Giờ đầu tiên của sinh nhật tuổi hai mươi, Lý Thiện Tình là người cầm lái, chở người bạn cũ nay là bạn trai mới của mình, Trang Tự đến khách sạn. Con đường phía trước tối đen và yên ắng. Xe cộ trên đường mỗi lúc một thưa, cuối cùng chỉ còn lại một mình họ. Cả thế giới như biến thành một vòm cầu khép kín không còn ai khác, chỉ còn lại hai điểm sáng là Lý Thiện Tình và Trang Tự.
Sinh nhật trước đây của Lý Thiện Tình thường rất náo nhiệt, nên cậu cứ nghĩ mình chỉ thích những bữa tiệc đông người. Nhưng đến lúc này mới nhận ra, một sinh nhật không ồn ào, nếu có Trang Tự ở bên, thì cậu hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Đến khách sạn, Trang Tự ra quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng.
Gần đây, dù bận rộn, Lý Thiện Tình vẫn tranh thủ học hỏi nhiều kỹ năng trong mối quan hệ tình cảm. Cậu cũng biết rằng người yêu thì nên ở chung một phòng. Thế nhưng hiện tại, việc chia sẻ không gian với người khác vẫn là điều rất khó với cậu, ngay cả ở viện có người chăm bệnh, cậu cũng thấy không thoải mái.
Còn về phần Trang Tự, nhu cầu không gian riêng của anh ấy còn mạnh mẽ hơn cả Lý Thiện Tình, trước kia còn chẳng chịu dọn đến nhà cậu ở chung.
Lý Thiện Tình đứng bên cạnh chờ, do dự một hồi, thật sự không muốn rời Trang Tự để quay về. Huống hồ Trang Tự cũng đã nói với Mary rằng sáng mai sẽ đưa cậu về ăn sáng. Cuối cùng cậu chủ động bước đến trước mặt một cô lễ tân khác, bảo rằng mình cũng muốn đặt một phòng, đồng thời đề nghị: tốt nhất là phòng nằm cạnh phòng của Trang Tự.
Trang Tự nghe thấy lập tức quay sang nhìn cậu. Lý Thiện Tình cảm thấy bản thân thật chu đáo, bèn nhoẻn miệng cười với anh. Không hiểu sao Trang Tự chẳng khen lấy một lời, sắc mặt còn có phần khó tả.
Lý Thiện Tình thấy biểu hiện tốt của mình không được phản hồi tích cực, có hơi không hài lòng, nhưng nghĩ đến chuyện Trang Tự đã bay đến đây mừng sinh nhật mình, cậu nhịn xuống.
Cô lễ tân đã thỏa mãn yêu cầu của cậu, sắp xếp cho hai phòng nằm đối diện nhau trên cùng một tầng. Trong thang máy, Lý Thiện Tình không nhịn được nữa, nghiêng lại gần Trang Tự, giọng mang chút trách móc: "Trang Tự, sao anh không khen em?"
"Khen em cái gì?" Trang Tự liếc cậu một cái, hỏi.
"Dĩ nhiên là vì em chu đáo rồi." Lý Thiện Tình dùng tay chọc chọc vào cánh tay anh.
Trang Tự hình như đã rắn rỏi hơn hồi cấp ba, cánh tay cứng cáp, có cơ bắp. Lý Thiện Tình chọc thêm mấy cái nữa thì bị Trang Tự giữ tay lại.
"Chu đáo cái gì?" Bàn tay của Trang Tự ấm hơn tay Lý Thiện Tình một chút, nắm cũng khá chặt, anh thấp giọng hỏi: "Là chu đáo kiểu giúp anh mát-xa thư giãn ấy à?"
Lý Thiện Tình rất thích cách Trang Tự nói chuyện như thế này với mình, khiến cậu cảm thấy ấm áp, gần gũi, chẳng còn thấy giận gì nữa. Nhưng vẫn bướng bỉnh yêu cầu: "Dù sao thì cũng phải khen em cái đã."
Trang Tự hình như hơi bí lời, nhìn cậu vài giây, cuối cùng thuận theo: "Cảm ơn em đã chu đáo."
Thang máy mở cửa. Cả hai men theo hành lang, đi đến trước cửa phòng mình. Lý Thiện Tình vui vẻ vẫy tay: "Vậy chúc ngủ ngon nha, Tiểu Trang."
Dù đã khuya, nhưng sức khỏe là quan trọng. Tuần trước Lý Thiện Tình đã thức mấy đêm trong phòng thí nghiệm, tuần này cậu quyết tâm không thức khuya nữa.
"Ừm." Trang Tự trả lời, vẻ mặt khá bình thản: "Ngủ ngon."
Lý Thiện Tình quẹt thẻ mở cửa, không hiểu sao lại quay đầu nhìn, bắt gặp bóng lưng của Trang Tự đang đẩy cửa bước vào phòng, cùng chiếc vali để bên cạnh. Trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm giác không muốn xa nhau, mãnh liệt đến lạ lùng. Cậu lập tức hối hận, bèn lách người quay lại, chen vào bên cạnh Trang Tự: "Không được, Tiểu Trang, cho em qua chỗ anh ngồi một lát."
"......" Trang Tự như thể bó tay trước sự thay đổi thất thường của cậu, rũ mắt nhìn cậu. Lý Thiện Tình thì lại rất chính đáng: "Ngồi một chút thôi mà? Đừng có keo kiệt vậy chứ?"
Trang Tự khẽ lắc đầu, nhưng vẫn để cậu bước vào.
Phòng là loại suite, bên ngoài có ghế sofa, bên trong là giường lớn.
Trên bàn trà có bày trái cây, từng quả đều rất đẹp mắt. Lý Thiện Tình không được ăn, nhưng tay lại ngứa ngáy, cầm một quả táo trơn nhẵn lên, sờ s.oạng vài cái, rồi đưa lên mũi ngửi thử.
Ngẩng đầu thấy Trang Tự đang nhìn mình, Lý Thiện Tình lập tức thoải mái nói: "Anh đừng để ý em, em tự lo được. Anh vào tắm trước đi."
Trang Tự như thể không còn sức nói chuyện với cậu nữa, xách hành lý vào phòng ngủ. Chưa đầy bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm đã vang lên.
Gần đây Lý Thiện Tình tự học đủ thứ, từ tâm lý học tình yêu đến hành vi học, dĩ nhiên cậu biết giữa các cặp đôi, không chỉ có hôn mà còn có nhiều chuyện hơn thế...
Sau khi đã tìm hiểu tường tận mọi chuyện, nhất thời Lý Thiện Tình có hơi chột dạ. Bởi nói thật lòng, cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh mình và Trang Tự làm những chuyện mãnh liệt như vậy. Vì cơ thể có những hạn chế nhất định, mức hormone của Lý Thiện Tình tương đối thấp, bình thường gần như không có nhu cầu về phương diện tình dục.
Vậy còn Trang Tự thì sao? Lý Thiện Tình nghĩ có lẽ anh cũng không muốn, vì trông Trang Tự khá lạnh nhạt. Cậu cảm thấy đó cũng là lý do hai người họ rất thích hợp để yêu nhau.
Lý Thiện Tình nửa nằm trên sofa, bật tivi lên xem tin tức xã hội, xem một hồi lập tức ngáp vài cái, mơ mơ màng màng thì thấy Trang Tự đã tắm xong bước ra.
"Buồn ngủ rồi à?" Trang Tự mặc áo choàng tắm trắng, bước lại gần cậu, hơi cúi người, hỏi một cách tự nhiên.
Trong mắt Lý Thiện Tình vẫn còn chút hơi nước ngái ngủ, chỉ thấy một đôi mắt đen sâu thẳm áp sát lại gần, ngửi thấy hương thảo mộc thoang thoảng dễ chịu, cơn buồn ngủ ban nãy bỗng bị đông cứng lại, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo.
"Tiểu Trang..." cậu định bảo anh đừng tới gần, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Trang Tự đã cúi xuống hôn lên môi cậu.
Nụ hôn là chuyện còn khiến Lý Thiện Tình rối trí hơn cả những đề thi khó nhất, rõ ràng chỉ là hai đôi môi chạm vào nhau thôi, thế nhưng qua lớp da mềm mại, niêm mạc khoang miệng và nước bọt ẩm ướt, sự dây dưa bên ngoài ấy lại như thể khiến cả thế giới của Lý Thiện Tình tan chảy rồi được tái tạo lại, hợp nhất thành một với Trang Tự.
Trang Tự hôn lên đôi môi mà Lý Thiện Tình luôn tự hào vì tài ăn nói, lúc mạnh lúc nhẹ, vừa thành thạo vừa ngượng ngùng, vừa chín chắn lại vừa căng thẳng. Anh hôn lên môi dưới của Lý Thiện Tình thì thầm "Chúc mừng sinh nhật", khiến đầu óc cậu như bay biến, hơi thở rối loạn. Lý Thiện Tình không hề giận, chỉ thấy hoang mang, sinh ra một cảm giác mất trọng lực phi thực, rất sợ mình sẽ bị hôn đến rơi luôn xuống dưới sofa, hay rớt khỏi tầng trên của khách sạn. Chính cảm giác ấy đã như mệnh lệnh thúc đẩy cậu giơ tay lên, ôm chặt lấy cổ Trang Tự, kéo anh cúi xuống gần hơn.
Lúc đó đã gần hai giờ sáng, Lý Thiện Tình bị đè chặt xuống chiếc sofa vải xám sọc caro, môi bị hôn đến tê dại, chân cũng mềm nhũn. Trong cơn mơ hồ, cậu hé mắt, nhìn thấy hàng mi của Trang Tự, ánh đèn âm trần sau lưng anh, cùng bức tường phủ giấy trắng có hoa văn mờ của khách sạn.
Lần đầu tiên họ hôn nhau lâu như thế, chính là trong hoàn cảnh ấy.
Trang Tự không làm gì thêm, chỉ hôn đến khi Lý Thiện Tình gần như không thở nổi mới chịu buông ra, kéo tay cậu ra khỏi cổ mình, hôn nhẹ lên mặt cậu, rồi như trêu đùa nói: "Được rồi, Lý tổng, ngủ sớm đi nhé."
Về sau nhớ lại chuyện ấy, Lý Thiện Tình luôn hy vọng khi đó mình có thể thấy mặt Trang Tự đỏ lên. Nhưng vì khi ấy quá hoảng hốt, ấn tượng cũng không rõ ràng, cậu đoán có lẽ chỉ là ảo giác của mình, hoặc cũng có thể vì Trang Tự vừa tắm nước nóng xong, nên mới khiến cậu có cảm giác như vậy.
Cũng chẳng nhớ rõ bản thân đã quay về phòng kiểu gì, suốt đêm mồ hôi vã ra, ngủ chẳng yên giấc.
Sáng hôm sau, không chỉ dậy rất sớm, mà còn làm bẩn cả áo choàng khách sạn. Dù mặt dày nhưng cậu cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, tự nhốt mình trong phòng tắm kỳ cọ suốt một lúc lâu. Mãi đến khi Trang Tự gọi điện hỏi cậu đã dậy chưa, cậu mới chịu quăng áo choàng vào bồn tắm.
Mười chín tiếng đầu tiên trong ngày sinh nhật năm ấy, niềm vui của Lý Thiện Tình thuần khiết như hương đường và bắp rang lửng lơ trong không khí công viên giải trí, thứ hạnh phúc giản đơn mà toàn diện, càng vì không bao giờ có lại, càng trở nên khó quên.
Sau khi về nhà cùng Trang Tự ăn bữa sáng do Mary nấu, cả ngày hôm đó hai người dính lấy nhau, hầu như không có ai khác xen vào. Cậu dẫn Trang Tự đến những nơi mình thường lui tới nhất, đưa anh tham quan ngôi trường của mình. Vì nắng không gắt, họ nắm tay nhau đi bộ một đoạn trên bãi cỏ. Bãi cỏ lúc chiều rất mềm, cậu ngửi thấy hương sương đêm và cây cỏ đầu tiên của buổi tối.
Họ không tới văn phòng dự án, vì trực giác mách bảo Lý Thiện Tình rằng nếu đến đó thì rất có thể sẽ xảy ra mâu thuẫn giữa hai người. Trực giác ấy hoàn toàn chính xác, dù đến tối khi về nhà, vẫn xảy ra một "tai nạn" không tránh khỏi.
Lý Thiện Tình ban đầu cho rằng, đó là khoảnh khắc đầu tiên giữa cậu và Trang Tự nảy sinh khúc mắc, là chuyện đáng lẽ có thể tránh được. Nhưng sau này dần dần nghĩ thông, cậu nhận ra ngay từ đầu mình đã đi sai đường, nên đành phải tự chịu trách nhiệm, cũng phải tự mình gánh lấy hậu quả.
Chuyện xảy ra vào bữa tối sinh nhật, chuông cửa nhà Lý Thiện Tình bất ngờ vang lên. Mary ra mở cửa, thì thấy một người giao hàng mang tới chiếc bánh sinh nhật khổng lồ.
Cô đặt bánh lên bàn, Lý Thiện Tình cầm tấm thiệp lên xem, là do Lô Chính Minh và Harold cùng gửi. Trên thiệp viết rằng chiếc bánh này đã tránh tất cả các dị ứng của Lý Thiện Tình, có thể yên tâm thưởng thức.
Nếu vẫn không dám ăn, cũng có thể chia cho những người có mặt. Đồng thời chúc cho năm hai mươi tuổi của Lý Thiện Tình, NoaLume sẽ đạt được thành công rực rỡ, mang đến cú chấn động tươi mới cho cả ngành.
Trang Tự đứng bên cạnh Lý Thiện Tình, thấy chữ ký của Harold thì hơi nhíu mày lại, thấp giọng hỏi: "Dự án của em tiến triển tới đâu rồi? Sao lại quen Harold?"
Nghe vào cứ như Trang Tự đang nghi ngờ cậu, giọng nói cũng lạnh đi, khiến Lý Thiện Tình thoáng nhớ đến những lần họ từng cãi nhau trước kia.
Lý Thiện Tình vốn dĩ không ưa Harold, nhưng lại càng không muốn bị Trang Tự coi thường, bèn không muốn nói nhiều, qua loa trả lời: "Là cố vấn mới của tụi em thôi, mới quen được một tháng, không thân lắm. Có chuyện gì sao?"
"Không thân mà cũng tặng bánh cho em à?" Trang Tự không bị qua mặt, cúi đầu nghiêm túc nhìn cậu, khó hiểu hỏi: "Em biết hắn từng tham gia những dự án nào không? Nếu biết rồi, tại sao vẫn chọn hắn làm cố vấn?"
Mary đứng bên cạnh, bị bầu không khí đột ngột căng thẳng làm cho luống cuống tay chân, lo lắng nhìn họ, muốn can nhưng không biết bắt đầu từ đâu, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Thiện Tình..."
Lý Thiện Tình vốn đã có chút chột dạ, thấy biểu cảm đầy lo lắng của Mary lại càng bực bội, cảm thấy Trang Tự thật là người quá nghiêm túc, chẳng để ý gì đến hoàn cảnh mà cứ nhất định phải giảng đạo, bèn nổi cáu: "Biết thì sao chứ? Cũng chỉ là cố vấn thôi mà."
"Nhưng cũng không nên chọn loại người như vậy làm cố vấn."
"Anh có thể đừng nói nữa được không?" Lý Thiện Tình chẳng muốn nghe thêm một câu nào: "Cố vấn cũng không phải người ra quyết định. Người đưa ra quyết định không có vấn đề gì là được rồi, đúng không?"
Trang Tự có lẽ cực kỳ phản cảm với những dự án Harold từng làm, bị Lý Thiện Tình chọc giận nên nói luôn: "Chẳng lẽ chọn hắn làm cố vấn còn không đủ để thấy vấn đề nằm ở người ra quyết định à?"
Lý Thiện Tình không ngờ anh lại nói ra những lời như vậy để nghi ngờ năng lực phán đoán của mình, tức đến đỏ mặt tía tai, lý trí đứt đoạn, lớn tiếng phản bác: "Giờ lại thành em có vấn đề rồi? Tại sao cứ nhất định phải nói mấy chuyện này vào sinh nhật của em? Dự án của em thì em tự lo được, anh nhìn không vừa mắt như vậy, cái gì cũng muốn can thiệp, thế thì anh mua đi, anh mua xong muốn lo sao thì lo!"
Ban đầu, những lời này của Lý Thiện Tình chỉ là tức giận nhất thời, nếu Trang Tự chịu dỗ cậu vài câu, cậu chắc chắn sẽ lập tức xuống nước, rồi ôm anh một cái, bọn họ sẽ không cãi nhau nữa.
Không ngờ Trang Tự nghe xong, sắc mặt càng lạnh hơn, mở miệng lại càng khiến máu Lý Thiện Tình dồn hết lên đầu: "Tất nhiên là được. Em đi bàn giá với Lô Chính Minh đi, giá bao nhiêu anh cũng có thể mua."
"Cút!" Lý Thiện Tình tức đến nỗi giơ tay đẩy anh một cái, trừng mắt nhìn, chỉ tay ra cửa: "Cút ra khỏi nhà em!" Cãi nhau làm cậu lại thấy ngứa ngáy, khó chịu đến mức phải gãi tay, trên cẳng tay lập tức xuất hiện vài vết xước đỏ rực.
Trang Tự sững người một chút, vẻ mặt dịu xuống, mấy giây sau mới nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi."
Anh liếc nhìn Mary, nắm lấy cánh tay của Lý Thiện Tình, như muốn kéo cậu vào lòng, nhưng lại không chắc có nên làm vậy hay không, vừa định dùng sức đã bị Lý Thiện Tình hất phắt ra.
"Anh cút đi." Lý Thiện Tình tức đến mắt cũng đỏ lên, từ trước đến nay chưa từng bị người quen đối xử tệ bạc đến mức này, lại còn kéo dài như vậy, cậu mím môi, trừng mắt nhìn Trang Tự một lúc lâu, cơn giận rồi cũng biến thành mệt mỏi và buồn bã.
Dù sao cũng chẳng muốn cãi vã thêm nữa, chỉ muốn một mình yên tĩnh trở về phòng, cậu lạnh lùng nói: "Không cãi nữa. Mai chẳng phải anh sẽ đi sớm sao, tự bắt xe về đi. Em muốn ngủ, dạo này ngủ không đủ."
Nói rồi bèn tự lên lầu. Tắm rửa xong thì có người gõ cửa, cậu không mở. Trang Tự gọi điện cũng không nghe. Đến hôm sau, khi Trang Tự nhắn tin nói sắp lên máy bay, Lý Thiện Tình mới trả lời một câu: "Thượng lộ bình an."
Nếu thời gian có thể quay lại, Lý Thiện Tình nghi ngờ liệu mình có thể thay đổi cuộc cãi vã đó hay không, thay đổi kết cục, thay đổi sự tan vỡ trong mối quan hệ sau này. Bởi vì tính cách cậu vốn là như thế, mà Trang Tự cũng vậy.
Bọn họ là kiểu người có thể yêu nhau, nhưng cũng nhất định sẽ chia tay. Nói cho cùng, Trang Tự vốn không yêu Lý Thiện Tình đến mức đó , nếu thật sự yêu, làm sao có thể coi thường Lý Thiện Tình đến mức như vậy?
Có lẽ Trang Tự chỉ muốn thử yêu một người thông minh giống mình, thử một lần hôn môi, nhưng đồng thời, anh cũng yêu cầu đối phương phải tuyệt đối ổn định về mặt cảm xúc, và hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức của anh.
Khi phát hiện ra Lý Thiện Tình không dịu dàng, không biết cảm thông như anh tưởng, phát hiện ra cậu bốc đồng và cố chấp, khi phát hiện ra họ không hợp nhau, Trang Tự bèn dứt khoát buông tay, như thể dễ dàng loại bỏ một nhóm đối chứng trong thí nghiệm với thuốc giả.
Làm thế nào để vun đắp một mối tình tốt đẹp, sau này Lý Thiện Tình thật sự đã cố gắng tìm kiếm câu trả lời. Nếu có thể biện hộ cho bản thân ở tuổi vừa tròn hai mươi, cậu sẽ nói, khi ấy cậu chỉ là chậm hiểu, chứ không phải không nghiêm túc trong tình cảm.
Là mạnh mẽ và cứng đầu, chứ không phải không có nguyên tắc. Sau đó, tất cả cái giá phải trả cậu đều đã trả, trách nhiệm nên gánh cũng chưa từng đổ lên bất cứ ai.
Có lẽ, một con người riêng lẻ không thể có được tất cả mọi cơ hội trên cõi đời này. Cuối cùng, Lý Thiện Tình cũng thôi không chống cự, thuận theo ý trời, chấp nhận nếu đã nhận được ở nơi này, thì sẽ đánh mất ở nơi khác.