Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 26

Cuối tuổi mười chín, trong lúc viết ra danh sách những việc nhất định phải làm trong tình yêu, Lý Thiện Tình đồng thời phải chịu đựng nỗi khó chịu do môi trường khô hanh trong khoang máy bay mang lại.

Cổ họng cậu ngứa rát, không ngừng kìm tiếng ho trong lồng ng.ực, vừa phải thở ô-xy, vừa liên tục uống nước, hoàn toàn không sao ngủ được. Trong không gian kín tối đen ấy, cậu lơ mơ nhưng vẫn hết sức nghiêm túc lên kế hoạch cho tương lai cùng Trang Tự, mức độ cẩn trọng không hề kém khi thiết kế một thí nghiệm. Mỗi điều đều được lựa chọn kỹ càng, chỉnh sửa nhiều lần, đảm bảo thực hiện được.

Khi ấy, cậu vẫn chưa thực sự hiểu rõ tình yêu là gì, nhưng bởi vì vẫn ngây thơ tin tưởng vào sự may mắn của bản thân, nên chưa từng nghĩ rằng tình cảm của mình có khả năng thất bại.

Lúc xuống máy bay thì trời đã về chiều, trở về nhà, Lý Thiện Tình không biết mình đã mấy tiếng chưa ngủ, trong người khó chịu đến mức đầu óc mơ màng. Cậu ăn vài miếng đồ ăn Mary chuẩn bị, tắm rửa xong vốn định gọi cho Trang Tự một cuộc để báo bình an, nhưng chưa kịp bấm thì đã ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ ấy kéo dài rất lâu, lúc tỉnh dậy đã là buổi sáng ở Phiên Thành. Đầu Lý Thiện Tình nặng trịch, cả người như bị vùi sâu trong đệm mềm, tay chân rã rời không nghe lời, thậm chí chẳng buồn nhấc lên. May mà theo kinh nghiệm thì chắc là không bị bệnh.

Đầu óc vẫn còn tê dại, chẳng nhớ hôm nay cần làm gì, cậu bèn trở mình với tay lấy điện thoại. Màn hình sáng lên, hiện ra một cuộc gọi nhỡ của Trang Tự và hai tin nhắn.

Trang Tự hỏi: "Ngủ rồi à?" và "Dậy thì nhắn anh."

Lý Thiện Tình mơ mơ màng màng nghĩ, thì ra Trang Tự khi yêu lại nhập vai nhanh như vậy, chủ động như thế, còn biết quan tâm người khác nữa. Mà ra là khi yêu rồi thì không phải chịu đựng cái kiểu lạnh nhạt lúc nóng lúc lạnh của anh, cũng không xảy ra chuyện dù mình năn nỉ cách mấy, anh cũng không chịu đến Phiên Thành. Biết vậy thì đã sớm bắt anh yêu cậu rồi.

Lý Thiện Tình gọi lại, Trang Tự nhận rất nhanh. Cậu bảo: "Lý tổng tỉnh rồi đây. Hôm qua chưa kịp gọi thì ngủ mất."

"Anh biết." Trang Tự hỏi: "Ngủ dậy có thấy khó chịu chỗ nào không?"

"Không có, nhưng mệt lắm." Lý Thiện Tình nũng nịu than thở không chút dinh dưỡng: "Hôm nay không có lớp, nhưng phải đến văn phòng của tổ dự án. Bây giờ thì ngủ không nổi, mà lại chẳng muốn dậy."

Cậu lăn lộn trong chăn, Trang Tự bỗng gửi lời mời gọi video. Lý Thiện Tình chấp nhận, nhưng xoay điện thoại sang một bên, chỉ để lộ một bên mắt. Trang Tự vẫn đang ở văn phòng, sau lưng là một bức tường đầy sách.

Đây là lần đầu tiên Lý Thiện Tình gọi video với Trang Tự, lại còn là do anh chủ động. Giờ làm việc, Trang Tự lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề, tạo cảm giác xa cách, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ gọi video riêng tư với ai đó.

"Chào buổi sáng." Trang Tự cầm điện thoại, góc quay lúc xa lúc gần, ánh mắt dường như cũng không còn như trước nữa, dường như dịu dàng hơn một chút so với khi nhìn bất kỳ ai khác.

Lý Thiện Tình còn chưa tỉnh hẳn, tim đã đập nhanh hơn, trong đầu rối như tơ vò. Cậu nghĩ tại sao Trang Tự lại trở nên như vậy, nhưng lại thấy rất hài lòng. Cậu thầm mong, Trang Tự như thế này có thể kéo dài lâu một chút, tốt nhất là mãi mãi đừng thay đổi.

Trong sự ngỡ ngàng và mới lạ ấy, Lý Thiện Tình bỗng có cảm giác mình giống như đứa trẻ duy nhất được ông già Noel phát kẹo trong trung tâm thương mại vào đêm Giáng sinh, niềm đắc ý và vui sướng lén lút ấy lan tỏa khắp tứ chi và huyết quản.

"Sao tự nhiên gọi video thế, em còn chưa rửa mặt." vừa nói, cậu vừa cười tủm tỉm, hỏi Trang Tự: "Không phải là... nhớ em rồi đó chứ?"

Trang Tự hạ thấp điện thoại xuống một chút, cúi mắt nhìn vào ống kính, không trả lời ngay câu hỏi của Lý Thiện Tình. Vài giây sau, anh dường như không quen lắm mà hỏi: "Vậy em có nhớ anh không?"

Giọng anh trầm thấp, lơ lửng như gió thoảng, cứ như chính anh cũng không chắc có nên nói hay không.

Mới chỉ xa nhau có một ngày, thì nhớ nhung được đến mức nào? Người được thương chiều thì luôn dễ sinh kiêu ngạo, làm sao hiểu nổi nhớ là gì. Nhưng Lý Thiện Tình vốn là kiểu người nói năng theo cảm xúc, chẳng cần thành thật. Cậu không cần phải thật sự hiểu rõ bản thân có nhớ Trang Tự không, đã có thể thoải mái nói ra: "Đương nhiên là em nhớ anh rồi."

Ban đầu còn định thuận miệng hỏi: "Khi nào anh đến đây với em?", nhưng nghĩ đến mẹ của Trang Tự, lần hiếm hoi cậu cư xử hiểu chuyện, không hỏi nữa, mà đổi thành: "Dì bao giờ bắt đầu hóa trị?"

"Tuần sau." Trang Tự trả lời, ngừng một chút rồi nói tiếp: "Cho nên mấy hôm tới bên Lợi Thành phải để Chu Khải Tề phụ trách nhiều hơn, anh sẽ qua đó ít lại."

Tình huống như vậy, Lý Thiện Tình hoàn toàn có thể hiểu được.

Thật ra, việc mấy tháng không gặp Trang Tự vốn là chuyện thường tình. Đến Phiên Thành đã lâu, suốt cả năm cũng chỉ gặp được mấy lần. Bình thường miệng lưỡi oang oang như thế cũng là vì Trang Tự quá khó tiếp cận, khiến cậu không kiềm được mà cứ đeo bám mãi không buông. Nói thật thì, Lý Thiện Tình cũng không quá cố chấp với chuyện gặp mặt.

Hơn nữa, cậu có hơi sợ khi Trang Tự lại gần mình như vậy, sẽ khiến cậu căng thẳng đến mức chẳng giống chính mình nữa. Dù thế, vẫn vô cớ muốn được thử lại một lần, cảm giác như chơi tàu lượn siêu tốc, vừa k.ích thí.ch vừa hồi hộp.

Hai người gọi video cũng chỉ nói được vài câu thì trợ lý của Trang Tự đến gõ cửa, đành tắt máy. Lý Thiện Tình đứng dậy dọn dẹp một chút, rồi đến văn phòng tổ dự án.

Cậu buộc phải đến đó vì hôm nay sẽ gặp một cố vấn mới quan trọng do Lô Chính Minh giới thiệu. Cố vấn tên là Harold, là chuyên gia trong lĩnh vực dữ liệu học. Khi gọi điện, Lô Chính Minh nói Harold có thành tựu đáng kể trong ngành tâm lý dữ liệu học, sẽ có ích lớn cho giai đoạn thương mại hóa sắp tới của dự án.

Lúc đọc lý lịch của Harold, Lý Thiện Tình đã có cảm giác có gì đó không ổn. Đến khi gặp mặt, nghi ngờ trong lòng càng thêm rõ rệt.

Harold ngoài bốn mươi, từng làm việc cho hai tập đoàn dược phẩm lớn, nhưng những dự án ông ta từng tham gia đều không phải loại thuốc mà Lý Thiện Tình đánh giá cao, hiệu quả ngắn hạn thì rõ rệt, nhưng gây nghiện quá mạnh.

Harold chỉ tìm hiểu tiến độ dự án, không đưa ra nhiều đề xuất về thị trường, nhưng cách ông ta trò chuyện với thành viên trong nhóm, thậm chí là với Lý Thiện Tình lại có vẻ ngạo mạn và trơn tru không giấu nổi. Còn khi nói chuyện với Lô Chính Minh, lại càng toát ra một thứ gì đó mơ hồ như sự đồng lõa, khiến trực giác của Lý Thiện Tình như bật chuông báo động đỏ.

Sau khi Harold rời đi, có lẽ nét mặt Lý Thiện Tình quá nghiêm túc nên bị Lô Chính Minh phát hiện, ông hỏi: "Thiện Tình, sao vậy? Có ý kiến gì với Harold à?"

Lý Thiện Tình xưa nay thông minh, sớm đã hiểu đạo lý chưa rõ tình hình thì đừng để lộ nghi ngờ, bèn lắc đầu giả vờ ngu ngơ: "Cháu học được nhiều từ Harold lắm, giờ vẫn đang tiêu hóa đây."

Lô Chính Minh gật đầu hài lòng, không hỏi thêm gì nữa.

Từ lúc rời Tân Cảng trở về Phiên Thành đã hơn một tháng, Trang Tự vẫn chưa đến Lợi Thành. Anh gần như không có thời gian nghỉ, hết làm việc lại chăm sóc mẹ. Còn Lý Thiện Tình cũng bận rộn không kém, ngoài việc học và dự án, còn cùng Phương Thính Hàn và Triệu Tự Khê thảo luận nhiều lần về mô hình thương mại hóa của dự án.

Vì tiến độ của Noalume nhanh hơn dự kiến rất nhiều, có khả năng sẽ bước vào giai đoạn thử nghiệm trên động vật trong năm sau, sau khi nghiên cứu các dự án Harold từng tham gia, Triệu Tự Khê trở nên vô cùng cảnh giác.

Lý Thiện Tình cũng bắt đầu theo Lô Chính Minh ra ngoài xã giao, không còn rong chơi đánh bài như trước. Cậu bắt đầu chú ý từng lời nói của Lô Chính Minh, cố gắng tìm ra ý đồ trong đó.

Mối quan hệ giữa Lý Thiện Tình và Trang Tự, nếu nhìn theo khoảng cách và lệch múi giờ, dường như không thay đổi gì so với trước. Họ vẫn liên lạc mỗi ngày, nhắn tin hoặc gọi điện, giống như lúc thân thiết nhất, nhưng vẫn không gặp mặt.

Thế nhưng trên thực tế, Trang Tự đã khác đi rất nhiều, điều này mỗi ngày Lý Thiện Tình đều đang dần nhận ra.

Không còn là cậu đơn phương quấy rầy nữa. Tuy Trang Tự không nói những lời ngọt ngào, nhưng giờ đã chủ động gọi video cho cậu, cũng nhắn tin thường xuyên.

Một buổi sáng đầu tháng Mười Hai, hơn năm giờ, Lý Thiện Tình đột nhiên nhận được một tin nhắn báo cáo từ Trang Tự. Anh nói một trưởng bối mời anh đi ăn, đến nơi mới phát hiện người ta muốn giới thiệu con gái cho anh làm quen. Anh đã từ chối khéo, vừa thanh toán xong, hứa rằng sau này sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.

Âm thanh thông báo làm Lý Thiện Tình tỉnh giấc, mơ màng cầm điện thoại lên đọc hai lần mới hiểu. Chưa từng gặp tình huống thế này, nên trong lòng cậu khá khó chịu, cảm thấy cảm xúc mất kiểm soát, bèn gọi điện cho Trang Tự, tức tối hỏi: "Vậy anh đã nói gì?"

"Em dậy sớm vậy à?" Trang Tự hơi bất ngờ, rồi nói: "Anh nói anh đang trong một mối quan hệ rồi."

Giọng anh bình thản như đang đọc báo cáo, nhưng Lý Thiện Tình thì như bừng tỉnh giữa đêm tối, cầm điện thoại mà tay mềm nhũn, một lúc sau mới nghiêm nghị ra lệnh: "Lần sau nhất định phải tìm hiểu rõ trước."

"Anh biết rồi." Trang Tự trả lời. Nhưng Lý Thiện Tình vẫn thấy anh chưa đủ nghiêm túc, nghĩ một chút rồi gọi tên anh: "Trang Tự." Sau đó cực kỳ nghiêm túc nhấn mạnh: "Anh là của em."

"Ừ." Trang Tự đồng ý. Hình như anh khẽ cười, dù không rõ rệt.

Lý Thiện Tình hỏi anh cười cái gì, Trang Tự không thừa nhận cũng không trả lời, chỉ nói: "Sinh nhật em chắc anh sẽ qua được."

"Còn dì thì sao?" Lý Thiện Tình hỏi.

"Lúc đó mẹ anh vừa kết thúc liệu trình, là giai đoạn tạm nghỉ." Trang Tự nói: "Anh cũng phải sang Lợi Thành mấy ngày để làm việc."

"Vậy tức là không phải đến vì sinh nhật em, chỉ là tiện đường thôi?" Tính Lý Thiện Tình nóng, hay châm chọc và giở thói mè nheo. Cậu quen miệng kiếm chuyện với Trang Tự, nhưng nói xong lại cảm thấy mình quá vô lễ, bèn ngoan ngoãn nói: "Thôi bỏ đi bỏ đi, anh đến là được rồi, không nhất thiết phải đúng ngày sinh nhật em."

"Là đến vì em, còn Lợi Thành là tiện đường." Trang Tự lại giải thích.

Vốn hôm đó bị đánh thức quá sớm, Lý Thiện Tình định ngủ thêm một giấc để dưỡng sức. Trước đây mỗi lần gặp Trang Tự, cậu chưa từng căng thẳng, chỉ có mong đợi, hoặc chút tâm địa xấu xa muốn trêu ghẹo. Nhưng lần này Trang Tự lại nói với cậu những lời kỳ lạ như vậy, khiến cậu mất ngủ luôn.

Suốt nửa tháng sau đó, ngày nào Lý Thiện Tình cũng bồn chồn, thấp thỏm vì chuyện Trang Tự sắp đến ở bên cậu mừng sinh nhật. Cậu có chút lo sợ rằng Trang Tự sẽ có hành động thân mật kỳ quặc nào đó, khiến tim cậu đập loạn lên. Thế nhưng đồng thời cậu cũng thấy tò mò.

Cậu càng lúc càng không hiểu nổi tại sao Trang Tự lại yêu đương với cậu. Bởi từ trước đến nay, Trang Tự chưa từng nói một lời "thích" nào cả. Lý Thiện Tình càng nghĩ, càng phân tích, lại càng thấy giữa họ tồn tại một mối quan hệ mà cậu không sao lý giải được.

Cuối cùng cũng đến đêm trước sinh nhật của Lý Thiện Tình. Máy bay của Trang Tự vốn dự kiến sẽ đến Phiên Thành vào buổi chiều, nhưng vì mưa lớn ở Tân Cảng nên bị hoãn đến tận sáu tiếng đồng hồ mới cất cánh, thành ra thời gian đến nơi đã xê dịch sang gần nửa đêm.

Sau khi lên máy bay, Trang Tự nhắn cho Lý Thiện Tình bảo cậu ngủ sớm, còn mình sẽ tự bắt xe đến khách sạn.

Thật ra Lý Thiện Tình rất biết giữ gìn sức khỏe, vốn cũng định nghe lời anh, tắm rửa xong rồi leo lên giường nằm. Nhưng đến mười một giờ rưỡi đêm, cậu phát hiện ra mình nhớ Trang Tự đến mức không sao chợp mắt được, bèn thay đồ, rón rén xuống lầu, lén tránh Mary, mở cửa gara rồi lái xe đến sân bay.

Không phải trước đây Lý Thiện Tình chưa từng đi đón Trang Tự, nhưng tâm trạng lần này lại khác hoàn toàn. Ngay cả việc nhắn tin cho Trang Tự rằng "em đi sân bay đón anh" cũng khiến cậu cảm thấy căng thẳng kỳ lạ, nên cuối cùng chẳng nói lời nào, muốn âm thầm tạo bất ngờ cho anh.

Dừng xe rồi đi bộ đến cửa ra, lúc này chuyến bay của Trang Tự cũng đã hạ cánh được một lúc, khu vực chờ đông nghịt người, người thì cầm bảng tên, người thì ngó nghiêng tìm kiếm.

Lý Thiện Tình kéo kín khẩu trang, trong túi vang lên tiếng rung của điện thoại. Cậu lấy ra xem thì thấy Trang Tự gửi tin nhắn: "Chúc mừng sinh nhật." Lúc đó vừa đúng mười hai giờ. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu đón sinh nhật ở sân bay, tất cả là "nhờ ơn" của Trang Tự.

Ngay sau đó, cậu liên tục nhận được tin nhắn chúc mừng từ ba mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại, cả bạn học và bạn bè. Năm nay sinh nhật cậu trúng dịp cả nhà ai nấy đều bận rộn, nên hẹn sẽ chờ đến ngày sinh theo lịch âm rồi mới cùng đến Phiên Thành tổ chức cho cậu.

Lý Thiện Tình định nhắn cho Trang Tự rằng "Đại thọ tinh đang đứng chờ anh ngoài cửa ra", nhưng vừa mới gõ được một chữ, điện thoại đã hiện lên cuộc gọi đến từ Mary.

Cậu giật mình suýt nữa rớt cả máy, nhìn ảnh đại diện là gương mặt to đùng của Mary, do dự vài giây rồi miễn cưỡng nghe máy. Mary ở đầu dây bên kia tức tối mắng: "Thiện Tình, em đi đâu rồi? Sao lại tự tiện lái xe ra ngoài?"

"...Em... chuyện là..." Lý Thiện Tình hiếm khi lắp bắp như vậy, còn chưa nghĩ ra được lý do thì bất ngờ bị ai đó ôm lấy từ phía sau.

Trang Tự ôm rất nhẹ, tay phải đặt lên cánh tay trên của Lý Thiện Tình, tay trái vòng qua trước ngực cậu, hơi thở ấm nóng phả lên sau tai cậu.

Lý Thiện Tình như thể não bộ đã biến thành dung nham, thông minh lanh lợi gì đó đều bị thiêu sạch, điện thoại cũng suýt rơi khỏi tay. Trang Tự lập tức đưa tay đỡ lấy, giữ tay cậu lại, nhẹ nhàng kéo điện thoại ra khỏi tai cậu, chắc là đã nhìn thấy tên người gọi đến.

Lý Thiện Tình vẫn chưa kịp quay đầu, Trang Tự đã rút điện thoại ra, nói với Mary: "Mary, cậu ấy đến chỗ tôi rồi. Tôi về vội quá, cậu ấy sợ làm phiền chị nghỉ ngơi nên không dám nói. Thật ngại quá."

Mary có lẽ đã dặn dò gì đó, Trang Tự trả lời: "Vâng, sáng mai tôi sẽ đưa cậu ấy về ăn sáng."

Cúp máy xong, Lý Thiện Tình vẫn như bị ai đó điểm huyệt, không thể nhúc nhích, còn Trang Tự thì lại vô cùng tự nhiên, hỏi: "Sao vẫn đến đón anh?"

"Đại thọ tinh thích đến thì đến thôi." Lý Thiện Tình lí nhí trả lời.

Trang Tự nói: "Cảm ơn đại thọ tinh đã đến đón anh."

Lý Thiện Tình quay đầu lại, chỉ nhìn thấy áo khoác của Trang Tự, không ngẩng đầu nhìn mặt anh. Trong khoảnh khắc đỏ mặt tim đập, cậu âm thầm quyết định sẽ thêm một điều vào danh sách những điều chưa làm được trong chuyện tình yêu này, để Trang Tự mãi mãi cùng cậu đón sinh nhật.

Bởi vì mỗi năm sinh nhật, đều có thể xem là một dự án chưa hoàn thành. Vậy nên danh sách kia lập tức dài ra thêm N mục, với N = tuổi thọ của Lý Thiện Tình, 20.

Bình Luận (0)
Comment