Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 35

Trang Tự dẫn Lý Thiện Tình đang yên tĩnh đến lạ lùng đi xuống lầu.

Ban đầu, trong thang máy, Lý Thiện Tình khoác tay anh. Lúc đầu chỉ là đứng gần một chút, đến khi Trang Tự nhận ra thì tay của Lý Thiện Tình đã đặt lên cánh tay dưới của anh rồi.

Lý Thiện Tình khoác rất nhẹ, chỉ có đầu ngón tay khẽ chạm vào vạt áo của Trang Tự. Không gian trong thang máy vốn không lớn, nếu Trang Tự muốn rút tay ra thì động tác sẽ rất rõ ràng, khiến không khí trở nên quá gượng gạo. Cũng vì mới hôn mấy lần, cuối cùng Trang Tự không động đậy gì.

Nhưng đến tầng trệt, lúc cửa thang máy sắp mở ra, Trang Tự lên tiếng hỏi: "Có thể buông tay ra được không?"

Lý Thiện Tình hình như đang ngẩn người, ngước mắt nhìn anh, ngơ ngác "à" một tiếng.

Trang Tự nói: "Có thể cậu không để tâm, nhưng tôi không muốn bị người khác nhìn thấy."

Ngoài dự đoán của Trang Tự, Lý Thiện Tình không tranh cãi, cũng không giở trò, chỉ trả lời khẽ "ừ, được", rồi buông tay ra.

Hai người đi dọc hành lang khách sạn, hướng về phía đại sảnh tiệc đang náo nhiệt. Khi đi ngang qua một khu vực trồng hoa, Lý Thiện Tình dừng lại, nhăn mặt, hắt hơi hai cái.

Trang Tự dừng lại đợi cậu, Lý Thiện Tình ngẩng đầu lên, vành mắt hơi đỏ. Trang Tự cứ tưởng cậu lại sắp bắt đầu than phiền về Lợi Thành, nhưng cậu đột nhiên hỏi: "Trang Tự, có phải anh chặn cuộc gọi lạ trong cài đặt điện thoại, hay là đổi số rồi vậy?"

Trang Tự không muốn trả lời thẳng, bèn hỏi ngược lại: "Cậu có chuyện gì?"

"Chuyện đó..." Lý Thiện Tình nói rồi hơi nhíu mày, do dự.

Từ sau khi Trang Tự dứt khoát từ chối cậu lúc nãy và bước vào thang máy, Lý Thiện Tình như thể vừa chịu cú sốc nặng nề, ngay cả giọng nói khi mở lời cũng mang theo chút dè dặt.

Trang Tự nhìn cậu vài giây, Lý Thiện Tình khẽ nói: "Nếu anh đổi số thì có thể cho em một cái không?"

Tại sao phải cho? Cũng chẳng còn lý do để liên lạc.

Mối quan hệ dây dưa đã kết thúc từ lâu, sau này cũng không thể nào thắp lại. Nếu thật sự có nhu cầu nào đó, muốn tìm người để thỏa mãn, thì cậu có thể đi tìm những người mà cậu luôn miệng nói là muốn "lên giường" với họ, đâu cần bám riết lấy một người không đồng ý như vậy.

Trang Tự không trả lời. Lý Thiện Tình chờ một lúc, rồi nói: "Thôi được, nếu anh không muốn thì thôi."

Cậu trông có vẻ mệt mỏi, bước lại gần Trang Tự một bước. Trang Tự theo phản xạ lùi về sau, khiến Lý Thiện Tình hơi sững sờ, giải thích: "Em chỉ muốn đi tiếp, chứ không có ý gì khác."

"..." Hiểu lầm một người, ít ra cũng nên thành khẩn xin lỗi, đó là điều Trang Tự được dạy từ nhỏ. Nhưng khi đối mặt với Lý Thiện Tình, mọi cách ứng xử của anh thường xuyên bị bóp méo, biến dạng. Anh chỉ trả lời lại một câu: "Vậy đi thôi."

Trên hành lang dài hai ba trăm mét ấy, từng bước chân của Trang Tự nặng nề như thể đang đi mấy cây số, mà khoảng thời gian tiêu hao chỉ như trong nháy mắt.

Mong muốn kết thúc sự riêng tư, và hy vọng kéo dài phút biệt ly một bên là khách quan, một bên là chủ quan, hai kết quả này vốn không hề mâu thuẫn.

Đến cuối hành lang, họ đã có thể nghe thấy tiếng nhạc, Lý Thiện Tình lại gọi tên anh: "Lần sau khi nào em mới có thể gặp lại anh?"

"Có cần thiết phải gặp nữa không?" Trang Tự hỏi lại.

"Em muốn gặp mà." Lý Thiện Tình kiên quyết: "Cũng có phạm pháp gì đâu. Khi nào thì gặp được? Em nghe nói bác gái đỡ hơn rồi, năm nay anh có về Lợi Thành thêm vài lần không?"

Sự thất vọng trong cậu dường như đã dịu lại đôi chút, bắt đầu mở to mắt, dò xét mà níu kéo tiếp.

Cậu lại gần Trang Tự, từ phía đại sảnh tiệc có vài luồng ánh sáng chiếu đến, Trang Tự nhìn rõ mặt cậu, phát hiện trên má Lý Thiện Tình còn vương vài dấu phấn trang điểm.

Lý Thiện Tình trang điểm như thể đang tô vẽ cho linh hồn của chính mình. Mục đích không hẳn là để xinh đẹp hơn vì vốn đã chẳng thể nào xinh đẹp hơn nữa, mà là để khoác lên sắc màu của loài người, nhằm hòa nhập với xã hội.

Khi phần phấn trên sống mũi bị cọ mất trong lúc hôn nhau, để lộ ra làn da mịn màng gần như trong suốt, thì cũng chính là lúc bộc lộ ra sự yếu đuối thuộc về linh hồn.

"Tôi không biết." Trang Tự nghe chính mình trả lời lại như thế, không đủ dứt khoát.

Lý Thiện Tình trẻ con chu môi giận dỗi, hừ khẽ một tiếng, nói: "Nếu không muốn gặp em thì cẩn thận vào, đừng để em bắt gặp lần nữa."

"Bắt được tôi rồi thì cậu làm được gì chứ?"

"Cưỡng hôn anh thôi." Lý Thiện Tình cười tít mắt: "em còn có thể làm gì nữa? Lần sau anh phải từ chối đấy, không thì vẫn chưa tính đâu nha."

Cuộc tranh luận này thật sự chẳng có ý nghĩa gì, Trang Tự không nói thêm lời nào.

Lẫn vào đám đông, Trang Tự tìm thấy Chu Tư Lam, dẫn cậu rời khỏi đó. Nhiều người đi tới tiễn anh. Trước khi rời đi, anh ngoảnh lại nhìn sảnh tiệc một lần cuối, thấy Lý Thiện Tình đang nói chuyện với một doanh nhân trẻ khởi nghiệp.

Người kia có vẻ rất hăng say, có lẽ đang bày tỏ quan điểm, còn Lý Thiện Tình lại lộ vẻ giễu cợt, mở miệng nói một câu ngắn khiến đối phương nổi giận ngay lập tức.

Triệu Tự Khê đứng bên cạnh có chút sốt ruột, muốn chen vào lại không chen được. Nhưng trước khi Trang Tự rẽ sang lối khuất không còn nhìn thấy họ nữa, đã thấy có người bước tới can ngăn cuộc xung đột.

Trên xe về lại căn hộ, Chu Tư Lam bắt đầu ngái ngủ.

Cậu đã ngủ quá nhiều trên máy bay lúc đến, lại chưa thích ứng với chênh lệch múi giờ, nên không tỉnh táo như Trang Tự.

Tuy vậy, Chu Tư Lam rất chuyên nghiệp, không để bản thân ngủ gật trên xe. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi dùng khóe mắt liếc nhìn Trang Tự đang ngồi bên cạnh.

Trang Tự từ lúc lên xe đến giờ vẫn im lặng, mà biểu cảm thì chẳng giống đang trầm tư cũng chẳng giống đang tức giận. Anh thay đổi tư thế mấy lần, giờ thì ngồi thẳng lưng trên ghế, không biết là đang hồi tưởng điều gì.

Bởi vì giờ đã biết Trang Tự và Lý Thiện Tình từng yêu nhau, hai người cũng vừa biến mất cùng nhau hơn nửa tiếng, lại thêm việc Chu Tư Lam là người duy nhất biết chuyện Trang Tự đã mạnh miệng chối bỏ chuyện nhận hoa trước mặt người khác, nên cậu chọn dùng từ "hồi tưởng" để hình dung tâm trạng hiện tại của Trang Tự.

Khi xe sắp đến gần căn hộ, điện thoại của Chu Tư Lam rung lên. Cậu lấy ra xem, là một tin nhắn từ số lạ: "Chào Tư Lam, tôi là Thiện Tình. Đây là số của anh, mong cậu lưu lại."

Về mặt phép lịch sự, Chu Tư Lam nên trả lời rồi lưu số. Nhưng vì bây giờ đã biết rõ thân phận của Lý Thiện Tình, cậu lập tức đưa điện thoại cho Trang Tự xem, hỏi ý kiến: "Tổng giám đốc Trang, anh xem cái này nên xử lý thế nào ạ? Có nên lưu không?"

Trang Tự liếc nhìn, rồi rơi vào trầm ngâm.

Chu Tư Lam không dám giục, thấy màn hình sắp tối lại vội nhấn sáng lên. Cuối cùng Trang Tự cũng nói: "Nếu em muốn lưu thì cứ lưu."

"Vậy em lưu nhé." Chu Tư Lam trả lời: "nhỡ sau này có gì liên quan đến công việc thì cũng dễ liên lạc." Hơn nữa nếu không lưu, sau này bị Lý Thiện Tình chặn lại ở đâu đó, cậu cũng khó ứng phó.

Nhưng Trang Tự nghe cậu nói xong, lại lên tiếng: "Công việc chắc sẽ không có liên quan đâu."

Tuy Trang Tự vẫn luôn đối xử với cậu bằng thái độ điềm đạm như một người bề trên thấu đáo, Chu Tư Lam vốn cũng không đoán nổi Trang Tự đang nghĩ gì. Nhưng khi nghe vậy, cậu lập tức cảm nhận rõ ràng: Trang Tự nói vậy là không muốn cậu lưu số.

Cuối cùng, Chu Tư Lam vẫn lưu lại, gửi cho Lý Thiện Tình một tin xã giao. Lý Thiện Tình lập tức trả lời lại: "Lần sau đến Lợi Thành nhất định phải báo tôi biết nhé, mời cậu ăn cơm, ôn chuyện cũ."

Lại là ý gì nữa đây? Chu Tư Lam liếc nhìn Trang Tự, suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Cảm ơn anh đã mời! Nhưng tôi đi theo lịch trình của tổng giám đốc Trang, e là khó có thời gian riêng."

"Thì bảo anh ấy đi cùng luôn."

Không ngờ lại nói ra câu như thế. Chu Tư Lam hơi ngẩn người, nhìn chằm chằm vào màn hình, không biết nên trả lời ra sao. Đúng lúc đó, Trang Tự hỏi: "Em đang nhắn gì vậy?"

Chu Tư Lam đưa điện thoại qua, Trang Tự xem xong, vài giây sau mới nói: "Sau này cậu ta nhắn gì, em không cần phải trả lời."

Nói thì nói vậy, nhưng Trang Tự lại không lập tức trả điện thoại cho cậu, có lẽ là vì Lý Thiện Tình lại gửi thêm tin nhắn.

Chu Tư Lam nghiêng đầu qua xem, thấy Lý Thiện Tình nhắn: "Tư Lam, hai người ở đâu vậy?"

Rồi ngay sau đó lại gửi tên tòa căn hộ họ đang thuê, hỏi: "Có phải chỗ này không? Ở tầng mấy thế? tôi cũng vừa ra khỏi sảnh tiệc, khách sạn bên tôi bị dột nước, tối nay có thể tới làm phiền hai người một đêm không?"

Trang Tự lập tức đặt tin nhắn giữa Chu Tư Lam và Lý Thiện Tình về chế độ không làm phiền, rồi mới trả lại điện thoại cho cậu.

Khi xe tiến gần tòa căn hộ, Trang Tự nghe Chu Tư Lam nói "Thật kỳ lạ", ngẩng đầu lên thì thấy ngoài cửa sổ xe có vài giọt mưa đang lặng lẽ trượt xuống.

Tháng Năm ở Lợi Thành hiếm khi mưa, nhưng hôm nay lại mưa, nên đúng là lạ thật. Xe chạy xuống hầm đỗ, họ xuống xe, vào nhà, bật đèn phòng khách, bên ngoài trời vẫn đang mưa lất phất không nặng không nhẹ.

Trang Tự xử lý xong mấy việc của tổng bộ, sau đó xuống lầu chạy bộ trong phòng gym, rồi quay về phòng tắm rửa.

Trong làn hơi nước mờ ảo trong phòng tắm, anh lại nghĩ đến giọng nói vẫn thẳng thắn nhưng nội dung đã trở nên xấu xa hơn hẳn của Lý Thiện Tình, người hơn một năm không gặp và cả đôi môi đầy h.am mu.ốn, hoàn toàn khác với trước kia.

Trang Tự quả thực không làm chuyện mà Lý Thiện Tình đã hỏi. Đối với anh, chuyện đó quá mức trần tục. Về phương diện này, anh có thể nói là một người bảo thủ và tiết chế.

Trong mắt Trang Tự, cho dù là người yêu thì cũng nên chậm rãi từng bước một. Con người sở dĩ là con người, chính là vì họ có những ràng buộc và quy phạm đạo đức, có thể kiềm chế bản năng động vật.

Tất nhiên, với kiểu người như Lý Thiện Tình, buông thả và tùy hứng, thì bất kể là đạo đức loại này hay loại kia, chung quy đều là đạo đức, mà cậu thì căn bản chẳng hề quan tâm.

Nước nóng quá, Trang Tự điều chỉnh nhiệt độ xuống thấp hơn.

Tắm xong, vốn dĩ anh định đi ngủ, nhưng trong lòng vẫn còn rối bời, bèn bước ra ngoài. Vừa hay thấy Chu Tư Lam đang định về phòng ngủ, anh lập tức mở miệng hỏi một câu: "Cậu ta còn nhắn tin cho em nữa không?"

Chu Tư Lam ngẩn người một chút rồi trả lời: "Không nữa rồi."

Chào nhau chúc ngủ ngon, Trang Tự ngồi trong phòng sinh hoạt chung một lúc, xem tin tức. Mưa đêm vừa ngớt một lúc lại rơi tiếp. Nội dung tin tức gần như chẳng lọt vào đầu anh, đến lúc kết thúc thì đã mười hai giờ rưỡi. Lẽ ra anh nên lên lầu, nhưng lại xuống lầu, đi thang máy đến khu vực công cộng ở sảnh của chung cư.

Khu vực công cộng rất vắng, chỉ có vài bảo vệ và nhân viên lễ tân đứng đó. Trên mấy bộ sofa chỉ có một người ngồi. Đúng lúc ấy, người đó ngẩng lên xem đồng hồ, rồi ngáp một cái, đứng dậy như thể sắp rời đi.

Chiếc áo rộng màu trắng mềm mại bao lấy thân hình gầy gò của cậu. Cậu không hề nhìn về phía Trang Tự, cứ chầm chậm đi về phía cửa lớn, còn chào mấy người bảo vệ.

Nhưng bên ngoài đang mưa, nên Trang Tự gọi tên cậu.

Cậu quay đầu lại, hơi nghiêng đầu, không lộ ra nụ cười đắc ý như mọi khi, chỉ đứng lười biếng nơi đó, như thể đang chờ Trang Tự đi tới đón mình.

Thấy Trang Tự không nhúc nhích, cậu mới chịu bước, chầm chậm đi về phía anh, tiến lại gần hơn một chút.

Trang Tự bước về hướng thang máy, Lý Thiện Tình theo sau mấy bước, rồi hỏi từ phía sau: "Nhà anh có phải còn cả Tư Lam nữa không?"

"Ừ." Trang Tự cúi mắt liếc nhìn cậu một cái.

Lý Thiện Tình cuối cùng cũng nở nụ cười, hỏi: "Vậy có muốn qua chỗ em không?"

Nếu thật sự sống đúng theo chuẩn mực đạo đức thường ngày của Trang Tự, thì hành vi đê tiện và tội lỗi này sự buông thả đầy thấp kém ấy chẳng khác nào thứ khoái lạc không có trách nhiệm với bản thân hay người khác.

Nhưng Lý Thiện Tình lại chính là kiểu người sống buông thả như vậy. Để chống lại sự dây dưa của cậu, có khi Trang Tự nên hạ thấp chuẩn mực đạo đức của chính mình một chút, để bảo vệ cảm xúc mà trước kia cậu chẳng hề trân trọng, thậm chí là thực hiện một hình phạt về mặt thể xác dành cho Lý Thiện Tình.

Lý Thiện Tình còn chẳng bận tâm đến việc bị từ chối bao lần hay bị phớt lờ, vậy mà vẫn cố bám lấy Trang Tự, thì cớ gì anh cứ phải kìm nén mãi, mãi mãi đóng vai người nghiêm khắc và lý trí nhất?

Tìm được lý do để không từ chối nữa, Trang Tự bèn đi cùng Lý Thiện Tình ra ngoài cửa, phía sau họ là ánh đèn sáng rực.

Tài xế của Lý Thiện Tình đã đợi sẵn bên ngoài, bước tới mở cửa xe cho họ.

Dù đang mưa, nhưng nhiệt độ không thấp, Trang Tự đã thành công kìm lại cơn thôi thúc muốn cởi áo khoác ra đắp lên người Lý Thiện Tình, càng không hề nghĩ đến việc đi lấy bó hoa mà Chu Tư Lam đã vụng trộm mang từ nhà đến, giấu kỹ trong ngăn tủ phòng anh.

Bình Luận (0)
Comment