi đó, cậu chỉ cảm thấy như có lửa bùng lên trong đầu, chưa từng có cảm giác như vậy bao giờ. Môi của Trang Tự rất mềm, hơi thở rất dễ chịu, nhưng mùi rượu bạc hà khiến mặt cậu đỏ bừng, đầu nóng lên. Vậy nên cậu lập tức đẩy vai Trang Tự, lắc mấy cái, đẩy anh ra, phẫn nộ mà lúng túng mắng: "Trang Tự, anh bị ngu à! tôi bị dị ứng cồn đấy!"

Tác giả có lời muốn nói:

Trang Tự: ............

Bình Luận (0)
Comment