Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 38

Hai tháng xa cách, so với những lần gặp mặt trước kia của Lý Thiện Tình và Trang Tự, thật ra chỉ là khoảng thời gian rất ngắn.

Hơn năm mươi ngày ấy, cuộc sống của Lý Thiện Tình bị cuốn vào hết chuyện quan trọng này đến chuyện quan trọng khác: công ty, phòng thí nghiệm, hồ sơ thử nghiệm, lễ tốt nghiệp, nhà đầu tư, phỏng vấn, tiệc tùng, salon... thời gian trôi qua trong chớp mắt.

Vì vậy nên lúc đứng trước cửa nhà Trang Tự, gõ xong một đoạn tiết tấu đang thịnh hành gần đây, thấy cửa mở ra, Trang Tự khoác áo choàng tắm bước ra, Lý Thiện Tình bỗng thấy, lần tái ngộ và thân mật ở Lợi Thành của hai người, như thể mới chỉ là chuyện ngày hôm qua.

Vốn dĩ Lý Thiện Tình đã chuẩn bị nói: "Chào buổi tối, phục vụ phòng đây~"

Nhưng vì gõ cửa hơi lâu, cậu đã hơi bực mình. Đúng lúc Trang Tự mở cửa lại trùng khớp với nhịp cuối cùng của bản nhạc. Thêm nữa, Lý Thiện Tình không cảm nhận được mùi xà phòng hay hơi nước nào trên người Trang Tự, bèn đoán rằng có lẽ anh đã đứng chờ sẵn từ lâu, chỉ là cố tình để cậu phải đứng đợi.

Mở miệng ra, Lý Thiện Tình cố ý trách nhẹ một câu, đã chuẩn bị tâm lý để nghe Trang Tự buông ra lời nào khó nghe, nhưng anh lại chẳng nói gì, chỉ đơn giản mở rộng cửa hơn, nghiêng người nhường đường cho cậu vào.

Chỉ khoác mỗi áo choàng tắm thôi cũng xem như ăn mặc không chỉnh tề rồi. Lý Thiện Tình ban đầu vốn mệt đến chẳng còn hứng thú gì, đến đây cũng chỉ vì đã đến thì muốn gặp một chút. Thế nhưng vừa bước vào phòng, cảm nhận được hơi nóng kỳ lạ trong không khí, lại nhìn thấy vùng ngực bị áo choàng che lấp của Trang Tự, đầu óc cậu lại trở nên mơ hồ, qua loa trò chuyện vài câu, rồi kéo anh lại gần.

Thế giới dường như đảo lộn, Lý Thiện Tình cảm thấy bản thân như bị nhốt chung với Trang Tự trong một chiếc hộp nhỏ, đến mức hơi thở cũng phải dính chặt vào nhau, một không gian kín bưng, thân thể và hành động đều rối loạn, nguyên thủy.

Lý Thiện Tình bảo Trang Tự đừng tắt đèn, vốn là để có thể nhìn anh thêm vài cái. Nhưng đến cuối cùng, lại chính cậu không muốn nhìn nữa, vì cậu cảm thấy ngoài những chỗ đã thay đổi rõ rệt và sức lực mạnh dần lên đôi chút, ánh mắt của Trang Tự vẫn quá đỗi bình tĩnh.

Dù trong lòng cố gắng không để tâm, nhưng ánh mắt lạnh nhạt của Trang Tự lại như đang khách quan đánh giá thân thể cậu, chẳng chút che giấu mà thể hiện rõ mối quan hệ thật sự giữa họ. Lý Thiện Tình tự mình tìm đến, là để thỏa mãn một nhu cầu khiến cậu có phần mệt mỏi, còn với Trang Tự lại chẳng đáng kể gì.

Chuyện đó không giống với những tưởng tượng đầy dịu dàng mà cậu vẫn hay ôm ấp. Cậu không thích, bèn nhắm mắt lại.

Trang Tự đặt tay lên bụng dưới của cậu, rồi trượt thấp hơn nữa, ngón tay dần trở nên chậm rãi.

Lý Thiện Tình cảnh giác, mở mắt ra nhìn. Trên mặt Trang Tự vẫn chẳng biểu lộ cảm xúc gì, Lý Thiện Tình bắt đầu nghi ngờ mục đích của anh không được trong sáng, bèn nhấc gối cọ nhẹ vào cánh tay anh, rồi buông một câu dối nhẹ: "À, em quên lấy đồ rồi. Hay hôm nay mình đừng làm tới nữa."

Trang Tự "ừ" một tiếng, nhìn cậu chằm chằm vài giây, Lý Thiện Tình thấy thế, lại nhớ đến lần trước, do dự nói: "Vậy... anh lại đây đi." rồi đưa tay định giúp anh một chút.

Cậu nghĩ chuyện chần chừ cũng là điều dễ hiểu thôi, nhiệt độ cao như vậy, lại không ôm chặt được, lâu dần tay sẽ rất mỏi. Cơ thể cậu vốn không tốt, rất dễ mệt.

Cũng may Trang Tự ra tay nhanh hơn một chút, chủ động giúp cậu trước.

Trang Tự nói mình chưa từng làm mấy chuyện này, nhưng lúc anh giúp cậu, lại khiến Lý Thiện Tình không khỏi nghi ngờ, liệu có phải anh đang nói dối, hay từng học qua kỹ thuật gì đó ở đâu rồi không.

Lý Thiện Tình lười biếng nằm dài trên giường, được anh chăm chút một lát, rất nhanh lập tức lạc thần, không kìm được phát ra tiếng, co chân lại rồi lại thả lỏng ra.

Cảm thấy trên đùi bỗng nóng ran khó chịu, cậu cúi đầu nhìn xuống, giật mình, nhưng Trang Tự có vẻ chỉ vô tình chạm phải, bèn rút tay lại, vài giây sau thì rút khăn giấy lau sạch những chỗ bắn lên người cậu, còn hỏi: "Dạo này em mệt lắm à?"

"Ý anh là gì?" Lý Thiện Tình cảnh giác mở to mắt nhìn anh, suýt nữa thì ngồi bật dậy: "Anh đang chê em nhanh à?"

Trang Tự bỗng bật cười, biểu cảm cũng dịu dàng đi một chút, nói: "Không có, thấy mắt em thâm quầng nhiều quá."

"Vậy à?" Dạo này Lý Thiện Tình không phải lên hình gì cả, ngày nào cũng ở công ty và phòng thí nghiệm, nhìn mình mỗi ngày đến quen, chẳng phát hiện ra.

"Nếu em nói là em rất mệt..." Lý Thiện Tình cụp mắt xuống, đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ chạm vào Trang Tự mấy lần: "Anh có thể thông cảm cho em, nhanh hơn một chút không?"

Nhìn bằng mắt thường thì rõ ràng Trang Tự có phản ứng, Lý Thiện Tình xác định mình thấy rất rõ. Nhưng có lẽ Trang Tự thật sự là người tự chủ quá tốt, hoàn toàn khác với cậu. Anh đặt tay lên mu bàn tay Lý Thiện Tình, chạm nhẹ một cái, rồi nắm lấy lòng bàn tay cậu, dời tay cậu sang một bên.

Sau đó Trang Tự cúi người, hơi nghiêng về phía cậu một chút, khiến Lý Thiện Tình ngỡ rằng hai người sắp hôn, bèn phối hợp ngửa mặt nhắm mắt lại, nhưng chỉ có bàn tay Trang Tự nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cậu. Rồi anh khẽ xoa đầu cậu một cái.

Hành động ấy còn thân mật hơn cả nụ hôn hay việc tr.ần tr.ụi đụng chạm, khiến trái tim Lý Thiện Tình trong một giây như thắt lại, đến mức không dám mở mắt ra nữa. Lý Tổng không muốn vào lúc gần sinh nhật hai mươi hai tuổi lại tự dưng khóc vì không rõ lý do gì, nhất là trước mặt một người từng thân thiết như vậy.

Trang Tự vuốt xong thì rút tay về, Lý Thiện Tình nghe thấy anh nói: "Thôi khỏi, dạo này anh cũng rất mệt, chẳng còn hứng thú gì."

Một lúc sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Lý Thiện Tình mới mở mắt ra, tầm nhìn rõ ràng, nước mắt cũng đã hoàn toàn thấm ngược trở lại.

Trang Tự đã thân mật đến mức ấy với cậu rồi, thế thì khi nào cậu mới có lại số điện thoại riêng của anh đây? Nếu lúc không gặp nhau có thể gọi điện như trước thì tốt biết mấy.

Lý Thiện Tình nhìn về phía phòng tắm, ngây người một lúc, rồi lấy ơn báo oán mà nghĩ rằng hôm nay Trang Tự đã đưa ra một quyết định sai lầm nghiêm trọng, khiến cậu có cảm giác rằng giữa họ vẫn còn tồn tại một mối quan hệ, hoặc vẫn còn cơ hội để yêu nhau. Thế nên Lý Thiện Tình không những quyết định từ nay sẽ càng bám lấy anh không buông, mà còn quy hết lỗi lầm về phía Trang Tự.

Chưa đợi Trang Tự bước ra, Lý Thiện Tình đã ngủ mất. Trong mơ, cậu thấy những giấc mộng rời rạc không logic.

Trong mơ, cậu cùng Triệu Tự Khê đi tham gia một sự kiện, ở trong một căn phòng đen kịt, có người lặng lẽ đi lại bên cạnh cậu, quần áo bị ướt, ấm nóng cọ vào người cậu, khiến cậu vô cùng khó chịu, phải đẩy đối phương ra mấy lần mới đẩy được đi.

Nhưng không bao lâu sau, tay phải của cậu lại xuất hiện một cái... tủ lạnh, bao trùm cả mu bàn tay và các ngón tay, khiến làn da cậu lạnh buốt.

Chuyện này thật sự quá vô lý, làm sao trên tay người lại mọc ra một cái tủ lạnh được?

Trong mơ, Lý Thiện Tình cứ mãi vung tay, hất cái tủ lạnh mini kia đi mấy lần, nó vẫn cứ dính chặt lấy, như thể có ma lực, làm cậu tức đến mức mở bừng mắt.

Trong phòng tối mờ, trước mắt là Trang Tự đứng rất gần. Lý Thiện Tình còn đang ngái ngủ, theo bản năng lại nghĩ có lẽ mình bị Trang Tự đánh thức, rồi mơ hồ nhớ lại chuyện lần trước Trang Tự rời khỏi phòng cậu lúc ba giờ sáng, bèn tưởng rằng anh đang gọi cậu dậy, bảo cậu về phòng ngủ, lập tức tức giận dữ chất vấn: "Giờ nào rồi mà còn đuổi em về? Không thể để em ngủ ngon một giấc à?"

Trang Tự ngẩn người, Lý Thiện Tình nhìn anh đầy trách móc, đợi đến khi anh khẽ nói "Không có", và "Ngủ đi", cậu mới yên tâm nhắm mắt lại, như thể bản thân có lý mà ngang nhiên tiếp tục ngủ.

Cậu có cảm giác như mình đã quay về tuổi mười tám, mười chín, quay lại khoảng thời gian có thể tức giận một cách an toàn, sự thản nhiên và cảm giác yên tâm đã lâu không có bỗng quay trở lại, dù chỉ trong một đêm.

Sáng hôm sau, Lý Thiện Tình bị tiếng động đánh thức, thấy Trang Tự đang quay lưng về phía cậu, thu dọn hành lý.

Chiếc vali của Trang Tự vẫn là cái từ rất lâu về trước, một chiếc vali màu bạc bình thường, thương hiệu dễ thấy trong trung tâm thương mại, gắn trên đó là thẻ hành lý có khắc tên ba của Trang Tự, chắc cũng giống như chiếc đồng hồ, đều là di vật.

Lý Thiện Tình ngồi dậy, chăn trượt khỏi người khiến cậu thấy hơi lạnh, bèn kéo chăn lại, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc mơ hồ, cảm thấy Trang Tự như một người sống trong quá khứ.

Nhưng nghĩ lại thì cũng không đúng, bởi vì quá khứ của Trang Tự từng có Lý Thiện Tình, còn hiện tại thì không.

Nghe thấy tiếng động, Trang Tự quay đầu lại, nhìn Lý Thiện Tình, không nói gì, có lẽ cũng không biết nên nói gì với cậu. Lý Thiện Tình bèn tìm một chủ đề, hỏi: "Anh sắp về Tân Cảng à?"

Trang Tự đứng cách đó bảy, tám mét, khẽ "Ừm" một tiếng rất nhỏ.

"Vội thật đấy." Lý Thiện Tình cảm thán.

Trang Tự nói: "Về còn có việc."

"Dì đã đỡ hơn chưa?" Lý Thiện Tình lại hỏi: "Em thấy mấy tháng gần đây anh đến đây thường xuyên lắm."

"Định để bà nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, mong đạt đủ điều kiện để phẫu thuật." Trang Tự trả lời: "Gần đây công ty chuẩn bị mở rộng phạm vi bảo hiểm y tế, nên anh đến đây thường hơn một chút, nhưng mỗi lần cũng không ở lâu."

Lý Thiện Tình nghe anh bỗng nói nhiều như vậy, suýt thì muốn trêu: "Anh báo cáo với em à?" Nhưng lại không muốn bị dội gáo nước lạnh, nên thôi, chỉ hỏi: "Nếu lúc anh đến em đột ngột xuất hiện, anh sẽ đuổi em đi à? anh về nhanh như vậy, em còn chưa kịp mời Tiểu Lam ăn bữa cơm."

"Không cần mời cậu ấy ăn đâu." Không rõ vì sao, Trang Tự lập tức nói vậy. Nhưng lại không trả lời câu hỏi trước.

Lý Thiện Tình cũng không định hỏi thêm, trực tiếp xem như anh đã ngầm thừa nhận, bèn nói: "Anh quản rộng thế. Ngoài công việc ra, Tiểu Lam còn có đời sống riêng và bạn bè thân thiết nữa sao."

Trang Tự đóng vali lại, hỏi Lý Thiện Tình: "Em còn muốn ngủ tiếp không?"

"Làm gì? Đuổi em đi hả?" Lý Thiện Tình trừng anh một cái.

Trang Tự bước lại gần, Lý Thiện Tình vừa tưởng anh sắp mắng mình, vừa mơ tưởng anh sắp hôn mình, nhưng Trang Tự chỉ đặt thẻ phòng lên tủ đầu giường của cậu, không nói một lời.

Lúc rời đi, anh nhìn Lý Thiện Tình một cái, Lý Thiện Tình lập tức nói trước: "Tạm biệt, hẹn gặp lại." Trang Tự trả lời: "Tạm biệt." Rồi căn phòng lại trở về trạng thái trống rỗng, như thể từ đầu đến cuối chỉ có một mình Lý Thiện Tình ở đây.

Từ nhỏ đến lớn, điều mà Lý Thiện Tình cảm thấy bản thân làm tốt nhất, thật ra chính là chấp nhận.

Thời thơ ấu là chấp nhận bệnh tật, chấp nhận hen suyễn, chấp nhận việc bản thân dị ứng với hầu như mọi loại thực phẩm trên thế giới, chấp nhận việc phải nhập viện, thường xuyên không thể đến trường. Lúc mười mấy tuổi là chấp nhận việc không thể cấy ghép SyncPulse. Còn bây giờ thì là chấp nhận hiện thực mình mang tiếng xấu, chấp nhận giữa cậu và Trang Tự, dù kể chất tình cảm là gì, thì ở hiện tại chỉ có thể mập mờ ngủ cùng nhau bằng cách này.

Dù sao thì cuộc sống cũng không phải là phim ảnh, phải thực tế một chút. Chỉ khi chấp nhận mọi thứ, thì mới có thể bình tĩnh mà đi qua thời gian thử thay đổi.

Lý Thiện Tình định ngủ bù thêm một giấc nữa, ôm chiếc gối còn đậm mùi của Trang Tự nhưng không tài nào ngủ được. Cậu nằm gắng tới tận sau mười giờ, mới đi tắm, rồi trở về phòng mình lấy đồ, tay cầm hai chiếc thẻ phòng, xuống lầu.

Lễ tân có phần ngạc nhiên, nói rằng một trong hai phòng được đặt đến ngày mai, rồi hỏi anh: "Anh muốn trả phòng ngay bây giờ à?"

Lý Thiện Tình trả lời: "Ừ." sau đó lên xe, nhắn tin cho Chu Tư Lam, lười phải vòng vo, bèn gửi thẳng: "Tư Lam, là cậu đặt nhầm ngày hay Tiểu Trang gia hạn phòng giúp tôi vậy?"

Một lúc sau, Chu Tư Lam trả lời: "Xin lỗi, là tôi đặt nhầm rồi."

Lý Thiện Tình suy nghĩ một lát, cảm thấy chuyện tình cảm đúng là phiền phức, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể ngay lập tức có câu trả lời, bèn quyết định cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, không đào sâu nữa.

Khi đặt chân xuống Phiên Thành, thế giới bỗng chốc hoàn toàn bước vào mùa hè.

Chẳng bao lâu sau, một sáng đầu tháng Bảy, Lý Thiện Tình chợt nhớ đến chuyện năm ngoái chuyển văn phòng, lúc đó bên ngoài toàn là người phản đối, anh bèn cảm thán với Triệu Tự Khê: "Tự Khê, lại thêm một năm trôi qua rồi, chúng ta vẫn còn sống."

Ngay sau đó, anh bất ngờ nhận được tin nhắn từ Chu Tư Lam. Chu Tư Lam bảo anh, một tuần nữa bọn họ sẽ đến Lợi Thành vào buổi sáng, ở lại một đêm, rồi hôm sau lên đường bàn chuyện hợp tác.

"Nhanh vậy à! Tuyệt quá, Tư Lam, cậu muốn ăn gì?" Lý Thiện Tình hỏi.

Bên kia, Chu Tư Lam gõ chữ rất lâu, khiến Lý Thiện Tình còn tưởng cậu ấy đang gõ tên một nhà hàng nào đó. Trong đầu cậu còn nghĩ, Lợi Thành mà cũng có chỗ ăn tên dài đến thế cơ à. Nhưng đợi mãi, Chu Tư Lam mới gửi đến một câu: "Lần này hình như hơi bận, chắc để lần sau vậy."

Bình Luận (0)
Comment