Dưới tầng khu căn hộ của Trang Tự, trên chiếc ghế sofa nơi khu vực công cộng với điều hòa bật rất lạnh, Lý Thiện Tình đã ngồi hơn một tiếng đồng hồ.
Cậu trò chuyện với bảo vệ và lễ tân, còn đếm được tổng cộng bảy mươi hai chiếc đèn chùm pha lê lớn nhỏ treo trên trần đại sảnh. Sau đó nói chuyện đến mỏi, mắt cũng mỏi, bèn im lặng, âm thầm cân nhắc xem có nên thuê hoặc mua một căn hộ ở đây không, như thế có thể ở gần Trang Tự hơn một chút.
Còn lý do vì sao lại muốn ở gần Trang Tự, nếu thuê phòng ở đây liệu có khiến Trang Tự càng thêm chán ghét cậu, năm nay Trang Tự có còn quay lại Lợi Thành hay không, có vì hành động của cậu mà lập tức dọn đi nơi khác không...
Lý Thiện Tình không muốn nhớ lại ánh mắt của Trang Tự cùng sự từ chối lạnh lùng kia, nên không dám nghĩ quá sâu.
Hơn một năm trước, khi còn chưa gặp lại Trang Tự, thỉnh thoảng nếu nhớ anh, Lý Thiện Tình sẽ tự tưởng tượng ra đủ loại kịch bản gặp gỡ trong đầu, tự mình dệt nên những cảnh tượng giữa cậu và anh.
Trước khi phát hiện niềm vui thể xác, hình ảnh Trang Tự trong đầu cậu rất mờ nhạt. Bởi vì cậu chỉ giữ lại, cắt riêng những khoảnh khắc khó quên nhất trong hai tháng yêu đương ấy.
Trang Tự được tạo nên từ những mảnh ký ức đó tuy không chân thực, nhưng lại vô cùng dịu dàng: sau khi tái ngộ, phát hiện Lý Thiện Tình sống không khoẻ, anh sẽ gửi tin nhắn quan tâm, sẽ an ủi khi cậu mệt mỏi, sẽ âm thầm nhượng bộ vì cậu.
Tất cả những điều này, Lý Thiện Tình hiểu rõ chỉ là ảo tưởng ích kỷ, là giả, nên chỉ dám lén nghĩ đến để tự an ủi mình một chút.
Từ sau lần "khám phá" mới giữa tháng Mười Một năm ngoái, mỗi khi rơi vào khoảnh khắc khao khát, Lý Thiện Tình lại tưởng tượng Trang Tự thành một người cuồng nhiệt, bá đạo, có h.am mu.ốn mạnh hơn cậu, để dễ dàng hòa vào cảm xúc.
Vì vậy, khi phát hiện hôm nay Trang Tự chẳng hề mang chút nhiệt tình nào, Lý Thiện Tình thật sự cảm thấy tổn thương.
Lúc ấy cậu mới biết, thì ra con người thật của Trang Tự hoàn toàn không phối hợp khi hôn môi. Anh không đẩy ra, cũng không phản kháng mãnh liệt, nhưng sự chủ động ve vãn của Lý Thiện Tình lại chẳng thể khiến anh rung động. Với Lý Thiện Tình, đó là một nụ hôn; còn với anh, chỉ là một cái bắt tay.
Sau cơn hụt hẫng, Lý Thiện Tình lại càng không muốn rời xa Trang Tự. Rõ ràng biết rằng sẽ chẳng có gì, vậy mà vẫn ôm lấy chút hy vọng bất an, như đang đánh cược, mong rằng qua vô số lần thử, có thể đổi lấy một câu trả lời mới, dù xác suất rất thấp.
Một năm nay, Lý Thiện Tình đã trải qua rất nhiều chuyện. Cậu vẫn nghĩ mình đã trưởng thành, cũng hiểu rõ bản thân bây giờ hành xử như thế là vô cùng trẻ con. Nhưng cứ đối mặt với Trang Tự, cậu lập tức biến thành một đứa trẻ không được tặng món quà mình muốn thì sẽ giận dỗi khóc lóc không thôi, và rồi nhận ra trong cậu vẫn tồn tại sự lệch lạc không thể sửa chữa nổi.
Biết rõ không nên làm... vẫn cứ muốn làm.
Hơn mười hai giờ đêm, Lý Thiện Tình bắt đầu thấy buồn ngủ, dần dần chấp nhận sự thật là mình sẽ không đợi được gì cả. Trang Tự đâu biết cậu đang ở dưới nhà, mà nếu có biết, cũng tuyệt đối sẽ không xuống.
Cậu đứng dậy định rời đi, nhưng bất chợt nghe thấy một tiếng gọi nhẹ vang lên, gọi tên cậu.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Trang Tự mặc bộ đồ thể thao trông như đồ ngủ, khoác thêm chiếc áo khoác bên ngoài. Lý Thiện Tình thoạt đầu còn tưởng mình đã ngủ thiếp đi trong khu công cộng và đang nằm mơ, vì cậu từng thấy bộ đồ thể thao này, là quần áo cũ của Trang Tự.
Nhưng sau đó, thấy Trang Tự cứ đứng cách mình không xa, cậu tiến lại gần mà đối phương vẫn không biến mất, lúc này Lý Thiện Tình mới xác nhận đó là người thật.
Cậu cảm thấy vui mừng vô cùng, thậm chí là quá mức. Có lẽ vì vui đến nỗi không phân rõ hiện thực và tưởng tượng, cậu lập tức liều lĩnh mở lời mời Trang Tự về cùng mình, giống hệt như mở đầu của mỗi cuộc tưởng tượng.
Trang Tự không từ chối. Lý Thiện Tình cứ thế đưa một "Trang Tự mờ nhạt" được tạo dựng trong đầu ra khỏi khu công cộng, đưa lên xe.
Cậu thuê phòng ở một khách sạn trong nội thành. Một giờ sáng, sảnh khách sạn không còn ai, cậu dẫn Trang Tự bước vào thang máy. Trang Tự đứng thẳng, không nhìn cậu, cũng không động đậy, như thể đang giận dỗi với ai đó. Điều này khiến Lý Thiện Tình lại cảm thấy như đang trong tưởng tượng của chính mình. Cậu bèn tiến đến, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay phải đang buông bên chân của Trang Tự.
Ấm áp và khô ráo, bàn tay ấy lớn hơn tay cậu một chút.
Không cảm nhận được sự phản kháng, Lý Thiện Tình lập tức đan các ngón tay vào nhau. Lúc ấy, tay Trang Tự khẽ động đậy, cậu lập tức siết chặt lấy. Trang Tự cảm nhận được lực tay của cậu, cuối cùng cũng nghiêng đầu liếc cậu một cái.
Ngũ quan của Trang Tự tuấn tú nhưng lại rất dịu dàng, không mang chút cảm giác công kích nào, trông qua có vẻ là người điềm đạm, cảm xúc ổn định. Lý Thiện Tình từng đọc không ít tin tức truyền thông viết về anh, các giám đốc cấp cao từng hợp tác công việc cũng nói anh ôn hòa, làm việc gọn gàng hiệu quả, giao tiếp không có trở ngại.
Nếu không phải vì Trang Tự cao, và có lẽ để khiến bản thân trông chững chạc hơn nên mới tập luyện cho vóc dáng cường tráng hơn xưa đôi chút, thì có lẽ anh sẽ càng ít gây áp lực cho người khác hơn.
Trang Tự chỉ liếc cậu một cái rồi dời mắt đi.
"Trang Tự." Lý Thiện Tình vô thức gọi tên anh, mong anh nhìn mình thêm lần nữa, rồi chợt nhận ra bộ não thông minh của mình chẳng nghĩ ra nổi một lời nào để nói, cũng từ đó mà nhận thấy mình đang say mê Trang Tự đến mức mất kiểm soát.
Cuối cùng cậu cũng chậm chạp suy nghĩ, tại sao Trang Tự lại đồng ý đến khách sạn với cậu? Chẳng lẽ... anh cũng muốn làm chuyện đó?
Nếu đúng thế thì tốt quá rồi. Lý Thiện Tình chẳng nghĩ thông suốt điều gì cả, trong đầu chỉ còn mỗi suy nghĩ ấy.
Cửa thang máy mở ra, hành lang trống không. Trang Tự không rút tay ra, Lý Thiện Tình kéo anh đi, phải dùng một chút sức mới có thể kéo được Trang Tự đi còn chậm hơn cả cậu về phía căn phòng của mình.
Quẹt thẻ mở cửa, trong phòng ánh đèn dịu tối, Lý Thiện Tình buông tay ra, bước lên vài bước, chợt nghe thấy tiếng cửa bị Trang Tự khóa trái phía sau, tim cậu khẽ rung động, bèn quay đầu lại.
Trang Tự mặt không cảm xúc hỏi cậu: "Không phải em nói phòng bị dột nước à?"
Lý Thiện Tình không ngờ Trang Tự lại nhớ rõ tin nhắn giữa cậu và Chu Tư Lam đến vậy, hơi khựng lại, rồi bị cậu chọc cười: "Anh hỏi thật hay hỏi chơi vậy? anh đến kiểm tra xem em có nói dối không, hay là anh biết sửa đấy?"
Trang Tự không trả lời, Lý Thiện Tình vẫn không chịu buông tha, nói tiếp: "So với việc xem trộm em với Tư Lam trò chuyện, chi bằng anh cho em số điện thoại đi."
"Thôi khỏi." Trang Tự bỗng nghiêng người tới gần, tay đặt lên vai cậu, khoảng bóng tối tạo nên bởi sự chênh lệch chiều cao lập tức bao trùm lên người Lý Thiện Tình.
Từ cửa vào cho đến phòng ngủ, Trang Tự không dùng sức với cậu, nhưng sự luống cuống khi bị bế khỏi mặt đất, bầu không khí nặng nề và tối mờ không được trả lời lại trong căn phòng, cùng nhịp thở ướt át và đứt đoạn quá mức tất cả khiến Lý Thiện Tình cuối cùng cũng cảm nhận được sợ hãi.
Cậu vẫn tưởng mình gan lắm, hóa ra cũng biết sợ. Tim bị kí.ch thí.ch đập nhanh đến mức như mắc phải chứng bệnh cấp tính nào đó.
Khi lưng bị ép lên giường, tay chân cậu mềm nhũn run rẩy, cuối cùng mới nhận ra những tưởng tượng trước kia thật quá lý tưởng, quá dịu dàng. Và cậu cũng dần hiểu ra vì sao sự thân mật da thịt thật sự lại được coi là một tội lỗi đáng bị đóng đinh lên giá chữ thập.
Nhiệt độ và hình dáng từ đầu ngón tay chạm đến khiến cậu càng thêm hoảng hốt. Cậu không ngờ thân nhiệt của Trang Tự lại cao đến thế, lại không chỉ là sự ấm áp khó phân biệt với nhiệt độ phòng như trong trí nhớ, xung quanh tràn ngập mùi hương không thuộc về mình, khiến cậu cảm thấy nguy hiểm đến mức hoảng loạn, lại nghe Trang Tự gọi tên cậu, hỏi: "Em có chuẩn bị gì chưa?"
Giọng của Trang Tự vừa trầm thấp, lại như có chút do dự khó hiểu.
Lời vừa dứt, Trang Tự lập tức nắm lấy cổ tay Lý Thiện Tình, rồi bao lấy mu bàn tay cậu, khẽ trượt dần xuống. Động tác này khiến chân Lý Thiện Tình mềm nhũn.
Cơ hội bình thường không nắm lấy thì sẽ trôi qua, còn Trang Tự đêm nay lại tự chui đầu vào lưới, quả thật là cơ hội khó mà có được. Dù chuyện này nguy hiểm đến đâu, Lý Thiện Tình cũng tuyệt đối không thể bỏ lỡ: "Không chuẩn bị thì không được à?"
"Anh thấy trong mấy phim cũng có mấy cái đâu mà..." Thực ra cậu cũng chẳng xem được bao nhiêu, càng chưa từng xem đến đoạn này, chỉ mạnh miệng nói bừa: "Đâu phải bắt buộc đâu."
Sau đó cậu siết tay lại một chút, bắt đầu chủ động và thành thạo phục vụ.
Nhưng chưa được bao lâu thì đã bị Trang Tự giữ lại, giọng nói dường như hơi bất đắc dĩ: "Bình thường em rảnh rỗi quá à? anh cứ tưởng em bây giờ học hành với công việc đều bận rộn lắm." Rồi chỉ vài giây sau, anh cúi đầu hôn cậu.
Nụ hôn này dịu dàng hơn khi nãy. Trái tim Lý Thiện Tình đang vì kinh hoảng mà đập loạn bỗng xuất hiện chút nhịp điệu ổn định, cũng không còn sợ đến vậy nữa. Nhưng mặt lại càng đỏ hơn, tim đập càng nhanh, như thể nhìn thấy bóng dáng của Trang Tự ngày xưa từng sẵn lòng ở bên cậu, để mặc cậu muốn gì được nấy nên cậu càng lưu luyến hút lấy. Có vẻ như Trang Tự đã đổi ý, không rõ từ lúc nào.
Trang Tự chủ động giúp cậu trước, rồi mới đến bản thân mình. Thật ra Trang Tự ra sức nhiều hơn, tay Lý Thiện Tình chỉ đặt đó thôi, đến cuối còn bị mỏi cổ tay.
Xong rồi cũng chưa đi tắm ngay, vì Lý Thiện Tình không còn sức mà dậy, cứ tựa vào lòng Trang Tự, nghe nhịp tim khỏe mạnh đến mức như sắp bị lấy mẫu cho vào bản nhạc của anh.
Mùi hương trong phòng cậu cũng mặc kệ, bướng bỉnh đè lên ngực Trang Tự, nằm đó một lúc rồi ôm lấy anh bằng một tư thế hơi vặn vẹo.
Bàn tay Trang Tự ban đầu đặt nặng nề trên bụng cậu, một lát sau có lẽ lấy lại tỉnh táo, định rút ra, mà động tác ấy đã đủ khiến người ta xấu hổ rồi, thế mà tay anh lại trượt lên, chạm đến xương sườn hơi nhô ra, rồi bỗng khựng lại.
Gần đây Lý Thiện Tình bận quá, lại sụt cân. Cảm nhận được động tác dừng lại ấy, cậu mở mắt ra trong bóng tối, muốn nhìn nét mặt của Trang Tự. Trong mấy giây yên lặng ấy, cậu thật sự hy vọng Trang Tự có thể là kiểu người sẽ nói "Sao lại gầy thế này?" theo đúng như trong kịch bản, như vậy thì cũng không đến nỗi khiến cậu khó chịu thế này.
Dĩ nhiên, Lý Thiện Tình dù sao cũng đã trưởng thành hơn phần nào sau một năm qua. Cậu không muốn phá hỏng bầu không khí ấm áp hiếm có này vì cảm xúc tiêu cực, bèn bật cười, hỏi: "Sao thế, anh không thích xương à? Vậy sờ chỗ khác đi."
Cậu nắm lấy tay Trang Tự, định kéo sang chỗ khác, nhưng Trang Tự chỉ để mặc cậu kéo hai cái rồi rút tay lại, đặt lên trên chăn.
Chuyện này thật sự rất mất mặt, ngay cả Lý Thiện Tình cũng khó tránh khỏi bị tổn thương một chút.
Điều duy nhất còn có thể xem là ổn, chính là Trang Tự không đẩy cậu ra để đi tắm, hai người vẫn trong một tư thế thân mật, ôm nhau không mấy sạch sẽ. Trong bóng tối, Lý Thiện Tình nghĩ lan man rất nhiều, cảm thấy tình cảm của mình dường như chưa bao giờ phức tạp và đa dạng đến vậy. Chỉ khi ở bên Trang Tự, cậu mới cảm nhận được sự chán nản từ tận đáy lòng, cùng với thứ hạnh phúc mong manh đang chực tan vỡ chỉ vì biết rõ nó sẽ chóng qua.
Nằm một lúc, Lý Thiện Tình muốn trò chuyện với anh, bèn đưa tay ấn nhẹ lên cơ ngực anh, nói: "Trang Tự, em hoàn tất tín chỉ rồi, sắp được tốt nghiệp sớm, tháng Sáu có lễ tốt nghiệp."
Trang Tự chỉ nói với cậu một câu "Chúc mừng", rồi không phản ứng gì thêm nữa.
Ông bà của Lý Thiện Tình không thể đến tham dự lễ tốt nghiệp, vì vậy còn dư lại hai vé mời. Nếu là Lý Thiện Tình của trước đây, hẳn đã sớm mở miệng "hoặc sẽ bày tỏ cảm xúc trước, nói rằng: "Trang Tự, em không muốn rời xa anh"; hoặc sẽ trực tiếp yêu cầu: "Anh đến dự lễ tốt nghiệp của em đi." Nhưng lúc này lại hoàn toàn không thể thốt ra lời.
Bởi vì là do Lý Thiện Tình tự mình đòi yêu, cũng là tự mình đòi chia tay. Mà sau buổi thân mật đêm nay, không hề chứa đựng bất kỳ lời hứa hẹn nào, giọng nói của Trang Tự lại trở về lạnh nhạt, khiến Lý Thiện Tình bỗng nhận ra: thì ra bản thân từ lúc nào đã trở nên yếu đuối, đến mức việc tiếp tục đòi hỏi từ Trang Tự, tiếp tục chịu đựng sự từ chối vô số lần từ anh, đã trở thành một chuyện quá khó khăn.
Nằm thêm khoảng một khắc, Trang Tự đứng dậy đi tắm. Anh không qua đêm ở chỗ Lý Thiện Tình.
Trước khi Trang Tự rời đi, Lý Thiện Tình lại xin số điện thoại một lần nữa, nhưng Trang Tự vẫn không cho. Lý Thiện Tình đành hỏi: "Vậy... lần sau anh đến Lợi Thành, có thể để Chu Tư Lam báo cho em một tiếng không?"
Trang Tự hỏi cậu tại sao. Lý Thiện Tình trả lời: "Để em còn chuẩn bị đồ."
Biểu cảm của Trang Tự như thể đang nghĩ cậu đã quá sa vào d.ục v.ọng, vô phương cứu chữa. Thế nhưng anh cũng không nói lời gì khó nghe, chỉ hờ hững trả lời: "Không cần đâu."
Lý Thiện Tình lại hỏi anh: "Anh không hài lòng à? Chẳng lẽ lần sau không thể làm nữa sao?"
Cuối cùng, Trang Tự chỉ qua loa: "Lần sau rồi tính." rồi rời đi.
Căn phòng quá mức tĩnh lặng, cả đêm Lý Thiện Tình không tài nào ngủ lại được. Cậu ôm lấy chiếc gối mà Trang Tự đã từng gối qua, lại ôm tiếp chăn bên phía anh nằm, bận rộn hết ôm cái này lại sang ôm cái kia, nhưng vẫn chẳng thể ôm ra hình bóng của chính con người Trang Tự.
Cậu không phải chưa từng nghĩ đến tình cảm mình dành cho Trang Tự vì sao lại luôn có d.ục v.ọng chiếm hữu mãnh liệt đến thế, vì sao lại cứ nhất quyết dây dưa lấy con người này. Nhưng thời điểm thích hợp để xác nhận điều đó một cách đúng đắn, có lẽ đã vĩnh viễn trôi qua mất rồi. Nếu bây giờ lại thừa nhận, ngoài việc khiến bản thân chìm sâu thêm trong chờ đợi vô vọng và khoảng trống vô tận, thì đối với trạng thái tinh thần hiện tại của cậu, cũng chẳng có ích lợi gì.
Tuy vậy, thỉnh thoảng, vào những lúc không còn trốn tránh, Lý Thiện Tình vẫn rất rõ ràng: một người không ngừng đánh đổi lòng tự trọng để đến gần một người mà gần như chẳng thể có hồi đáp thì lý do duy nhất có lẽ chỉ có thể là tình yêu.