Ba giờ rưỡi sáng, Trang Tự rời khỏi phòng khách sạn nơi Lý Thiện Tình đang ở.
Anh đứng bên cạnh cửa xoay, pin điện thoại chỉ còn lại một nửa, đang đợi một chiếc xe đặt qua ứng dụng cách đó ba cây số, chợt cảm thấy mình như trở về khoảng thời gian mới quen Lý Thiện Tình.
Khi đó, Trang Tự vẫn chưa biết cách hoàn toàn từ chối Lý Thiện Tình, vô tình dung túng để cậu xâm nhập vào cuộc sống của mình. Năm năm trôi qua, tưởng như đã cải thiện được chút ít, giờ đây mới phát hiện bản thân vẫn không làm tốt được.
Trang Tự buộc phải rời đi, cũng là bởi anh cảm thấy, nếu ở lại qua đêm, Lý Thiện Tình rất nhanh sẽ nhận ra ý chí của anh một lần nữa đang dần suy yếu. Đến lúc đó, Lý Thiện Tình sẽ làm gì, anh đã có thể đoán trước được.
Mưa đã ngớt, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, in đầy những vệt sâu cạn không đều. Gió từ phía bãi biển thổi đến chậm rãi, lướt qua những tòa nhà cao thấp khác nhau, khiến áo khoác của Trang Tự dính nhẹ vào bộ đồ thể thao. Luồng lực đẩy mơ hồ mà không thể phớt lờ ấy khiến Trang Tự nhớ đến những cái chạm khẽ từ vai và tay Lý Thiện Tình.
Lần gặp này, Trang Tự phát hiện Lý Thiện Tình càng lúc càng thích len lén đặt tay chân lên người anh, như thể tiếp xúc thân thể là một dạng tuyên bố quyền sở hữu, để trong trò chơi rượt đuổi giữa hai người, dựa vào việc anh không từ chối, mà tạm thời nắm giữ vị trí người chiến thắng.
Lý Thiện Tình từ trước đến nay vốn là kiểu người như vậy. Nếu Trang Tự đứng yên không nhúc nhích, cậu sẽ dám tiến đến gần mười bước; nếu Trang Tự từ chối, cậu sẽ tỏ ra ấm ức, rồi nói: "Vậy em chỉ đến gần năm bước thôi." sau đó hỏi anh: "Em như vậy có phải rất tốt không?"
Theo lý mà nói, Trang Tự cảm thấy mình đã rõ ràng tất cả những gì Lý Thiện Tình sẽ nói, sẽ làm. Có lẽ so với làm người yêu, hay những giấc mộng mong manh dễ vỡ, Lý Thiện Tình càng muốn làm một kẻ săn mồi khắp nơi. Có thể không phải cố tình, mà là do bản tính.
Nếu đã không muốn làm con mồi, điều Trang Tự nên làm nhất chính là rời khỏi lãnh địa săn mồi của Lý Thiện Tình.
Vì vậy, trong nửa đoạn đầu khi xe vừa khởi hành từ khách sạn về phía căn hộ, vì vẫn chưa đủ xa để bắt đầu hoài niệm, Trang Tự đã hạ quyết tâm, sẽ cắt đứt hoàn toàn mọi liên hệ giữa anh và Lý Thiện Tình.
Thế nhưng đến gần căn hộ, quyết tâm ấy lại bị gỡ bỏ.
Lý do là anh chợt nhớ đến bụng dưới lõm xuống, xương sườn lộ rõ, cùng với những tiếng thở dồn dập hoảng loạn bên cạnh cằm anh khi bế Lý Thiện Tình lên khỏi mặt đất. Khi ấy, Lý Thiện Tình siết chặt lấy cổ anh, toàn bộ trọng lượng đè lên hai bàn tay Trang Tự, không ngừng run rẩy, không ngừng thở gấp.
Khoảnh khắc đó, Lý Thiện Tình giống như một con chiên chờ bị xẻ thịt, khiến Trang Tự nảy sinh một ý nghĩ hoang đường rằng mình vốn dĩ không phải con mồi, cũng không nhất thiết phải đóng vai con mồi, khi muốn, thậm chí có thể chủ động giăng bẫy với một kẻ săn mồi đầy tự tin.
Nếu Lý Thiện Tình vẫn cứ bám riết lấy anh không buông, Trang Tự lại nghĩ, liệu có nên bắt đầu một mối quan hệ không nghiêm túc nhất từ trước đến nay trong đời mình không?
Tuy không hoàn toàn từ chối Lý Thiện Tình, nhưng cũng không chủ động, không nhiệt tình thì sẽ không còn khái niệm thất bại nữa.
Sau khi về đến căn hộ, Trang Tự chỉ ngủ được ba tiếng, nhưng lại có cảm giác như đã mơ đến tận sáu tiếng.
Trong mơ là những điều hạnh phúc. Trong mơ, Lý Thiện Tình thay đổi tính tình, dịu dàng chu đáo, hiểu chuyện biết điều, nói được làm được. Bản thân Trang Tự cũng không còn nguyên tắc, không chút nghi ngờ, giống như một cái kết cổ tích, sống cùng với Lý Thiện Tình. Nhưng với thực tế thì chẳng có giá trị tham khảo gì, tất nhiên cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Sau khi xuống lầu, Trang Tự thấy Chu Tư Lam đã thức dậy, ăn sáng xong, đang xem tin tức, bèn hỏi: "Cậu ấy có nhắn gì cho em không?"
"Ý anh là Lý Thiện Tình?" Chu Tư Lam rõ ràng cố ý hỏi lại dù biết rõ, nhưng cậu không có ác ý, Trang Tự cũng không để tâm, chỉ đứng bên nhìn Chu Tư Lam lấy điện thoại ra.
Chu Tư Lam chậm rãi mở điện thoại, tìm đoạn tin nhắn với Lý Thiện Tình, nhìn một chút rồi nói: "Có nhắn, nửa tiếng trước, hỏi khi nào mình đi."
"Có nên trả lời không?" Chu Tư Lam hỏi: "Hay là cứ mặc kệ, để cậu ấy tự bỏ cuộc?"
"Trả lời đi, bỏ chế độ không làm phiền." Trang Tự trả lời.
Chu Tư Lam lập tức "Ừ" một tiếng, bắt đầu nhắn lại cho Lý Thiện Tình.
cậu nhắn "buổi chiều", Lý Thiện Tình lập tức trả lời rất nhanh, hỏi: "Hai người sẽ đi đâu, "Khi nào quay về Tân Cảng?"
Chu Tư Lam làm trợ lý rất biết điều, chưa bao giờ tự quyết định, bèn ngẩng đầu hỏi Trang Tự: "Có thể nói không ạ?"
"Muốn nói thì nói." Trang Tự trả lời, Chu Tư Lam lập tức nói.
Hai người nhắn qua lại liên tục, Trang Tự nhìn, không khỏi thắc mắc sao Lý Thiện Tình lại dậy sớm như vậy. Bởi trước kia Lý Thiện Tình là người rất dễ mệt, lại thích ngủ.
Nếu nói một năm qua thể trạng cậu rất tốt, thì Trang Tự lại cảm thấy sờ vào cũng chẳng giống. Tối qua, trước khi Trang Tự bắt đầu hôn cậu, môi Lý Thiện Tình vẫn còn hơi tái.
Nếu Thượng Đế cảm thấy Lý Thiện Tình quá xấu xa mà tước đi thể lực của cậu ấy, thì Trang Tự không đồng tình với quyết định đó. Dù là một con quỷ mà anh luôn tự nhủ phải tránh xa nhưng mãi chẳng thể làm được, anh vẫn mong Lý Thiện Tình có thể khỏe mạnh và tràn đầy sức sống.
Chiều hôm đó, Trang Tự rời Lợi Thành, đến một thành phố phía Đông để bàn chuyện hợp tác, ở lại ba ngày rồi quay về Tân Cảng. Anh không cản trở Chu Tư Lam liên lạc với Lý Thiện Tình, chỉ là Thiện Tình quá khéo tìm chuyện để nói, mà Chu Tư Lam lại là người không giỏi từ chối, thỉnh thoảng Trang Tự thấy Thiện Tình ảnh hưởng đến công việc của trợ lý mình, bèn tự ra mặt ngăn lại.
Cuối tháng Năm, Chu Tư Lam cung cấp cho Lý Thiện Tình một tin tức: bọn họ lại sắp đến vùng phía Đông một chuyến.
Lý Thiện Tình năn nỉ mãi mới moi được thời gian và địa điểm, nhưng vì công việc công ty của cậu quá bận, lại đang bắt đầu chuẩn bị kế hoạch tuyển tình nguyện viên cho NoaLume, thêm vào đó phía Đông lại quá xa, thời gian đi lại quá nhiều, cuối cùng vẫn không thể thu xếp đi được.
Chuyện có nên cấy ghép NoaLume hay không, Lý Thiện Tình vẫn đang lưỡng lự. Vì đây là một ca phẫu thuật tương đối nhẹ, thể trạng của cậu tạm coi là đạt yêu cầu. Là người sáng lập, nếu chính mình không làm trước thì dường như chẳng có lý gì.
Nhưng nếu thật sự phẫu thuật, Thiện Tình lại lo sẽ phát sinh biến chứng ngoài dự đoán.
Giữa tháng Sáu, Lý Thiện Tình tốt nghiệp.
Dĩ nhiên, Trang Tự không đến lễ tốt nghiệp. Vài ngày trước đó, Lý Thiện Tình từng gửi đường link livestream cho Chu Tư Lam, Chu Tư Lam không nói gì, hiển nhiên cũng sẽ không báo lại cho Trang Tự.
Ba mẹ Lý Thiện Tình, ông bà ngoại, Triệu Tự Khê và Mary cùng đến dự lễ. Cậu mặc áo choàng tốt nghiệp, bước lên sân khấu nhận bằng từ hiệu trưởng.
Tuy danh tiếng bên ngoài chẳng mấy tốt đẹp, lại gần đây vì chuyện tuyển tình nguyện viên mà bị chỉ trích dữ dội, nhưng trong trường, Lý Thiện Tình lại khá được lòng mọi người. Tiếng reo hò phía dưới không ít, khiến tâm trạng cậu cũng khá lên một chút.
Bước xuống sân khấu, Lý Thiện Tình lấy điện thoại ra, phát hiện Chu Tư Lam vậy mà lại gửi tin nhắn: "Tôi xem lễ tốt nghiệp rồi, chúc mừng."
Tám chữ một dấu chấm câu, Lý Thiện Tình đọc ngẩn ngơ đến bảy tám lần, tim bỗng dưng đập rộn lên, cứ cảm thấy câu đó chẳng giống giọng của Chu Tư Lam, khẩu khí lại rất giống của Trang Tự. Không suy nghĩ gì nữa, cậu lập tức đứng yên tại chỗ, gọi điện cho Chu Tư Lam.
Nhưng người bắt máy lại là Chu Tư Lam thật, còn hơi bất ngờ hỏi: "Thiện Tình, có chuyện gì vậy?"
Bên cạnh cậu rất yên tĩnh, không giống như có người nào ở đó. Lý Thiện Tình ngẩn người một chút, ngọn lửa vừa bốc lên trong lòng lập tức lụi xuống, cậu vội kiếm cớ, dịu dàng nói với Chu Tư Lam: "Tư Lam, cảm ơn cậu, cậu là người bạn đầu tiên gửi lời chúc mừng đến cho tôi đấy."
"Hả?" Chu Tư Lam như phản ứng chậm, hai giây sau mới nói: "Không cần cảm ơn!" rồi lại chân thành nhiệt tình thêm: "Thiện Tình, chúc mừng cậu tốt nghiệp!"
Cúp điện thoại, Lý Thiện Tình rơi vào cảm giác hụt hẫng khi cứ ngỡ đã bắt được Trang Tự, nhưng hóa ra chỉ là không khí trống rỗng. Cậu nghĩ đến Trang Tự, lại nhắn cho Chu Tư Lam: "Tư Lam, cậu đối với tôi tốt quá rồi! Lần sau các cậu đến khi nào vậy? Dù là tới phía Đông nữa, tôi cũng sẽ cố chạy đến mời cậu ăn một bữa cơm."
Hai tuần sau, bọn họ không đi phía Đông mà bất ngờ quyết định đến một thành phố ở vùng trung. Nghe Chu Tư Lam nói, Trang Tự hình như đến đó bàn chuyện liên quan đến phạm vi bảo hiểm y tế. Họ chỉ ở lại ba ngày, và sẽ tham dự một buổi tiệc có rất nhiều nhân vật nổi tiếng và giới chính trị vào tối hôm sau.
Thành phố ấy chỉ cách Phiên Thành ba tiếng bay, Lý Thiện Tình lập tức gấp rút xử lý xong công việc trong ba ngày, vội vàng xuất phát. Trên máy bay ngủ được một lát, khi hạ cánh nhìn thấy những con sông hồ đẹp đẽ, cậu lại bất an hy vọng rằng có thể ôm được Trang Tự thật sự như lần trước.
Gần đây bận đến mức không còn thời gian để tự khám phá cơ thể, huống chi bây giờ đã nếm qua mùi vị của Trang Tự, mới phát hiện ra tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng, còn người thật thì sức lực lớn hơn, lại càng có cảm giác chân thật.
Hai tháng nay, Lý Thiện Tình lại càng mang tiếng xấu hơn, gần như đã đến mức "khét tiếng", chẳng buồn tham dự bất kỳ dịp xã giao nào, cũng không muốn công khai đến gần Trang Tự lúc này, nên chỉ âm thầm dọn vào khách sạn mà cậu moi được thông tin từ miệng Chu Tư Lam.
Mấy hôm trước cậu bị dị ứng khá nặng, trên máy bay lại khô hanh, vừa vào phòng khách sạn đã chảy máu cam. Cậu gọi khách sạn mang máy tạo ẩm lên, uống thuốc định nghỉ ngơi một lát, ai ngờ lại nhận được cuộc gọi từ nhà đầu tư Will. Will lại giục cậu mau chóng đưa NoaLume ra thị trường, giảm bớt áp lực dư luận. Lý Thiện Tình đắn đo hồi lâu, cảm thấy vẫn nên làm việc, bèn đeo khẩu trang tạo ẩm, ngồi vào bàn.
Đến hơn chín giờ, Lý Thiện Tình mệt rã rời, gập máy tính lại, định lên giường nằm nghỉ một chút. Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, nhận được tin nhắn từ Chu Tư Lam: "Thiện Tình, bọn tôi đã về khách sạn rồi, nhưng tôi ăn nhiều ở tiệc nên không đói lắm."
"Vậy để mai tôi mời cậu ăn nha." Lý Thiện Tình vừa ngáp vừa nhắn lại: "À đúng rồi Tư Lam, Trang Tự ở phòng nào vậy? tôi chuẩn bị một món quà, muốn đích thân đưa cho anh ấy."
Có lẽ Chu Tư Lam đi hỏi ý kiến Trang Tự, một lúc sau mới gửi số phòng qua.
Trang Tự và Lý Thiện Tình ở cùng tầng, Lý Thiện Tình lập tức vào phòng tắm, soi gương.
Theo tiêu chuẩn thế tục, tuy có hơi nhợt nhạt, nhưng gương mặt và thân hình của Lý Thiện Tình hoàn toàn không có khuyết điểm. Ai nhìn cũng phải công nhận điều đó.
Chỉ là dạo này cậu ít cười quá, như thể quên mất cách cười rồi. Lý Thiện Tình nghiêng đầu, đối diện với gương, làm quen lại với các cơ bắp khi cười, nâng nhẹ khóe môi, thuận miệng nói: "Tiểu Trang."
Một cách gọi thân mật, hiện tại cậu chỉ có thể thầm gọi như vậy, chẳng còn tiện để nói trước mặt Trang Tự nữa.
"Tiểu Trang." nghĩ tới đây, Lý Thiện Tình bỗng dưng thấy giận vô cớ, mắng khẽ Trang Tự tưởng tượng trong đầu mình: "Anh xấu quá." Rồi lại nói: "Thôi bỏ đi, em tha cho anh, anh cũng tha cho em đi."
Sau đó, cậu mới định đi tìm Trang Tự thật sự.
Hôm nay Lý Thiện Tình đã không còn sức để làm đến cùng, bèn không mang theo thứ vốn đã chuẩn bị sẵn, chỉ mím môi, nghĩ ngợi đôi chút, tiện tay kéo cổ áo rộng ra một chút, rời khỏi phòng, lén lút đi qua hành lang như đang vụng trộm.
Cậu không thích ấn chuông cửa, cảm thấy chẳng thú vị gì, bèn bắt đầu gõ cửa phòng của Trang Tự.
Trang Tự từ trong phòng tắm bước ra, vừa khoác áo choàng tắm xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa có nhịp điệu vang lên trong phòng, cộc cộc, cộc cộc cộc, như thể có một kẻ vô cùng nhàn rỗi đang gõ một khúc nhạc.
Anh đi đến trước cửa, đứng yên lắng nghe một lúc, đến khi nhịp điệu lặp lại, mới chậm rãi mở cửa ra.
Hai tháng chưa gặp người gõ cửa, quầng thâm của cậu còn đậm hơn lần trước, trông cũng mệt mỏi hơn cả trong buổi phát trực tiếp lễ tốt nghiệp, chắc là vì công việc dạo gần đây quá bận. Dĩ nhiên vẫn xinh đẹp như trước. Có vẻ vì gõ cửa mãi nên bắt đầu bực mình, khóe miệng cậu hơi trễ xuống, thấy Trang Tự ăn mặc như vậy thì lập tức trách móc một cách chính xác: "Anh tắm lâu thật đấy."
Trang Tự vốn định nói "em có thể khỏi cần đợi", nhưng cúi mắt xuống lại trông thấy khớp ngón tay Lý Thiện Tình đỏ ửng vì gõ cửa, bỗng cảm thấy đầu óc trống rỗng mất hai giây, phải cẩn thận khống chế mới không lập tức đưa tay ra chạm vào tay cậu. Dĩ nhiên, cũng không thể nói ra được câu nào lạnh nhạt mà anh đã chuẩn bị sẵn trong đầu.
Anh kéo cửa rộng ra thêm một chút, thậm chí không thể hỏi nổi câu "có chuyện gì à", chỉ nói với Lý Thiện Tình: "Vào đi."
Lý Thiện Tình nhanh nhẹn lách vào trong, không chút dè chừng mà hỏi: "Anh biết em tới làm gì không?"
"Tiểu Lam nói em có quà cho anh."
Trang Tự vẫn đang nhìn tay của Lý Thiện Tình, nhưng cậu lại hiểu lầm ý anh, bèn giơ cả hai tay ra, lòng bàn tay trống trơn: "Em lừa cậu đấy, làm gì có quà."
"Cũng tại Tiểu Lam nhà anh dễ lừa quá." Lý Thiện Tình nói với vẻ đắc ý.
Trang Tự hỏi: "Vậy em đến làm gì?"
Lý Thiện Tình nắm lấy cổ áo của Trang Tự, kéo về phía mình, Trang Tự lập tức giữ lấy tay cậu, cuối cùng cũng chạm được vào những khớp ngón tay phải đang nóng lên vì gõ cửa đến đỏ cả lên của cậu.
Bế Lý Thiện Tình lên giường, Trang Tự định tắt đèn, nhưng Lý Thiện Tình lại nói đừng tắt.
Lý Thiện Tình không bận tâm đến chuyện phòng sáng hay tối, thậm chí còn thích sáng hơn. Có lẽ vì trong bản chất của cậu không có chút e thẹn như người bình thường, lại càng hiểu rõ ưu thế của bản thân, nên sẵn sàng để mình được nhìn thấy rõ ràng.
Về lựa chọn này, Trang Tự thừa nhận Lý Thiện Tình đã đúng.
Đêm hôm ấy, Trang Tự bước vào một mối quan hệ mà trước đây anh chưa từng đặt chân đến, cũng chưa từng nghĩ sẽ dấn thân vào, và rồi chẳng biết từ lúc nào, lại dấn sâu đến mức thành nghiện.
Trong quá trình ấy, điều khiến Trang Tự không ngờ nhất là anh rất nhanh đã không còn vùng vẫy.
Rất nhanh sau đó, anh bắt đầu thực hiện một nguyên tắc mà mình cho là quan trọng và đúng đắn: nếu muốn không bị một kẻ săn mồi nhẫn tâm và vô tình bắt được, hoặc muốn có được nhiều hơn, thì bản thân phải trở nên khó đoán hơn cả kẻ săn mồi, bộc lộ ít chân tâm hơn, để kẻ săn mồi bị khơi gợi tò mò, bị sự thách thức hấp dẫn, mới có thể khiến kẻ ấy mãi mãi chỉ tiến lại gần anh mà thôi.