Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 23

Dũng khí để đối mặt với hiểm nguy một khi đã nảy sinh, hành động bốc đồng thật ra cũng không khó như tưởng tượng, ít nhất còn dễ hơn nhiều so với việc chữa khỏi một căn bệnh nền.

Tháng Mười Một, khi sắp tròn hai mươi tuổi, Lý Thiện Tình ngộ ra đạo lý này trên máy bay.

Hôm ấy vì một nguyên nhân đột xuất, mà lúc đó chính cậu cũng chưa nghĩ thông suốt, Lý Thiện Tình sắp trở về quê nhà đã xa cách hai năm. Chuyến bay kéo dài hơn mười tiếng, tâm trạng không tránh khỏi căng thẳng, nên cậu không ngủ được.

Trong tưởng tượng ban đầu của Lý Thiện Tình, sau khi đến Tân Cảng, cậu sẽ đi tìm Trang Tự, tất cả mọi thứ ở giữa có thể giản lược hết mức, tránh khỏi chuyện qua lại giằng co. Dù sao, Trang Tự cũng chỉ gọi điện với giọng điệu hơi yếu ớt cho cậu, đâu có yêu cầu cậu làm gì, trở lại Tân Cảng hoàn toàn là quyết định của Lý Thiện Tình, không cần bàn bạc với ai.

Không ngờ Trang Tự lại đoán ra được.

Dĩ nhiên cũng một phần là do Lý Thiện Tình. Đã tròn một tháng, cậu không liên lạc với Trang Tự thường xuyên như thế này, cuối cùng cũng có cảm giác hai người họ đã trở lại trạng thái "bình thường", vừa như cách một đời, lại trực giác cảm thấy khoảnh khắc này rất đáng quý, nên không muốn dừng lại cuộc trò chuyện với Trang Tự.

Trong lúc bay, vì quá chán nên cậu tiện miệng hỏi lịch trình ngày mai của Trang Tự thế nào, ai ngờ Trang Tự bỗng nhiên sinh nghi: "Cậu đang ở đâu?"

Lý Thiện Tình giật mình, nghĩ bụng sao Trang Tự lại hiểu cậu đến vậy. May mà cậu đã lên máy bay, nếu không thể nào tránh khỏi một trận dây dưa rắc rối. Nghĩ rồi trả lời: "Bí mật."

Nếu là trước đây, Trang Tự nhất định sẽ bảo cậu đừng giở trò thần thần bí bí. Nhưng lần này anh lại gọi thẳng cuộc gọi thoại.

Mạng trên máy bay không ổn định, đến cả gửi tin nhắn cũng phải chờ hơn mười giây mới đi được, trang cuộc gọi thì thậm chí không bấm nổi nút nào, đành nhìn cuộc gọi tự động kết thúc. Trang Tự lại gửi tin nhắn đến, hỏi: "Lý Thiện Tình, cậu đang ở trên máy bay phải không?"

Đến lúc này Lý Thiện Tình mới nhận ra, nếu một người quá thông minh, thật sự sẽ phá hỏng bất ngờ người khác dành cho anh ta.

Cậu không muốn thừa nhận, vừa sợ Trang Tự sẽ lải nhải như Mary, lại sợ anh dội gáo nước lạnh, nhưng cũng không thể phủ nhận, vì vài giờ nữa là hạ cánh rồi, đến lúc đó gặp mặt sẽ rất mất mặt. Cậu cố ý trả lời: "Không biết nữa, chỉ biết chỗ tôi đang ở tối om."

Một lúc sau, Trang Tự lại gọi điện lần nữa. Lần này kết nối thành công, mà cũng khá suôn sẻ, thế nhưng anh lại chẳng nói gì, như thể chỉ để cho Lý Thiện Tình nghe tiếng hít thở của mình.

Trong khoang máy bay tối mờ, hầu hết hành khách đều đã ngủ say. Lý Thiện Tình không thể nói lớn, lễ nghĩa cá nhân gì đó thì không quan trọng, chỉ là nếu đánh thức người ta rồi bị đánh lại thì cậu không đánh nổi, nên cậu nhỏ giọng trách: "Không nói gì thì gọi làm gì, nhắn tin không được à?"

"Với lại sao anh còn chưa ngủ?" cậu liếc nhìn đồng hồ điện thoại, ở Tân Cảng đã quá mười hai giờ khuya, là ngày mới rồi.

Trang Tự trả lời: "Tôi vẫn đang ở văn phòng, ban ngày ở bệnh viện suốt, nhiều giấy tờ chưa ký."

Lý Thiện Tình "ừm" một tiếng, cảm thấy giọng của Trang Tự qua đường truyền bị nén lại, trở nên chậm và khàn hơn trước, khiến anh nghe gần gũi hơn, không còn lạnh lùng như ngày thường. Cậu nói: "Tôi còn bảy tiếng nữa mới hạ cánh, anh nhớ đặt báo thức tới đón tôi, không thì tôi một mình ở sân bay, không mang nổi máy trợ thở đâu."

Trang Tự trả lời "được", nhưng không cúp máy.

Lúc ấy, Lý Thiện Tình cảm thấy Trang Tự giống trẻ con hơn mình, nhưng cũng thấy cách làm này của anh rất đúng, khiến cậu cảm nhận được bản thân đối với anh cũng quan trọng, chứ không phải một mình cậu đơn phương nhiệt tình.

Chờ một lát, Lý Thiện Tình bắt đầu đắc ý, phá vỡ yên lặng, ra vẻ trưởng thành dỗ dành anh: "Tiểu Trang à, anh yên tâm đừng sợ, Lý tổng sắp về bên anh rồi."

"..." Trang Tự như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ bảo: "Thôi, cậu ngủ một lát đi." Rồi cúp máy.

Khi hạ cánh xuống Tân Cảng là vào buổi sáng sớm, Lý Thiện Tình nhìn ra ngoài qua cửa sổ máy bay, cả thành phố chìm trong sương trắng, như đang phát ra ánh sáng trắng dịu, tựa như tấm mạng nhện mà mỗi sợi tơ đều được gắn vài tia sáng. Đường nét núi và toà nhà mờ mịt trong sương, hệt như bức tranh bị loang nước.

Lý Thiện Tình không mang nhiều hành lý, chỉ đeo một máy tạo oxy và vài bộ quần áo. Cậu rất ít khi đi máy bay, hoàn toàn không quen thuộc gì với nhà ga, hành khách xung quanh ai cũng đi nhanh hơn, vội vã hơn cậu rất nhiều.

Cố gắng bước tới cửa ra, đầu óc cậu đã hơi choáng váng. Trang Tự mặc chiếc áo khoác đen vẫn thường mặc, gương mặt lạnh lùng đứng giữa đám đông. Hình như anh ấy gầy đi, Lý Thiện Tình nghĩ, chỉ mới một tháng mà lại càng u uất hơn.

Chẳng lẽ... u uất mới là con đường tất yếu để trưởng thành hay sao?

"Ê ê Tiểu Trang, Lý Tổng tới rồi này!" Lý Thiện Tình định nói to một chút, cố tỏ ra có tinh thần hơn, nhưng cổ họng lại không phát ra được bao nhiêu âm thanh, còn khàn đặc, nghe cũng chẳng dễ nghe gì.

May mà hình như Trang Tự vẫn nghe thấy, quay lại nhìn cậu, đôi mắt đen sâu thẳm cùng ánh nhìn điềm tĩnh khiến khí chất anh ấy lại trở nên dịu dàng.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Thiện Tình bước ra, Trang Tự gần như cảm giác bản thân đang sinh ra ảo giác. Bởi vì trong nhận thức của anh: "Lý Thiện Tình" và "Tân Cảng" gần như là hai danh từ loại trừ nhau.

Hơn nữa, theo anh nghĩ, Lý Thiện Tình sẽ không vì anh mà làm gì cả. Từ Phiên Thành đến Lợi Thành, sáu tiếng xe đã là giới hạn rồi.

Suốt một tháng qua, tuy tập đoàn phát triển khá suôn sẻ, nhưng bản thân Trang Tự lại sống chẳng mấy tốt đẹp.

Ban đầu uống rượu vào, hai người tranh cãi, rồi anh hôn Lý Thiện Tình, đó đã là sai lầm lớn nhất trong đời anh. Sau đó lại kết thúc bằng sự thờ ơ hoàn toàn và phản ứng dị ứng của Lý Thiện Tình, càng khiến sai lầm ấy trở thành một trò cười lớn.

Sau lần chia tay không mấy vui vẻ đó, Lý Thiện Tình không liên lạc lại suốt một thời gian dài. Lẽ ra đó là chuyện tốt, nhưng chỉ ba ngày sau, Trang Tự đã phát hiện, có lẽ người không chịu nổi sự gián đoạn liên lạc này lại chính là bản thân anh.

Cắt đứt liên lạc một tuần, Trang Tự chỉnh lại múi giờ về Tân Cảng, ban đầu nghĩ mình sẽ dần thích nghi, trở lại con người lạnh nhạt như thuở đầu với Lý Thiện Tình.

Thế nhưng thời gian ngoài công việc dần trở thành khoảng chờ đợi một tin nhắn mà mãi không đến.

Ngày SyncPulse nhận được giấy phép niêm yết, anh có nhận được tin nhắn, nhưng chỉ qua lại hai dòng, nên ngoài cảm giác bất ngờ ban đầu thì chẳng có gì đáng để vui mừng hay thoả mãn.

Đầu tháng Mười một, thời tiết Tân Cảng bắt đầu lạnh. Đó vốn chỉ là một buổi chiều bình thường, Trang Tự đưa mẹ đi lấy kết quả tái khám. Dạo gần đây sức khỏe bà không tốt, anh rất để tâm, nên sớm hoàn tất công việc để đi cùng bà, vậy mà lại nhận được tin chẳng lành.

Bác sĩ ban đầu định nói riêng với anh, bảo mẹ anh ra ngoài đi dạo một lát, nhưng bà vừa đoán đã đoán trúng, kiên quyết ngồi lì trong phòng khám, không chịu ra ngoài đợi: "Có vấn đề gì cứ nói với tôi."

Bác sĩ thở dài, cẩn thận giải thích bản báo cáo tái khám. Kết luận cuối cùng là ung thư gan tái phát cục bộ, giai đoạn giữa, cần điều trị ngay.

Cơ thể mẹ Trang Tự khá yếu, sau khi hội chẩn xong, quyết định sẽ tiến hành đánh giá thể trạng trước để xem có thể hóa trị được không.

Anh đưa mẹ về phòng bệnh, dịu giọng an ủi bà, nói rằng anh sẽ tìm mọi cách để bà được điều trị tốt nhất, nhất định sẽ vượt qua.

"Có lẽ con người có số mệnh cả thôi." Ban đầu bà không để tâm, thờ ơ nói. Trang Tự ngồi bên giường, im lặng một lúc, bà mới nói: "Mẹ sẽ cố gắng."

Cuộc đời bỗng như quay lại mấy tuần sau khi ba mất. Trang Tự nghĩ, có lẽ anh và Tân Cảng giống nhau, cách xa ánh mặt trời, bầu trời luôn sắp tối, mà mưa thì chẳng bao giờ dứt.

Anh cũng định như trước đây, tự mình tiêu hóa tất cả, nhưng cuối cùng lại cảm thấy dường như không thể gắng gượng nổi, lẽ ra là có thể. Lẽ ra anh có thể. Nhưng rồi anh nghĩ tới người ở Phiên Thành sống như cá gặp nước kia, gần như thức trắng cả đêm, cuối cùng vẫn bấm số gọi đi.

Ban đầu cũng chỉ muốn nghe giọng Lý Thiện Tình, chưa từng nghĩ dù chỉ một giây rằng hơn ba mươi tiếng sau, Lý Thiện Tình sẽ thần bí bước ra từ một cổng nào đó của sân bay Tân Cảng, đeo chiếc ba lô to, nhìn thấy Trang Tự thì giơ tay chào.

Tay áo của Lý Thiện Tình tuột xuống, lộ ra cánh tay trắng mảnh khảnh. Hình như còn lẩm bẩm điều gì đó, Trang Tự không nghe rõ. Đến gần, cậu nhét thẳng chiếc ba lô vào lòng Trang Tự, vừa định nói gì thì lại bắt đầu ho.

Đây là lần phản ứng bệnh tật dữ dội nhất mà Trang Tự từng thấy ở Lý Thiện Tình. Cậu bấu lấy cánh tay anh, ho như muốn nôn cả phổi ra, Trang Tự thấy mày cậu nhíu chặt, hàng mi run rẩy, tiếng ho vang lên từ lồng ng.ực khiến người qua đường cũng phải ngoái nhìn.

Trước đây dù có ốm yếu, Lý Thiện Tình cũng luôn bệnh một cách yên lặng, chưa bao giờ như vậy. Cậu ho đến mức đầu vùi vào ngực Trang Tự, tứ chi gầy yếu như sắp gãy. Có người định tới giúp, cũng có người bị dọa giật lùi.

Trang Tự ôm chặt lấy vai cậu, làm điểm tựa cho cậu đứng vững. Khi hơi thở Lý Thiện Tình áp sát làn da anh, một cơn đau bỗng dội tới, nhưng đồng thời cũng khiến anh cảm thấy cuộc sống lại một lần nữa trở nên kỳ diệu, khó nói thành lời, và cơn mưa ở Tân Cảng dường như cũng bắt đầu có màu sắc.

Lý Thiện Tình cuối cùng cũng ngừng ho, theo Trang Tự lên xe.

Chỉ một chuyến bay đường dài cũng khiến cậu yếu đến mức khó mà nói nổi một câu. Nhưng ngồi trong xe, ngón tay cậu vẫn linh hoạt, nửa nằm nửa ngồi nhắn tin cho Trang Tự: "Trời ơi, hai năm không gặp, Tân Cảng vẫn tệ như vậy. Vừa hạ cánh là muốn trầm cảm rồi."

Tệ thế thì về làm gì. Tại sao lại về?

Trang Tự muốn hỏi, nhưng chỉ mở miệng nói: "Tuần trước trời nắng."

"Thế là tại tôi hả?" Giọng Lý Thiện Tình khàn khàn đến đáng thương, đẩy nhẹ Trang Tự một cái. Trang Tự nói: "Không phải."

Sợ cậu hiểu lầm, anh lại nói thêm: "Không trách cậu."

Rồi mở một chai nước đưa cho cậu.

"Anh biết điều đấy." Lý Thiện Tình mới vừa lòng, nhận lấy nước uống mấy ngụm.

Có lẽ cậu đã ho quá dữ, cổ họng vẫn còn đau, uống nước xong thì ngoan ngoãn ngồi trong ghế, hiếm khi yên tĩnh như vậy.

Trang Tự lái xe rời khỏi sân bay. Dù biết Lý Thiện Tình đang không khỏe, vẫn muốn trò chuyện cùng cậu. Một lát sau, anh hỏi: "Lần này về, cậu có nói với luật sư Chu không?"

"Tất nhiên là không." Lý Thiện Tình mệt mỏi liếc anh một cái, uể oải nói: "May mà tôi chưa chết, không thì câu cuối cùng tôi nói với mẹ là 'Mẹ ơi con đi ngủ đây, mai con muốn ngủ nướng một chút'."

Khóe môi Trang Tự hơi động đậy. Lý Thiện Tình nhìn vào mặt anh, lần này không trêu chọc khi thấy anh mỉm cười nữa, mà như đang suy nghĩ điều gì, rồi nói: "Trang Tự, khoảng thời gian chúng ta không liên lạc, tôi nghĩ rất nhiều."

Tay cậu đặt trên cánh tay Trang Tự, anh chờ cậu nói tiếp, chờ một lúc, thì thấy bạn tay ấy lại trượt khỏi cánh tay anh, Lý Thiện Tình ngủ mất rồi.

Ngủ rất say, say như một đứa trẻ, khẩu trang che nửa khuôn mặt, hàng mi dài rủ xuống mí mắt.

Trang Tự dừng xe bên vệ đường, cởi áo khoác đắp cho cậu.

Dùng một cách vụng về để chăm sóc cho một giấc mơ.

Giấc mơ... liệu có thể được chăm sóc không? Nếu chăm sóc thật tốt, giấc mơ có thể không tan biến không?

Trước khi tiếp tục lái xe, Trang Tự bật sưởi trong xe lên cho cậu.

Bình Luận (0)
Comment