Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 24

Khi Lý Thiện Tình tỉnh lại, cậu đang ở bãi đậu xe dưới hầm của một khách sạn. Bị Trang Tự đánh thức mà chưa hoàn toàn tỉnh táo, cậu lại bắt đầu ho.

Phổi như có lửa cháy, khói đặc cuộn lên cổ họng, ho đến mức não như bị đảo tung, suýt nữa nôn ra, mãi mới thở nổi.

Mắt ngập nước khiến cậu không nhìn rõ vẻ mặt của Trang Tự, chỉ biết anh đang đỡ lấy cánh tay cậu, một tay đặt lên lưng, lo lắng chẳng khác nào ba mẹ hay Mary, nhưng lại có chút gì đó không giống.

Dù sao thì giờ Lý Thiện Tình cũng đã biết rồi, bảo Trang Tự giống ba mẹ cậu, tuyệt đối là điều cấm kỵ của anh.

Dù không hiểu sao Trang Tự lại nhạy cảm đến vậy. Rõ ràng "giống ba mẹ" chỉ là một cách ví von về mức độ thân thiết thôi, có gì không tốt đâu?

Đầu óc vẫn còn mơ màng, Lý Thiện Tình lại nghĩ, dẫu sao thì lần này quay về Tân Cảng cũng không phải là sai.

Uống thêm chút nước, Lý Thiện Tình ngồi trên ghế điều chỉnh hô hấp, dần dần ổn định lại. Trang Tự nói với cậu rằng đã đặt phòng khách sạn, trang trí khá mới, phòng ở tầng cao nên có thể tránh được nấm mốc, còn cho người dọn bụi trong phòng, đặt máy lọc không khí.

Lý Thiện Tình rất ít khi nghe Trang Tự nói nhiều như vậy, mà sự lạnh nhạt thường ngày của anh cũng thường khiến cậu quên mất rằng Trang Tự cũng thông minh y như cậu, có trí nhớ siêu phàm.

"Cảm ơn anh nha." Lý Thiện Tình chân thành nói lời cảm ơn: "Anh nhớ nhiều thứ ghê."

Trang Tự trả lời: "Không cần."

Lý Thiện Tình lại nghỉ thêm một lát, dần nhìn rõ được gương mặt Trang Tự. Mấy ngày nay xảy ra biết bao nhiêu chuyện, đáng lẽ Trang Tự phải mệt lắm mới phải, nhưng sắc mặt anh lại chẳng khác gì thường ngày, không hề có vẻ gì là kiệt sức, cùng lắm là có hơi buồn.

Trang Tự có lẽ mãi là kiểu người như vậy, gọi là đáng tin cũng đúng, mà bảo là lạnh nhạt cũng không sai, phần lớn thời gian đều giữ được cảm xúc bình ổn đến mức Lý Thiện Tình không thể hiểu nổi. Chỉ có số ít lúc bị cậu chọc giận, hai người cãi nhau vài câu, Trang Tự lập tức chọn cách lạnh lùng xử lý, dứt khoát quay lưng bỏ đi không chút luyến lưu.

Có lẽ như vậy mới là tốt, Lý Thiện Tình nghĩ, một người nếu như có thể giữ lý trí trong mọi tình huống cấp bách, không để cảm xúc chi phối, nhanh chóng tìm ra cách giải quyết, thì mới có thể thành công như Trang Tự.

Thật ra cậu cảm thấy mình cũng nên học lấy tinh thần ấy, nhưng với cậu thì hơi khó. Dù thông minh chẳng kém gì, nhưng tính cách của Lý Thiện Tình và Trang Tự đúng là khác nhau một trời một vực.

Biết đâu đấy cũng là lý do Trang Tự không muốn để ý đến cậu, cảm thấy cậu quá trẻ con.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Thiện Tình lại thấy chua xót.

Có điều hôm nay, mặc cho cậu nhìn trước ngó sau thầm đánh giá một hồi, Trang Tự cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn, lại còn tháo dây an toàn cho cậu, hỏi: "Bây giờ cậu có thể tự xuống xe không?"

Lý Thiện Tình có lý do để nghi ngờ rằng mình khiến Trang Tự cảm động đôi chút bởi sự ghé thăm bất ngờ này. Bởi hôm nay anh kiên nhẫn đến lạ thường.

Lý Thiện Tình thừa nhận đôi khi phẩm hạnh của mình chẳng ra sao, thấy Trang Tự nói chuyện dịu dàng như vậy thì lại không quen, rõ ràng đã có thể đi được, vậy mà lại lười biếng nói: "Không được đâu, giờ mà tự xuống thì chắc tôi chỉ có thể bò dưới đất."

Trang Tự hơi sững lại.

Lý Thiện Tình vốn định bật cười, nhưng chợt nghĩ đến những ngày gần đây Trang Tự phải bận rộn và gánh vác bao áp lực, trong khoảnh khắc lập tức hối hận, thấy mình nói vậy hơi quá, còn chưa kịp nói "Tôi đùa đấy, thật ra đi được mà", thì Trang Tự đã lên tiếng trước: "Vậy để tôi đi mượn xe lăn."

Nói rồi định xuống xe, Lý Thiện Tình vội ngăn lại: "Không cần đâu!"

"Anh đỡ tôi một chút là được." Sau đó cậu gượng gạo bổ sung, quyết định hôm nay không nên nói linh tinh nữa.

Trang Tự bèn vòng qua đầu xe, mở cửa cho cậu. Lý Thiện Tình từ từ tựa vào người anh để đi, tay Trang Tự đỡ rất chắc, cả người Lý Thiện Tình gần như đè lên mà anh cũng không hề lay động.

Phòng ở tầng cao, là một căn suite rộng rãi.

Lý Thiện Tình vừa bước vào đã khen lấy khen để cảnh sắc ngoài cửa sổ, bảo đây là "lần đầu tiên ở khách sạn ngay trong quê nhà", rồi còn nói: "Có nhà mà không dám về, mong là đừng bị ba mẹ tôi bắt gặp giữa đường."

Thân thể đã hồi phục đôi chút, cậu ngồi hít oxy một lúc, uống thuốc rồi nói nhiều hơn, phàn nàn: "Anh không biết Mary giận cỡ nào đâu. Lần này tôi đi, chị ấy làm thanh protein không chịu bỏ muối, muốn dìm chết tôi bằng đồ khó nuốt."

"Tôi sẽ bảo đầu bếp nấu cơm cho cậu, trưa sẽ mang qua."

Trang Tự giúp cậu sắp xếp hành lý xong là phải đi ngay. Anh còn phải tiếp tục làm đánh giá với mẹ, thảo luận phương án cùng bác sĩ, tập đoàn cũng có quyết sách không thể trì hoãn.

Lý Thiện Tình đảo mắt: "Anh còn giữ bảng dị ứng của tôi không, có cần tôi gửi lại bản mới cho anh không?"

Trang Tự không trả lời. Lý Thiện Tình như đã hiểu, mỉm cười, co chân ngồi trên ghế sô-pha, vừa hít oxy vừa ngoan ngoãn vẫy tay với anh: "Đi đi đi, tôi chờ anh ở đây."

Trên đường lái xe đến bệnh viện Dịch anh, trời đã vào giờ cao điểm buổi sáng nhộn nhịp nhất ở Tân Cảng, xe cộ chen chúc, làn đường nào cũng đông kín.

Trang Tự lái xe rất chậm, cứ nghĩ mãi không thôi. Anh không thể phủ nhận rằng tâm trạng vốn trầm lặng tê dại của mình dường như đã được chữa lành kịp thời khi nghĩ đến việc Lý Thiện Tình vì anh mà quay trở lại nơi chỉ cách anh vài cây số.

Buổi trưa, Trang Tự không đến chỗ Lý Thiện Tình, nhưng lại nhận được ảnh bữa trưa cậu ấy gửi đến. Lý Thiện Tình bảo rất ngon, cũng không bị dị ứng, còn hỏi đầu bếp nhà anh có thể nhường lại cho cậu ấy không, nói muốn để Mary nhẹ nhõm một chút.

Từ lúc Trang Tự gọi điện cho Lý Thiện Tình đến giờ, mới chỉ ba bốn ngày ngắn ngủi, vậy mà giữa hai người dường như đã trở về mối quan hệ thuở ban đầu như thể chưa từng cãi nhau, cũng chưa từng hôn nhau, mọi thứ đều quay về điểm xuất phát.

Trang Tự cũng không rõ rốt cuộc là Lý Thiện Tình chậm hiểu đến mức coi nụ hôn như cái bắt tay, hay là thật ra cậu ấy hiểu hết, chỉ không muốn nói ra.

Lý Thiện Tình chưa từng có vấn đề gì trong giao tiếp xã hội, sao lại giống trẻ con không hiểu chuyện gì như vậy?

Cho nên lẽ ra nên hỏi rõ cậu ấy một lần, nhưng Trang Tự cứ lần lữa mãi, cuối cùng lại quyết định không phá vỡ thế cân bằng này vào thời điểm hiện tại.

Anh có lý do của mình. Thời điểm này không thích hợp, bản thân anh cũng còn quá nhiều chuyện phải lo nghĩ, không nên phân tâm đi truy cứu đến tận cùng.

Lùi một bước mà nói, cho dù hỏi rõ rồi, cho dù hai người thật sự có thể thử lại... thì có ích gì chứ? Bây giờ anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Lý Thiện Tình.

Lý Thiện Tình đã vì anh mà từ Phiên Thành chuyển đến Tân Cảng, chịu đựng những tổn thương gần như là tra tấn, không biết đến bao giờ mới có thể hồi phục cho dù miệng cậu ấy lại nói ra mấy câu kiểu "Anh giống ba mẹ tôi", thì ít nhất lần này, anh cũng nên nhẫn nhịn.

Huống chi nếu còn gây thêm áp lực, lại càng chẳng hợp tình người, biết đâu cậu ấy nghĩ mãi không ra câu trả lời, rồi lại mắng anh vong ân phụ nghĩa, khiến anh đau cả đầu.

Dĩ nhiên, cũng có thể là Trang Tự bỗng nghĩ thông rồi rằng làm người nhượng bộ trước, cũng chẳng phải chuyện quá mất mặt.

Buổi chiều tối, Trang Tự vẫn ở văn phòng làm việc, kiểm tra báo cáo và hồ sơ do phòng thí nghiệm gửi đến.

Lý Thiện Tình ăn tối xong thì bảo đã ngủ cả buổi chiều, giờ khỏe hơn nhiều, muốn qua tìm anh.

Trang Tự gọi điện cho cậu ấy, nghe giọng cảm thấy có vẻ đã khỏe hơn buổi sáng, bèn để tài xế đến đón.

Vì bận rộn công việc, Trang Tự quên mất việc dọn dẹp lại bàn làm việc trước khi Lý Thiện Tình bước vào. Cũng chính vì vậy mà ngay khi vừa ngồi xuống chỗ anh, Lý Thiện Tình đã để ý đến mấy món đồ trang trí nhỏ mà anh mua trong lần tình cờ đi ngang sở thú hai năm trước.

Lý Thiện Tình thấy mấy món đó đặt cạnh ảnh gia đình của Trang Tự, cảm giác rất quen mắt, mà còn thấy lạ lạ bởi vì Trang Tự đâu phải kiểu người sẽ mua mấy con thỏ gốm nhỏ như thế, lại còn đặt ở chỗ dễ thấy như vậy.

"Tiểu Trang, cái này ở đâu ra vậy?" Lý Thiện Tình lập tức cảnh giác, cầm một con thỏ xám nhỏ lên, ngẩng đầu hỏi với vẻ nghiêm túc: "Lý tổng chưa từng nghe nói luôn? Ai tặng anh vậy?"

Sau đó cậu ấy đặt con thỏ xám xuống, lại cầm lấy một con thỏ trắng dễ thương hơn, nói: "Tặng tôi một con đi." Rồi nhét vào túi áo.

"Quên mất là ai tặng mấy món này rồi." Trang Tự cụp mắt, mặt không cảm xúc nhìn cậu ấy.

Lý Thiện Tình lập tức cảm thấy có gì đó sai sai, trong đầu vụt qua một tia sáng đột nhiên nhớ ra, mấy con thỏ này rõ ràng cậu từng thấy ngoài đời, là mấy con trong sở thú mà họ đã cùng nhau đến chơi vào đúng ngày sinh nhật của Trang Tự năm đó.

"Thật không đó?" Lý Thiện Tình lập tức nghi ngờ, định vạch trần anh: "Không phải là anh tự mua đấy chứ?"

Trang Tự lại trả lời: "Nghĩ rồi, hình như là Tư Lam tặng."

Lý Thiện Tình vốn đang âm thầm vui vẻ, còn nghi ngờ rằng Trang Tự thật ra rất coi trọng cậu, ai ngờ anh lại nói như thế, lập tức mất hứng: "Quên ai tặng mà cũng để trên bàn? Sao lại đặt quà Tư Lam tặng ngay cạnh ảnh gia đình anh? Nó mới là đứa em trai tốt nhất của anh à?"

Nói xong, Lý Thiện Tình dùng tay đập xuống bàn, chẳng tạo được tiếng gì, lại khiến lòng bàn tay còn đau buốt, bèn rụt tay lại, trừng mắt nhìn Trang Tự: "Mau nói đi, ai quan trọng hơn?"

Trang Tự dường như thấy buồn cười, không trả lời, còn hỏi lại: "Lý Thiện Tình, cậu đang so cái gì vậy?"

Thấy vẻ mặt không để tâm của Trang Tự, Lý Thiện Tình càng thêm bực, lập tức đứng dậy bước đến, túm lấy vạt áo vest của anh, hỏi: "Sao lại đặt đồ Tư Lam tặng ở đây? Trong lòng anh, tôi quan trọng hơn hay Tư Lam quan trọng hơn? Mau trả lời!"

"Câu hỏi này có ý nghĩa sao?" Trang Tự hoàn toàn không để bị cuốn vào.

Bị ép kiểu gì cũng không ra câu trả lời, Lý Thiện Tình đành chịu thua, đè nén cơn giận trong lòng, quyết định lui một bước cho yên chuyện, tự tìm bậc thang đi xuống, nói: "Thôi, tôi biết là anh ngại nói."

"Thật không? Vậy cậu nghĩ đáp án là gì?" Trang Tự hỏi lại.

Lý Thiện Tình đắc ý khẽ cong khóe môi: "Trong lòng anh biết rõ."

Không rõ vì sao, nét mặt Trang Tự bỗng trở nên ảm đạm, giống như Lý Thiện Tình đã nói sai điều gì, ánh mắt anh cũng lạnh đi vài phần.

Lý Thiện Tình nhìn Trang Tự, người lúc nào cũng nhạy cảm một cách khó hiểu, bỗng nhớ đến trò đùa ban sáng cậu định nói trong xe anh, nhưng vì ngủ quên mà chưa kịp nói. Thế là cậu tiếp lời luôn: "Trang Tự, sáng nay tôi chưa nói xong đã ngủ mất. Tôi nghĩ rồi, tôi thấy hai chúng ta nên yêu nhau đi."

Trò đùa này bắt nguồn từ việc sư tỷ Tự Khê sau khi biết cậu đeo máy thở tới tận Tân Cảng, bèn cứ khăng khăng rằng cậu là vì yêu nên lú lẫn.

Lý Thiện Tình nghĩ lại, cảm thấy mối quan hệ giữa cậu và Trang Tự, chẳng phải cũng giống như đang yêu nhau sao?

Gọi điện, nhắn tin, gặp mặt, cái gì cần có cũng đều có.

Trang Tự nghe xong, ánh mắt thoáng mơ hồ, lông mày hơi nhíu lại, như thể nghi ngờ mình nghe nhầm.

Lý Thiện Tình suýt nữa thì bật cười, bèn đẩy vai anh một cái, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể những "lý do lệch lạc" của mình.

Thứ nhất, bởi vì anh rất nhạy cảm, giống hệt kiểu bạn gái hay lên mạng mắng bạn trai mình nói chuyện linh tinh.

Sắc mặt Trang Tự khó coi đến mức Lý Thiện Tình vội vàng xin lỗi: "Anh đừng giận mà, tôi chỉ đùa thôi. Vì đã hôn nhau rồi thì phải có trách nhiệm với nhau."

Vì cậu lúc nào cũng muốn gặp anh, mà yêu nhau không phải là như vậy sao?

Vì yêu nhau thì sẽ có thêm nhiều lý do để gặp mặt.

Mấy trò đùa của Lý Thiện Tình thường hay như thế, vốn là để chọc cho Trang Tự vui. Mà sau khi nghe xong, Trang Tự lại có vẻ ngẩn người ra.

Lúc đó Lý Thiện Tình thật sự không nghiêm túc cho lắm, sau này cũng từng tự kiểm điểm về sự không nghiêm túc ấy. Cậu chỉ cảm thấy cách nói đó thật buồn cười, khi ấy lòng chưa rung động, vẫn xem mình là đứa trẻ, chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương.

Nói xong lý do, Lý Thiện Tình hỏi anh: "Đúng không? anh nói xem chúng ta có phải nên yêu nhau không? Mình yêu nhau đi."

Cậu tưởng Trang Tự sẽ bảo cậu cút đi, nhưng Trang Tự lại không nhận ra đây là câu nói đùa.

Mà cho dù có không nhận ra, hay cảm thấy chẳng buồn cười gì đi nữa, Lý Thiện Tình cũng chẳng ngờ được, Trang Tự lại nói: "Nếu như em thật sự muốn."

Bình Luận (0)
Comment