Nếu từ cánh đông của khách sạn này đi thang máy lên tầng ba, trước khi bước vào hành lang khu phòng nghỉ, sẽ đi ngang qua một tiền sảnh rộng rãi trải thảm dày. Trên tường có mấy khung cửa sổ vòm cao, có thể nhìn ra biển đêm và những con tàu thắp đèn thỉnh thoảng lướt qua.
Mấy năm trước, khi Trang Tự vừa mới đến Lợi Thành, từng ở khách sạn này hai lần, nên khá quen thuộc với nơi đây. Cậu dẫn Lý Thiện Tình đi đường vòng, rời khỏi đám đông lên lầu, đến một nơi hơi khó tìm này là để tránh ánh mắt của các vị khách khác, tiện nói rõ ràng với Lý Thiện Tình: Đã không còn liên lạc riêng, thì ở nơi công cộng cũng đừng tiếp cận.
Trang Tự không hứng thú, cũng chẳng có ý định phối hợp với Lý Thiện Tình diễn màn rượt đuổi về mặt thể xác giữa chốn đông người.
Lý Thiện Tình không nói lời nào, yên lặng đi theo cậu bước ra khỏi thang máy.
Tới nơi kín đáo, tiếng ồn ào náo nhiệt từ bữa tiệc cũng bị chặn lại phía sau. Trang Tự bước đến chiếc ghế sofa để nghỉ ngơi, ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Lý Thiện Tình cũng đã dừng bước.
Tiền sảnh rất tối, không biết có phải ảo giác hay không, gương mặt Lý Thiện Tình bỗng trông không còn đầy đặn như trước, sắc môi cũng nhạt đi, ánh mắt không còn tinh anh, mà thêm vào vài phần âm trầm và sắc bén, không còn tìm được khí chất bướng bỉnh ngang ngược của một đứa trẻ được cưng chiều, từng xuất hiện trên người cậu khi họ lần đầu gặp nhau năm xưa.
Khoảnh khắc ấy, Trang Tự thoáng nảy ra một suy đoán do cảm xúc dẫn dắt: Trông Lý Thiện Tình không còn khỏe mạnh như lúc gặp cậu bên hồ bơi.
Nhưng điều đó chẳng liên quan đến anh, nên anh lập tức dừng suy nghĩ của mình lại.
Bị chia tay rồi lại bị níu kéo làm bạn bằng giọng điệu nửa đùa nửa thật, Trang Tự lẽ ra phải sớm thoát khỏi thói quen nhìn chăm chú và phân tích như vậy. Anh vẫn luôn tự yêu cầu bản thân như thế.
"Có chuyện gì?" Trang Tự hỏi bằng giọng điệu công việc: "Nếu tôi không nhớ nhầm thì chúng ta sẽ không có bất kỳ hợp tác công việc nào."
Lý Thiện Tình không trả lời ngay, đưa tay ra, muốn chạm vào anh.
Trang Tự nghiêng người, lùi về sau một bước, không để cậu chạm vào mình. Lý Thiện Tình thoáng sững lại, nhưng không còn như trước kia, ánh mắt sẽ lộ rõ vẻ kinh ngạc hay tổn thương rồi lập tức oán trách. Cậu chỉ chớp mắt với anh: "Em đâu có mang virus, đến sờ một cái cũng không cho à?"
Trang Tự không lên tiếng. Lý Thiện Tình lại lơ đãng hỏi: "Không thể nào, tám trăm đóa hồng nhỏ như vậy, anh nói vứt là vứt, thật nhẫn tâm. Không biết là em tặng sao?"
"Biết thì không được vứt à?" Giọng Trang Tự trầm thấp nhưng rõ ràng.
Nói xong, anh lập tức nhận ra bản thân không nên trả lời. Theo kinh nghiệm mà nói, bất cứ câu nào trả lời lại Lý Thiện Tình đều dễ bị cậu bám lấy suy diễn, thổi phồng.
Nhưng giây sau, anh lại nhận ra Lý Thiện Tình quả thực đã khác. Sự kiêu căng và nóng nảy ngày xưa không còn nữa, cậu trưởng thành hơn, dường như một phần cảm xúc và tính khí từng dễ dàng bộc phát đã biến mất khỏi cậu sau một biến cố nào đó suốt hơn một năm qua.
Nghe Trang Tự nói vậy, Lý Thiện Tình chỉ hơi nghiêng đầu, như thấy thú vị, còn cười với anh: "À? Ý anh là sao? Vậy rốt cuộc anh có biết là em tặng không?"
"Chẳng lẽ anh cũng không thấy tấm thiệp sao?" Lý Thiện Tình chậm rãi hỏi tiếp: "Em tự tay viết lời chúc mừng sinh nhật gửi cho anh đấy, gửi chuyển phát nhanh qua đường hàng không đến Tân Cảng, người khác muốn cũng chẳng được đâu."
"Ai là "người khác"?
Ngay sau đó, Trang Tự lập tức nhận ra phản ứng đầu tiên của mình là không đúng, có lẽ do không khí lạ lùng trong tiền sảnh cùng với giọng nói hạ thấp của Lý Thiện Tình gây ra. Anh cũng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó, thành công giữ bản thân dửng dưng: "Nếu quý giá thế, cậu có thể giữ lại tặng người khác."
"Không." Lý Thiện Tình phản bác ngay: "Làm gì có ai khác."
Giọng nói của cậu chậm rãi, khẽ khàng, mang theo vẻ thần bí và khiêu khích hiếm thấy ở cậu trước đây, nhưng lời nói lại chẳng có chút ý nghĩa nào. Trang Tự không còn kiên nhẫn nữa: "Cậu rốt cuộc có chuyện gì?"
Trang Tự đã lâu không nghĩ đến cái tên đó, lúc này không muốn nghĩ, cũng không muốn gọi thành tiếng.
Hôm nay đến tiền sảnh, việc duy nhất mà Trang Tự phải làm, chính là ngăn cản hành động chạy theo anh không để ý đến ánh mắt người khác của Lý Thiện Tình, để cậu đừng tái phạm. Anh vừa định lên tiếng cảnh cáo thì Lý Thiện Tình lại mở miệng: "Tất nhiên là có chuyện."
"Tất nhiên là có rồi. Trang Tự, dạo này anh thật khó tính." Lý Thiện Tình nói với anh: "Em thực sự có một chuyện phiền phức muốn nhờ anh giúp."
"Anh biết không, dạo này em rất rối rắm."
Lý Thiện Tình nhìn gương mặt Trang Tự, vốn định làm ra vẻ ngượng ngùng một chút, nhưng khuôn mặt mà mấy đêm gần đây cậu luôn nghĩ tới rốt cuộc cũng đã xuất hiện ngay trước mắt, dù có lạnh lùng như băng, không cho cậu chạm vào, thì cậu cũng chẳng giả vờ nổi nữa. Cậu bèn khẽ nghiêng người lại gần, cẩn trọng nói ra bí mật của mình: "Trang Tự, bình thường anh có thủ dâm không?"
Lời vừa dứt, Trang Tự cuối cùng cũng không thể tiếp tục phớt lờ Lý Thiện Tình.
Cứ như thể anh nghi ngờ mình nghe nhầm, ánh mắt cũng hơi mở to hơn một chút, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng vơi đi vài phần, sững sờ nhìn Lý Thiện Tình, theo phản xạ lùi nhẹ về sau một bước. Mất mấy giây, anh mới mở miệng: "Lý Thiện Tình, cậu có biết mình đang nói gì không?"
Dĩ nhiên Lý Thiện Tình biết mình đang nói gì, nên không trả lời câu đó, chỉ tiếp tục truy hỏi: "Rốt cuộc là có hay không?"
"..." Trang Tự nhìn Lý Thiện Tình như nhìn củ khoai nóng bỏng tay.
Dù ánh đèn rất mờ, Lý Thiện Tình vẫn trông thấy dường như anh đã khẽ nghiến răng, đến gò má cũng động đậy một chút, rồi mới nghe anh lạnh lùng trả lời: "Không."
"Thật à?" Lý Thiện Tình hơi thất vọng, nhưng cũng không từ bỏ: "Em cứ tưởng anh lớn hơn em những bốn tuổi, chắc là sớm biết rồi chứ."
Trang Tự không trả lời, sắc mặt cũng chẳng dễ coi chút nào. Lý Thiện Tình nhìn ra điều đó, bèn tiếp tục nói: "Em vốn còn định xin lỗi anh. Trước đây là em sai, lúc đang yêu mà còn thuê thêm một phòng, giờ nghĩ lại cũng không hiểu mình đang nghĩ cái gì nữa."
Cậu có vẻ rất chân thành tự kiểm điểm: "Nhưng mà, anh đã hôn em rồi, lẽ nào anh không có chút ha.m m.uốn nào sao?"
"...Ha.m mu.ốn gì cơ?" Giọng Trang Tự tuy lạnh, nhưng trong lời nói lại mang theo một sự khó tin không giấu nổi.
Gần đây Lý Thiện Tình sống rất buông thả, những lúc lý trí gần sụp đổ, cảnh tượng gì cũng từng tưởng tượng trong đầu, chỉ là không ngờ Trang Tự người lớn hơn cậu bốn tuổi lại còn né tránh đề tài này dữ dội hơn cả cậu.
Thế nhưng gương mặt của Trang Tự thật sự rất điển trai, bộ vest ôm sát người, cả dáng vẻ toát lên vẻ được nuông chiều từ bé, sống lưng thẳng tắp, mang theo một khí chất khiến người ta không dám xâm phạm, mà Lý Thiện Tình lại muốn phá vỡ nó.
Có lẽ do những lời nói của cậu khiến Trang Tự thực sự kinh hãi, hàng phòng bị xuất hiện một khe hở, để lộ ra một chút sinh khí của người sống, khiến Lý Thiện Tình phân không rõ thực với mộng, bị anh mê hoặc, quên cả giải thích, giơ tay lên, tiến gần đến bên anh, nắm lấy cà vạt của anh, kéo anh xuống phía mình.
Có lẽ Trang Tự vẫn còn đang sững người, không ngờ Lý Thiện Tình sẽ hành động, chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo cúi đầu xuống, để Lý Thiện Tình hôn trúng môi mình.
Lạnh lạnh mềm mềm, đúng như trong trí nhớ, nhưng lại có chút gì đó khác với lần họ hôn nhau trong phòng khách sạn.
Trang Tự không hé môi, dường như chẳng có cảm xúc gì, nhưng không hiểu sao lại không lập tức đẩy Lý Thiện Tình ra.
Lý Thiện Tình nghi ngờ có lẽ anh chưa kịp phản ứng, nhân lúc ấy bèn hé môi, nhẹ nhàng m.út lấy môi dưới của Trang Tự, khẽ khàng tách mở đôi môi anh.
Giữa họ chỉ có một lần thật sự hôn nhau, khi ấy Lý Thiện Tình còn chưa hiểu gì, đầu óc mơ màng, nên ký ức không rõ nét. Mấy tháng nay cậu xem không ít phim, trong đầu cũng diễn tập qua đủ loại tình huống, đủ mức độ khác nhau.
Thế nhưng khi thực sự hôn Trang Tự trong căn phòng tối này, cậu mới phát hiện nhiệt độ, ngoại hình và cảm giác thân thể của Trang Tự là thứ dù có tưởng tượng cách mấy cũng không thể tái hiện nổi.
Dù Trang Tự không phối hợp, nhưng vẫn để mặc cho Lý Thiện Tình chiếm lấy. Lý Thiện Tình hôn tới mức đ.ộng tì.nh, muốn biết trên người Trang Tự có phản ứng không, bèn buông cà vạt ra, tay định đưa xuống dưới. Nhưng chưa chạm được vào đâu, cổ tay đã bị giữ chặt.
Trang Tự không dùng sức quá mạnh, nhưng đủ để Lý Thiện Tình không giãy ra nổi, rồi nhanh chóng rời khỏi môi cậu : "Lý Thiện Tình, cậu chơi đủ chưa?"
Ánh mắt lạnh nhạt lặng lẽ biểu lộ rằng, mọi nỗ lực vừa rồi của Lý Thiện Tình đều vô ích.
"Em có chơi đâu." Lý Thiện Tình tủi thân nói. Thấy Trang Tự bình tĩnh như thế, mà mình lại muốn dán vào anh, cảm thấy thật bất công, không kìm được mở miệng oán trách: "Tưởng là anh cũng muốn chứ. Không thể nào, chẳng lẽ anh không có nhu cầu si.nh lý sao?"
"Lý Thiện Tình." Trang Tự có vẻ không định trả lời bất kỳ câu nào liên quan đến vấn đề đó nữa, buông cổ tay cậu ra, hỏi thẳng: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Giọng anh vô cùng kiên quyết. Nhưng Lý Thiện Tình thấy môi anh bị mình hôn đến mức sáng bóng, bèn cảm thấy những lời phá tan bầu không khí này cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy, bèn nghiêm túc phản bác: "Gì mà em muốn gì? Chẳng phải anh cũng từng cưỡng hôn em sao? Khi đó chúng ta có yêu đương gì đâu, tại sao giờ em hôn anh thì lại không được?"
Trang Tự bị cậu nói cho á khẩu vài giây, mới trả lời lại một câu: "Vậy bây giờ coi như huề rồi."
"Huề cái gì mà huề." Lý Thiện Tình thấy mình hiếm khi bắt nạt được anh, bỗng thấy buồn cười, đắc ý nói: "Vừa rồi anh cũng đâu có phản kháng, đâu tính là cưỡng hôn."
Có lẽ Lý Thiện Tình vẫn quá mặt dày, khiến Trang Tự quyết định không thèm để ý nữa, trở lại dáng vẻ ban đầu, nói với cậu: "Tôi đi đây."
"Đừng mà." Lý Thiện Tình đuổi theo muốn chặn lại, nhưng không được, bèn nói phía sau: "Vậy thì em xuống lầu cũng sẽ tiếp tục đuổi theo anh."
"Đó là chuyện của cậu." Trang Tự không quay đầu lại, trả lời: "Đã không có công việc liên quan, tôi sẽ không tiếp tục chơi trò của cậu nữa."
Biểu cảm và giọng điệu đều mang theo sự chán ghét khiến Lý Thiện Tình không thể không nhận ra.
Lý Thiện Tình vốn đã được rèn luyện suốt cả năm qua bởi đủ lời công kích, thậm chí là nhục mạ, nên gần như không còn biểu lộ cảm xúc gì.
Cậu từng nghĩ tim mình đã không còn thấy đau nữa.
Nhưng không hiểu vì sao, khi bắt gặp ánh mắt của Trang Tự, cậu khựng lại một thoáng, hóa ra nỗi buồn, dù hiếm, vẫn có thể hiện hữu.
Hơn nữa, còn buồn hơn cậu tưởng.
Cậu cảm thấy mình dường như chẳng còn đi nổi, chỉ đứng đó nhìn Trang Tự.
Trang Tự bước được mấy bước, chẳng rõ vì lý do gì, bước chân khẽ chậm lại.
Tới cửa thang máy, anh nhấn nút đi xuống.
Thang máy tới rất nhanh, cửa mở ra, ánh đèn vàng nhàn nhạt rọi lên người anh.
Không rõ vì sao, Trang Tự lại quay đầu liếc nhìn Lý Thiện Tình một cái.
Môi anh khô, nhưng vì vừa bị Lý Thiện Tình hôn qua, có hơi ửng đỏ. Thêm ánh sáng ấm chiếu vào, khiến cả người anh trông bớt xa cách hơn một chút.
Anh cũng chưa bước vào thang máy.
Chờ một lúc, không nhìn Lý Thiện Tình, anh mở miệng hỏi: "Cậu biết đường không?"
Vừa dứt lời, cửa thang máy tự động khép lại.
Lý Thiện Tình khẽ nói "Không biết đường", cũng không muốn bước tiếp.
Cậu nghĩ, lần này chia tay rồi, không biết đến khi nào mới có thể gặp laih Trang Tự thêm lần nữa.
Khi nào mới có thể gặp lại anh.
Lý trí thì rõ ràng không nên đến gần Trang Tự, nhưng trong lòng lại chẳng thể rời xa.
Không gặp thì trong đầu toàn là mộng tưởng táo bạo, nhưng đến khi gặp thật, cậu mới hiểu "những kịch bản xấu xa từng nghĩ, cái gọi là "xâm phạm Trang Tự", thật ra chỉ là cách để che đậy nỗi hoang mang và buồn bã không thể khống chế nổi.
Điều an ủi duy nhất, là trong bản chất sâu thẳm nhất của Trang Tự, chính trực và lương thiện vẫn luôn tồn tại.
Anh không bỏ mặc Lý Thiện Tình "người đang giả vờ không biết đường rời đi, mà sau khi chờ một lúc, bèn quay lại, khẽ nói: "Không biết đường thì theo tôi xuống."
Lý Thiện Tình khẽ "Ừm" một tiếng.
Trong bóng tối, cậu nhìn thấy Trang Tự như một vị thần mà cậu vĩnh viễn không thể nào sở hữu, đang chậm rãi tiến lại gần.
Cảm giác an toàn vốn đã thiếu thốn, giờ càng thêm thiếu.
Đạo đức vốn đã thấp, lại càng thêm thấp.
Cậu không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ chờ đến khi Trang Tự đến trước mặt mình.
Rồi lại bị dụ dỗ, ngửa mặt lên, một lần nữa nắm lấy chiếc cà vạt trước mắt, thứ vừa bị mình giật đến lộn xộn, vẫn chưa kịp chỉnh lại.