Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 22

Đẩy Trang Tự sang một bên, Lý Thiện Tình cảm thấy môi và lưỡi mình đều tê rát, thêm vào đó là đầu óc choáng váng, chẳng phải chính là triệu chứng dị ứng sao! cậu loạng choạng bước đến bên vali, lục tìm thuốc dị ứng, càng tìm càng thấy bực, xen lẫn vào đó là một sự hoang mang không rõ từ đâu mà đến.

Vai vẫn như bị đè nặng, tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực, Trang Tự uống đâu có nhiều, cho dù dị ứng, cũng không đến mức chân tay bủn rủn như vậy chứ?

Lý Thiện Tình bứt rứt tìm ra thuốc, dù thuốc này không phải hiệu quả nhất đối với dị ứng do cồn, uống vào còn dễ buồn ngủ, nhưng cậu chẳng còn cách nào khác. Vừa xé vỏ thuốc, cậu còn cần nước để uống, quay đầu lại thì thấy thủ phạm Trang Tự bất ngờ trở nên biết điều, kịp thời đưa chai nước qua. Thế nhưng khi ánh mắt cậu chạm vào anh, lại phát hiện đối phương chẳng hề có chút hối lỗi, thậm chí khóe môi còn hơi nhếch lên như đang chế giễu, khinh thường.

Làm cậu dị ứng đến mức này mà không thèm hé một lời xin lỗi. Lý Thiện Tình đến mắng cũng không biết bắt đầu từ đâu, nuốt thuốc xong, yếu ớt trách: "Anh làm gì vậy hả! Cãi nhau thì cãi nhau, sao còn ra tay nữa?"

Trang Tự nhìn cậu vài giây, bình tĩnh nói: "Không phải chính cậu muốn 'mở mang tầm mắt' à?"

Lý Thiện Tình bị câu nói thẳng thừng ấy làm cho sững sờ, nghẹn họng: "Anh... anh... anh!" Lắp bắp một hồi, cuối cùng mới uất ức nói được một câu: "Trời ơi, thì ra ở ngoài anh sống thế này sao? Trang Tự, tôi đúng là nhìn lầm anh rồi, bề ngoài thì thanh tâm quả dục, bên trong thì đời tư rối loạn đến mức này!"

Không hiểu vì sao, khi nghe thấy bốn chữ "thanh tâm quả dục", Trang Tự lại bật cười, dù trong mắt hoàn toàn không có chút ý cười nào. Anh cụp mắt nhìn Lý Thiện Tình: "Cậu thật sự nghĩ tôi có thời gian mà đi sống đời tư rối loạn à?"

"Chẳng phải hôm nay anh định đi..." Lý Thiện Tình nói được nửa câu thì bỗng nhận ra ánh mắt của Trang Tự dường như không còn là chế giễu nữa.

Tuy sắc mặt anh vẫn không thay đổi, nhưng quai hàm lại khẽ siết lại, trông cứ như người bị tổn thương nhất nơi đây lại chính là anh chứ không phải kẻ dị ứng vì rượu. Đầu óc và lưỡi Lý Thiện Tình nhất thời đơ cứng, không nói tiếp được.

Trang Tự thấy cậu im lặng, bèn lấy chai nước trong tay cậu đi, dù sao cũng coi như nói được một câu quan tâm: "Giờ cậu còn thấy khó chịu ở đâu không?"

"Để tôi nghĩ xem." Lý Thiện Tình vừa nói vừa cảm thấy lưỡi vẫn còn hơi tê: "Anh xem giúp tôi lưỡi có sưng không?" cậu há miệng, lè lưỡi ra cho Trang Tự xem.

Trang Tự liếc qua, không hiểu sao lại lập tức quay đầu đi, cứ như hành động đó của Lý Thiện Tình khiến anh không thể nhìn thẳng, nhanh chóng trả lời: "Không nhìn ra."

Sau đó, anh đậy nắp chai lại, đặt lên tủ cạnh giường, liếc nhìn đồng hồ rồi nói: "Cũng muộn rồi, xác nhận cậu không sao thì tôi về đây."

"...Anh vẫn muốn đi gặp họ à?" Lý Thiện Tình ban đầu còn hơi ngơ ngác, nhưng khi nghe Trang Tự nói muốn đi, lại đột nhiên thấy đau lòng vô cớ, không kìm được nhẹ giọng hỏi anh.

Trang Tự nhìn khuôn mặt cậu, có lẽ bị cái kiểu truy hỏi dai dẳng này làm cho bực mình đến mức nét mặt cũng lạnh tanh, im lặng một lúc lâu như vừa đưa ra quyết định, rồi cầm điện thoại lên, gọi cho người kia, còn bật loa ngoài.

Tên đối phương nghe giống con gái, nhưng khi bắt máy lại là giọng một người đàn ông: "Trang Tự, cậu đến rồi à?"

"Chưa." Trang Tự trả lời: "Tôi có chút việc, không qua được nữa."

Đối phương hình như hơi tiếc nuối, bảo rằng bọn họ sẽ ở lại rất muộn, khuyên Trang Tự lo xong việc rồi hãy đến. Nhưng Trang Tự vẫn lễ phép mà dứt khoát từ chối.

Cúp máy xong, Trang Tự nhìn về phía Lý Thiện Tình, ánh mắt như thể đang nhìn một rắc rối khổng lồ bằng xương bằng thịt: "Còn vấn đề gì nữa không?"

Lý Thiện Tình biết giờ này chắc chắn Trang Tự không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào, nhưng cậu vẫn không nhịn được hỏi: "Vậy khi nào chúng ta gặp lại?" Vì cơ hội để cậu gặp được Trang Tự thực sự quá ít ỏi.

Trang Tự lại lạnh lùng đả kích cậu: "Lý Thiện Tình, rốt cuộc chúng ta có cần thiết phải gặp lại không?"

Tâm trạng Trang Tự trông có vẻ không tốt, có lẽ một ngày ở bên Lý Thiện Tình hôm nay, đối với anh mà nói, là một trải nghiệm vừa mệt mỏi vừa nhọc nhằn. Thuốc dị ứng bắt đầu phát huy tác dụng khiến Lý Thiện Tình vừa buồn ngủ vừa mơ màng, không nghĩ ra được lý do cần thiết để giữ liên lạc, Trang Tự bèn rời đi.

Để lại một mình Lý Thiện Tình trong phòng, khiến cậu vô cùng bối rối.

Cậu nằm trên giường chợp mắt một lúc, nửa mê nửa tỉnh, mãi đến lúc bừng tỉnh mới chợt nhớ ra rốt cuộc vừa rồi Trang Tự đã làm gì. Trang Tự vì tức giận mà hôn cậu.

Theo lẽ thường, chuyện hôn môi vốn là việc người yêu mới làm với nhau, hoặc là những người có quan niệm cởi mở, bất kể nam hay nữ, cũng có thể làm. Nhưng Trang Tự là kiểu người cởi mở sao?

Hay là do uống rượu? Tửu lượng tệ đến thế à?

Hơn nữa, chỉ vì bị cậu nói vài câu mà anh đã giận đến mức đó? Có gì đáng giận chứ, thật nhỏ mọn.

Lý Thiện Tình nghĩ ngợi miên man một hồi, rồi đứng dậy rửa mặt. Mở vòi sen, nước ấm xối lên người, cậu lại bắt đầu nghĩ: rốt cuộc Trang Tự đang làm gì vậy? Tại sao mỗi khi tức giận lại đi hôn người khác? Sao cậu lại chẳng hiểu nổi?

Câu hỏi Trang Tự từng hỏi, cậu rốt cuộc nên trả lời thế nào?

"Gặp nhau có cần thiết không?" "trên đời này rất hiếm có câu hỏi nào khiến Lý Thiện Tình không thể trả lời, nhưng ngoài việc giả vờ nói đùa, cậu thật sự không tìm được đáp án.

Bởi vì giữa cậu và Trang Tự thật sự không có lý do chính đáng nào để gặp nhau.

...Nhưng thật sự không có sao? Vì sao không? cậu muốn gặp anh, chẳng lẽ không được coi là lý do?

Tắm xong, Lý Thiện Tình cảm thấy vô cùng bực bội, sấy khô tóc rồi lại lên giường ngủ tiếp.

Trong mơ, cậu thấy một con quái vật hình dạng kỳ dị lang thang trên đường phố Lợi Thành về đêm, toả ra từng làn khói năm màu, trong khói có ma lực khiến người ta trở nên vô tri ngu muội, len lỏi vào qua cả cửa sổ kiên cố, vòng qua rèm cửa dày nặng, ai cũng bị ảnh hưởng, kể cả Lý Thiện Tình người vốn vô tội khi đến thành phố này cũng không còn là chính mình nữa.

Tỉnh lại sau giấc mơ, Lý Thiện Tình bỗng cảm thấy cái bảng chấm điểm ấy thật vô nghĩa, thật trẻ con, bèn quyết định xoá sạch cả hai bên. Thư ký của Trang Tự gọi điện cho cậu, nói máy bay đã chuẩn bị xong, trưa mười hai giờ đến đón, hỏi cậu có tiện không.

Lý Thiện Tình bảo được, mười hai giờ xuống lầu, trong xe không có Trang Tự, chỉ có tài xế và thư ký. Họ đi đến một sân bay ở phía tây bắc Lợi Thành, khoảng nửa tiếng sau thì tới nơi. Máy bay lấy tông màu xanh dương làm chủ đạo, trông khá mới, bước vào khoang, bác sĩ đã đợi sẵn, cũng đã chuẩn bị thiết bị cung cấp oxy cần thiết cho Lý Thiện Tình.

Tia cực tím hôm đó rất mạnh, Lý Thiện Tình bị nắng rát, vùng cổ và mu bàn tay không được mũ che kín nổi lên từng đám mẩn đỏ, bác sĩ thấy vậy thì bôi thuốc cho cậu.

Sau khi hạ cánh, Lý Thiện Tình nhớ lại câu nói "không cần thiết phải gặp nhau" của Trang Tự, nên cũng không nhắn tin cho anh, đi thẳng đến phòng thí nghiệm, ở đó cùng các thành viên khác đến hơn tám giờ tối. Là sư tỷ Tự Khê phát hiện ra điều bất thường đầu tiên, hỏi: "Thiện Tình, hôm nay em sao thế? Trông tâm trạng không ổn lắm?"

"Sao có thể?" Lý Thiện Tình cười, không muốn thừa nhận: "Chắc gần đây hơi mệt."

Sau đó quay sang nhìn một bạn học thường xuyên bị cậu dụ dỗ để bóc lột sức lao động, cười hì hì trêu: "Nếu có vị đại thiện nhân nào thấy bạn học làm không nổi nữa, bèn ra tay giúp xử lý dữ liệu thì tốt biết mấy..."

Tối muộn, Lô Chính Minh gọi điện cho Lý Thiện Tình, nói muốn giới thiệu cậu làm quen với hai chuyên gia đến từ công ty chuyên về dữ liệu tâm lý học. Nhờ vậy, cuộc sống của Lý Thiện Tình dần trở lại quỹ đạo.

Mọi chuyện vẫn như cũ, không có gì mới mẻ, chỉ duy một điều khác biệt, đó là cậu và Trang Tự liên lạc ít dần đi.

Bởi vì hôm hai người chia tay, ánh mắt Trang Tự nhìn cậu đã mang theo sự chối từ rõ rệt đến mức Lý Thiện Tình không muốn đối mặt. Vì thế, lần đầu tiên cậu do dự trong việc chủ động làm phiền anh, cũng thường xuyên không dám nhấn gửi những dòng tin đã gõ xong.

Đã không cần gặp nhau, thì còn cần liên lạc làm gì?

Khoảng thời gian đó, Lý Thiện Tình thường nhớ đến nụ hôn của Trang Tự, mỗi lần nghĩ đến, môi và răng lại như đau nhức một cách ảo giác, sờ lên thì lại chẳng có vết thương, khiến cậu bối rối không thôi.

Cảm giác như đã bỏ lỡ điều gì đó, muốn hỏi Trang Tự, nhưng lại sợ hỏi rồi anh sẽ giận, thế nên cậu quyết định tự mình suy nghĩ kỹ hơn, cũng muốn học hỏi thêm, nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Cứ như vậy, nhiều lý do chồng chất, rời khỏi Lợi Thành rồi, gần nửa tháng sau, Lý Thiện Tình hầu như không liên lạc với Trang Tự. Dường như sau đêm hôm đó, cậu chợt trưởng thành hơn đôi chút, ý thức được điều gì đó, không còn đổ hết lỗi cho Trang Tự hay ngây ngô trách móc anh trong lòng nữa. Cậu trở nên u buồn, mang theo tâm sự.

Cuối tháng Mười, Lý Thiện Tình thấy tin tức nói SyncPulse cuối cùng cũng được phê duyệt để niêm yết, bèn nhắn một tin chúc mừng Trang Tự.

Tưởng rằng phải lâu lắm anh mới hồi âm, nào ngờ anh lập tức trả lời: "Cảm ơn."

Lý Thiện Tình do dự rất lâu mới nhắn hỏi: "Dạo này anh ổn không?"

Trang Tự trả lời: "Cũng tạm." Lý Thiện Tình gõ xong một câu "Khi nào anh ghé Phiên Thành " rồi lại xoá đi, tự thấy đời này mình chưa bao giờ do dự đến thế. Chính cậu cũng không hiểu bản thân đang sợ điều gì, đang giằng co điều gì.

Đầu tháng Mười Một, sau vài ngày không liên lạc, Trang Tự đột nhiên gọi điện cho cậu, vào một chiều thứ Năm, ba giờ.

Lý Thiện Tình khó mà quên được cuộc gọi đó, bởi vì cậu lập tức tính ra được, lúc ấy ở Tân Hải là năm giờ sáng. Đầu dây bên kia yên ắng đến mức khiến cậu tưởng chừng có thể nghe được màn đêm chưa kịp tan nơi đó.

Lúc đầu, Trang Tự nói một câu rất kỳ lạ: "Quên hỏi rồi, sau hôm đó, triệu chứng dị ứng cồn của cậu có đỡ hơn không?"

"Khỏi từ lâu rồi mà." Lý Thiện Tình vừa tan học, đang trên đường đến phòng thí nghiệm, cảm thấy câu hỏi này thật kỳ quặc.

Nếu đến giờ còn chưa đỡ, chắc cậu cũng chẳng còn sống mà nói chuyện nữa rồi.

Sau khi trả lời, đầu dây bên kia im lặng thật lâu, Lý Thiện Tình tùy ý hỏi: "Alo alo? anh đâu, sao không nói gì?"

Một lát sau, Trang Tự nói: "Mẹ tôi bị tái phát ung thư rồi."

Giọng anh rất trầm, khiến lòng Lý Thiện Tình cũng trở nên bất ổn. Có lẽ chính từ khoảnh khắc ấy, cậu mới không còn chậm hiểu như trước. Cậu hỏi: "Phát hiện từ khi nào vậy?"

"Ngày hôm qua." Trang Tự nói.

Lý Thiện Tình cũng im lặng theo.

Cậu đã quên cuộc gọi kết thúc thế nào, chỉ nhớ cảm giác trầm lắng Trang Tự để lại. Vì vậy, hôm đó, Lý Thiện Tình lần đầu tiên làm một việc không tốt cho sức khỏe của mình: xin nghỉ hai ngày, ngoài Mary thì không nói cho ai biết, tự mình đặt vé về Tân Cảng, rồi mới bắt đầu tìm các phương án xin mang theo máy trợ thở, tự lái xe ra sân bay.

Lên máy bay, ngồi vào chỗ, đeo khẩu trang kín mít, Lý Thiện Tình có chút do dự trong thoáng chốc, nhưng không phải là do dự chuyện có về Tân Cảng hay không, mà là nghĩ nếu lại phát bệnh thì phải làm sao, hy vọng ba mẹ đừng giận cậu. Chính cậu cũng không rõ vì sao lại muốn đến bên Trang Tự như vậy, nhưng thật sự rất muốn.

Sau tuổi hai mươi mốt, đôi lúc khi cảm thấy công việc nhàm chán, Lý Thiện Tình bắt đầu phân tích từng giai đoạn trong cuộc đời mình. Cậu xem ngày bị Trang Tự cưỡng hôn là lần đầu tiên bị tổn thương vì tình cảm, còn ngày quay lại Tân Cảng thì xem là hành động cảm tính sau khi sa vào lưới tình, vì quá xúc động mà nhất quyết phải làm.

Trang Tự đâu có gọi cậu về, cậu về cũng chẳng giúp được gì, vậy mà vẫn cố quay lại, tốn thời gian, chẳng có ý nghĩa gì.

Thế nhưng dù biết vậy, Lý Thiện Tình cũng chẳng bao giờ muốn ép bản thân thay đổi, bởi vì cuộc sống về sau của cậu như tuột dốc không phanh, tìm được một chuyện mình thích, tiếp tục dây dưa với Trang Tự, mới có thể giữ lại chút niềm vui ít ỏi còn sót lại trong cuộc đời.

Huống hồ người chủ động hôn trước, là Trang Tự mà.

Vậy nên, trách nhiệm đương nhiên thuộc về Trang Tự rồi. Dùng cồn khiến Lý Thiện Tình dị ứng, mà tình yêu cũng giống như một căn bệnh vậy.

Bình Luận (0)
Comment