Trong suốt quãng đời dài đằng đẵng của con người, ai rồi cũng sẽ đưa ra nhiều lựa chọn không được hoàn hảo, phải thử sai nhiều lần mới có thể trưởng thành, Lý Thiện Tình cũng vậy.
Cậu không ngại đón nhận những sai lầm. Có những sai lầm, cậu sẵn sàng thừa nhận với người khác, cũng có những chuyện chỉ âm thầm thừa nhận với chính mình. Thế nhưng, mối quan hệ ngắn ngủi bắt đầu từ một hiểu lầm và thuận theo tự nhiên với Trang Tự tuy phát sinh bất ngờ, rồi cũng chóng tàn, dù kết thúc không được như ý, thậm chí có thể bị Trang Tự xem như một vết nhơ trong đời, Lý Thiện Tình vẫn chưa từng cho rằng đó là một sai lầm.
Tối hôm đó, trong văn phòng tầng cao nhất của toà nhà tổng bộ công ty Công nghệ Sinh học Duy Nguyên, sau khi Trang Tự nói "Nếu em thực sự muốn", Lý Thiện Tình hiếm hoi lúng túng vài giây.
Trong vài giây ấy, đầu óc cậu lướt qua vô số câu trả lời có thể buột miệng thốt ra: "Haha, bị tôi lừa rồi chứ gì": "Không phải chứ, anh cũng muốn yêu đương đến thế cơ à?", thậm chí là "Xin lỗi, tôi xin lỗi anh, đừng trách tôi, dù sao tôi cũng đã bay đến tận Tân Cảng rồi."
Thế nhưng, trước khi Trang Tự kịp nhìn ra vẻ ngây người của cậu là đang đùa cợt, Lý Thiện Tình đã nhận ra một điều: cậu không thể chịu được cảnh phải thấy vẻ thất vọng trên gương mặt Trang Tự, cũng không thể chấp nhận việc mối quan hệ giữa họ quay lại trạng thái như trước khi cậu đến Tân Cảng. Vậy nên, gần như buột miệng nói: "Ừm, thật đấy."
Có lẽ chuyện này không được đạo đức cho lắm, cũng không công bằng với Trang Tự, nhưng dù có quay lại một vạn lần, mười vạn lần, Lý Thiện Tình cũng sẽ không chọn một cách giải quyết nào khác. Bởi lẽ "đúng đắn" hay "thỏa đáng" vốn chẳng phải những từ có liên quan gì đến cậu. Huống hồ, khi ấy cậu làm vậy cũng chẳng hề sai.
Trang Tự nhìn cậu vài giây, nói: "Được."
Rồi quay đầu đi, nói tiếp: "Anh làm xong việc rồi, đưa em về nhé."
Mọi thứ trông có vẻ chẳng thay đổi gì, nhưng thực ra đã thay đổi rồi. Dù là người chậm chạp như Lý Thiện Tình cũng có thể cảm nhận được.
Vài năm sau, Lý Thiện Tình mới nghĩ thông suốt, rằng sự thay đổi của Trang Tự bắt nguồn từ việc anh phân biệt mọi thứ rất rõ ràng. Mỗi người, mỗi việc, trong lòng anh đều có vị trí riêng và cách đối đãi riêng.
Người mà Trang Tự muốn yêu, anh sẽ kiên nhẫn chăm sóc, sẽ hôn, sẽ ôm; còn người anh không muốn gặp, thì sẽ từ chối, không kiên nhẫn, và giữ khoảng cách.
Lý Thiện Tình đã từng cảm nhận hết những điều đó. Đôi khi cậu cũng tự hỏi, nếu quay lại năm mười chín tuổi, liệu có thể sửa chữa từ kẽ nứt đầu tiên kia không. Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cậu lại nhận ra tất cả mọi chuyện vốn dĩ đều phải xảy ra như vậy. Chỉ cần cậu vẫn là cậu, Trang Tự vẫn là Trang Tự.
Trên đường đưa Lý Thiện Tình về khách sạn, không khí trong xe có chút kỳ lạ, khó nói thành lời.
Trang Tự vẫn chẳng nói gì nhiều, hoàn toàn không giống những cặp đôi ân ái như trong phim Mary hay xem. Nếu không để tâm cảm nhận, quyết định yêu đương chóng vánh của họ cứ như là do Lý Thiện Tình tưởng tượng ra. Nhưng Lý Thiện Tình nhớ rất rõ, hôm đó lúc lái xe, Trang Tự có vài lần khẽ nghiêng đầu nhìn gương mặt cậu, tay nắm vô lăng cũng siết chặt hơn, khiến cậu có cảm giác như anh đang căng thẳng.
Lý Thiện Tình không thích sự yên lặng. Trong lúc ấy cậu từng nghĩ đến chuyện bàn với Trang Tự rằng sau khi yêu nhau thì nên làm những gì, cuối cùng lại không mở miệng, bởi cậu cảm thấy mình không nên có chuyện gì là không biết làm cả. Dù thực sự không biết, cũng phải tự học thật nhanh, không thể để Trang Tự chiếm thế thượng phong.
Nếu Lý Thiện Tình thừa nhận mình không rành mấy chuyện yêu đương, thì trong trận đấu này xem như đã thua, thế nên cậu nhất định phải tỏ ra mạnh miệng, ra vẻ như mình còn hiểu rõ chuyện yêu đương hơn Trang Tự cả trăm lần.
Gần đến khách sạn, Trang Tự mới mở miệng hỏi cậu định khi nào quay lại trường. Lý Thiện Tình thu hồi tâm trí, suy nghĩ một chút rồi thật thà trả lời: "Em chưa nghĩ xong. Ban đầu định đến thăm anh rồi về luôn, nhưng chưa mua vé về, cũng không muốn đi máy bay nữa."
Lý Thiện Tình không hối hận vì đã quay về, nhưng cậu thực sự không muốn nhớ lại mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay hôm đó đã trôi qua như thế nào nữa.
"Hay là em chuyển về học ở Đại học Tân Cảng luôn nhỉ." Lý Thiện Tình theo thói quen mà buột miệng bịa đại, rồi lập tức nhận ra có thể khiến Trang Tự hiểu lầm, vội vàng bổ sung: "Em nói bừa thôi. Qua hai hôm nữa em về, nghỉ ngơi thêm chút nữa đã."
"Anh biết." Trang Tự hình như đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu: "Anh không coi là thật đâu."
Lý Thiện Tình hơi chột dạ, đẩy Trang Tự một cái: "Không được nói mấy câu đó, anh chỉ cần nói 'Ừ, biết rồi' là được."
Trang Tự lại một lần nữa không giống với ngày thường. Anh không cười nhạo cậu trẻ con, mà nói đúng y như lời cậu muốn: "Ừ, biết rồi."
Những câu nói không nội dung cụ thể ấy, cùng với biểu cảm của Trang Tự khi nói chuyện, sau này Lý Thiện Tình nhớ lại vô số lần. Cậu không ngừng đoán lý do vì sao Trang Tự lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, rồi tự mình nghĩ ra vô số nguyên nhân khác nhau, giải mã Trang Tự thành cả trăm phiên bản không giống nhau.
Chuyện này xét theo thực tế thì hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là thú vui nhất thời khi rảnh rỗi của Lý Thiện Tình mà thôi.
Đến khách sạn, Trang Tự đưa Lý Thiện Tình lên lầu, đứng trước cửa phòng cậu, dặn cậu nghỉ ngơi cho tốt.
Lại bị ảnh hưởng bởi mấy bộ phim truyền hình Mary thường xem, Lý Thiện Tình muốn thể hiện bản thân rất hiểu chuyện tình yêu, nên hơi quá đà hỏi Trang Tự: "Vậy anh có muốn vào không?"
Trang Tự sững người, trong ánh mắt thoáng hiện chút khó hiểu xen lẫn buồn cười: "Lý Thiện Tình, em học cái này ở đâu vậy?"
"Học gì chứ, yêu đương cũng cần học à?" Lý Thiện Tình lý lẽ chẳng vững mà khí thế vẫn hùng hồn, tự tin nói: "Em bẩm sinh đã rất giỏi rồi."
Trang Tự nhìn cậu, khẽ lắc đầu, cười bảo: "Xem phim truyền hình nhiều quá rồi."
Sau đó anh cúi đầu xuống, ghé lại gần Lý Thiện Tình, do dự dừng lại một giây rồi hôn lên trán cậu.
Trong lòng Lý Thiện Tình, đây mới chính là nụ hôn đầu tiên giữa cậu và Trang Tự.
Khi cả hai đều tỉnh táo và lý trí, đôi môi của Trang Tự nhẹ nhàng chạm lên trán cậu, lành lạnh, mềm mại.
Lý Thiện Tình nhắm mắt lại, rồi lập tức mở ra, trong cơn mơ hồ thoáng thấy cổ áo sơ mi của Trang Tự, cà vạt, cùng với yết hầu khẽ động một chút.
Cổ của Trang Tự cũng trắng, cà vạt màu xám sẫm dính sát vào sơ mi trắng, gọn gàng không chút xộc xệch, từ cách ăn mặc đến động tác đều rất chuẩn mực, đến cả lực hôn lên trán cậu cũng giống như một phép thử đầy cẩn trọng. Nhưng điều khiến Lý Thiện Tình không thể ngờ được, là Trang Tự thực sự sẽ làm chuyện như vậy.
Tại sao Trang Tự lại cho cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon? Lý Thiện Tình chẳng thể cử động, đầu óc mơ hồ.
Tay Trang Tự đặt trên vai cậu, Lý Thiện Tình chưa từng cảm thấy gần gũi với ai đến thế. Cậu như rơi vào một làn sương mù không rõ ràng, một vùng đầm lầy chưa từng đặt chân tới, vì cảm giác nguy hiểm mơ hồ mà tim đập thình thịch, tay chân nóng bừng.
Lý Thiện Tình có chút bực mình, cảm thấy người như Trang Tự bỗng nhiên trở nên "dính dính", như thể kéo theo cả linh hồn và tinh thần của cậu đi mất một phần, lại còn khiến đầu óc cậu trở nên ngu ngốc.
"Anh không vào đâu." Trang Tự không phát hiện ra sự căng thẳng hay khó chịu của Lý Thiện Tình, môi vẫn dán trên trán cậu mà nói, giọng rất nhẹ, như vang lên ngay trên làn da cậu, sau đó anh rời khỏi, nói với cậu: "Ngủ ngon."
Trái tim Lý Thiện Tình càng đập nhanh hơn, càng thêm bực bội, cũng càng thêm mụ mị, chỉ biết nhìn Trang Tự rồi ngơ ngác nói: "Vậy... vậy cũng được, ngủ ngon."
Trang Tự đóng cửa giúp cậu xong, tim Lý Thiện Tình vẫn còn đập dồn dập, đến mức cảm thấy không được khỏe.
Cậu vào phòng tắm, phát hiện mặt mình đỏ ửng, giống như lần trước bị Trang Tự say rượu hôn cậu vậy. Không phải vì ho mà đỏ, cũng không sốt cao, tự sờ trán mà không thấy vết hôn nào Trang Tự để lại, lại cảm thấy Trang Tự thật quá đáng, hại cậu thành ra thế này rồi lại quay lưng bỏ đi không một cái ngoái đầu. Cậu bỗng nhiên hiểu được những tình tiết "cẩu huyết" trong phim truyền hình mà trước đây từng cho là vô lý, và quyết định mình thật sự cần phải học cách yêu đương cho đàng hoàng.
Nói là làm, Lý Thiện Tình vào trang web xem video, tìm một blogger chia sẻ kinh nghiệm yêu đương có lượng người theo dõi rất cao, mở ngay video đầu tiên: "Làm sao để bạn trai si mê bạn không dứt nổi" và bắt đầu nghiêm túc học hành.
Tiếc là video hơi chán, phần lớn thời gian blogger nói gì cậu cũng không tập trung nổi, xem một hồi cuối cùng lại ôm điện thoại ngủ mất hai tiếng, lúc tỉnh lại thì video đã tự phát tiếp mười mấy cái, pin điện thoại cũng sắp cạn.
Lý Thiện Tình vừa tỉnh vừa ngẫm lại những gì mình đã học được, cảm thấy toàn là những thứ rất mơ hồ. Blogger nói đủ thứ cách, cậu chẳng hiểu được bao nhiêu, chỉ học sơ sơ được phần hình thức, cảm thấy bản thân vẫn chưa thông thạo, mà cũng không nghĩ ra hoàn cảnh thích hợp để thực hành.
Hơn nữa, mấy thứ đó hơi sến quá, không chỉ Trang Tự chắc chắn sẽ không thích, mà ngay cả bản thân cậu cũng thấy buồn cười.
Tất nhiên, Lý Thiện Tình tuyệt đối sẽ không chịu thua. Trong mơ cậu còn đang học cách khiến Trang Tự thần hồn điên đảo, thế mà trong giấc mơ Trang Tự lại chẳng hề xuất hiện, chỉ có mình cậu ngồi trong phòng thi làm mấy tờ đề trắc nghiệm, bài nào cũng đạt điểm tuyệt đối.
Sáng hôm sau, Lý Thiện Tình vừa hài lòng với thành tích trong mơ, vừa phiền não vì ngoài đời thực thì chẳng biết bắt đầu từ đâu, cảm thấy không thể giành thế chủ động.
Buổi sáng, cậu tự lấy hết can đảm mua vé máy bay hai ngày sau quay về Phiên Thành, rồi báo cho Trang Tự một tiếng, sau đó đến bệnh viện Dịch anh thăm Hứa Nguyên Sương.
Bác Hứa có phần bất ngờ trước sự xuất hiện của cậu. Lý Thiện Tình không nói rõ lý do thực sự khiến mình quay lại Tân Cảng, chỉ bảo là có việc trong một dự án cần làm, nhưng "sợ ba mẹ lo nên không nói với họ", còn nhờ dì Hứa giữ bí mật giúp mình.
Lý Thiện Tình nhìn ra tâm trạng dì Hứa hôm nay rất buồn, nên đã kể cho bà nghe không ít chuyện vui vặt vãnh nghe được từ mấy buổi xã giao, vừa để chọc bà cười, vừa dạy bà cách chơi bài trên máy tính bảng.
Buổi trưa, Trang Tự đến. Ba người cùng nhau dùng bữa đơn giản. Đầu bếp vẫn làm riêng cho Lý Thiện Tình một phần, vô cùng tỉ mỉ, vừa nhìn đã biết là do Trang Tự căn dặn trước.
Biết nhau bao năm, Lý Thiện Tình rốt cuộc cũng nhìn thấy một chút hồi đáp về mặt tình cảm từ Trang Tự. Nói không vui mừng, không đắc ý là chuyện không thể, nhưng cậu không ghi vào sổ công trạng của mình. Thứ cảm xúc mạnh mẽ nhất lúc ấy lại chẳng phải sự tự đắc, mà là một loại hạnh phúc từng tồn tại nhưng bản thân lại không hề nhận ra, vì không để tâm, không trân trọng.
Khi Trang Tự đưa cậu rời khỏi bệnh viện, Lý Thiện Tình mới nói: "Em đã mua vé máy bay ngày kia rồi."
Trang Tự hơi bất ngờ, bảo thật ra anh đang nhờ thư ký liên hệ thuê máy bay riêng. Lý Thiện Tình xua tay từ chối. Dù vẫn còn khó chịu, nhưng cậu đã có kinh nghiệm, trong lòng tràn đầy tự tin rằng bản thân chắc chắn sẽ khỏe mạnh mà quay về Phiên Thành. Thuê máy bay riêng phiền phức quá, dễ khiến ba mẹ phát hiện cậu đã về đây. Hơn nữa, "Lý tổng không thích thuê máy bay riêng. Sau này em tự mua một chiếc rồi mời anh đi."
Lý Thiện Tình hào hứng đầy tham vọng, mà sau này quả thật cũng làm được. Có lẽ vận mệnh ưu ái cậu, dù Trang Tự chưa từng ngồi lên chiếc máy bay ấy.
Sao Trang Tự lại ngồi được chứ?
Chỉ là chuyện xảy ra vào ngày cậu mạnh miệng hứa hẹn kia, Lý Thiện Tình tin rằng Trang Tự sẽ không quên.
Nghe Lý Thiện Tình nói mấy lời khoa trương như vậy, Trang Tự chỉ khẽ cười, nói: "Vậy anh chờ em, Lý tổng."
Sau đó, anh dừng xe ở khu đỗ tạm, nghiêng người lại gần Lý Thiện Tình.
Khuôn mặt và môi Trang Tự đều tiến sát về phía cậu, ban ngày ban mặt khiến Lý Thiện Tình căng thẳng, tim đập quá nhanh, mặt nóng bừng, cả người trở nên kỳ lạ, giống như mắc bệnh còn nặng hơn cả tối qua.
Tất nhiên là do Lý Thiện Tình bị Trang Tự chiều đến hư, lại chẳng học được bài bản nào, quá để ý đến những thay đổi trên cơ thể mình. Cậu không biết rằng tim đập nhanh chính là triệu chứng bình thường mỗi khi hôn Trang Tự, không cần phải kìm chế. Vì mấy lý do đó, Lý Thiện Tình giơ tay chặn vai anh lại, nhỏ giọng năn nỉ: "Anh Trang, đừng đến gần em như vậy..."
Trang Tự hơi khựng lại, rồi không tiến tới nữa. Một lát sau, anh lái xe rời đi, đưa cậu về khách sạn.
Sau khi về khách sạn, Lý Thiện Tình lại tiếp tục nghiên cứu thêm một chút. Hôm sau, Trang Tự tiễn cậu ra sân bay. Có vẻ như anh vẫn rất lo lắng. Gần đến lúc Lý Thiện Tình phải xuống xe, anh vẫn mở lời hỏi liệu cậu có thể ở lại thêm hai ngày nữa không. Anh sẽ xử lý xong công việc rồi đưa cậu về.
Nhưng trong phòng thí nghiệm của Lý Thiện Tình chất đầy công việc, không thể trì hoãn thêm, nên cậu từ chối, cam đoan nhất định sẽ đến nơi bình an, sau đó đuổi Trang Tự đi.
Trước khi máy bay cất cánh, Lý Thiện Tình lại xem thêm một video học yêu đương. Bỗng nhiên cậu nảy ra một ý: sau khi học xong loạt video đó, cậu có thể lập ra một danh sách những việc nhất định phải làm khi yêu.
Bởi vì lập kế hoạch và phân tích từng bước vốn là sở trường của Lý Thiện Tình.
Đến khi cậu cùng Trang Tự thực hiện hết những việc có trong danh sách ấy, hai người chắc chắn sẽ trở thành một cặp đôi hoàn hảo, rất yêu nhau, rất kiểu mẫu, rất nhàm chán, và rất hạnh phúc.