Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 33

Trong ba tháng sau sinh nhật của Trang Tự, anh ban đầu đã cố tình né tránh hầu hết những chuyến công tác lẽ ra phải đến Lợi Thành.

Mùa xuân đến rồi, tình trạng của mẹ anh đã có chút chuyển biến tích cực, đã có thể cân nhắc làm trị liệu chuyển hóa, dạo gần đây thậm chí còn hơi tăng cân. Vì thế, Trang Tự đi công tác vài ngày cũng không sao. Xét cả về tình lẫn lý, một số công việc anh vẫn nên đích thân tham dự.

Chính vì vậy, mỗi lần anh quyết định không đi Lợi Thành, đều sẽ bắt gặp ánh mắt có chút nghi ngờ của Chu Tư Lam.

Trang Tự đoán rằng sự hiếu kỳ không giấu nổi đó của Chu Tư Lam, chắc bắt đầu từ những dòng chữ trên tấm thiệp ngày hôm ấy. Trang Tự không muốn nghĩ sâu, càng không muốn đến nơi mà người kia kẻ như bóng với hình không chịu buông tay có khả năng xuất hiện.

Trải qua nhiều lần bị sỉ nhục, không rõ là cố tình hay vô tình, Trang Tự đã hiểu quá rõ con người Lý Thiện Tình, rõ hơn bất kỳ ai.

Lý Thiện Tình là kiểu người như thế này: chưa bao giờ nghiêm túc trong tình cảm, nhưng vẫn sẽ chủ động tiếp cận, bắt chước từng cử chỉ hành vi như người yêu thực sự, thậm chí quấn lấy không rời, khiến Trang Tự bị mê hoặc, bị cuốn hút. Cậu

Nhưng dẫu có chân thành đến mấy, dù đưa trái tim mình đặt ngay trước mặt cậu, thì cậu cũng chỉ thản nhiên nhận lấy, đem ra trêu đùa, bỏ xó. Cuối cùng, nếu cần thiết, sẽ không do dự mà đem người đó ra hy sinh. Có lẽ cả đời này, Lý Thiện Tình đều có thể sống một cách tàn nhẫn mà tự tại. Bởi vì, nhìn vào tất cả những gì cậu đã làm, có thể thấy trong nhận thức của cậu hoàn toàn không tồn tại hai chữ "trân trọng" hay "nghiêm túc", chỉ có khao khát săn đuổi và chiếm hữu không bao giờ cạn kiệt. Sinh ra vốn đã thiếu khả năng thấu hiểu tình yêu.

Cuộc sống hiện tại của Trang Tự tuy có phần khô khan, nhưng anh biết rõ mình đã hồi phục. Anh đã hoàn toàn quyết tâm từ bỏ và cắt đứt những thói quen gây tổn hại đến đời sống và tinh thần, không cho phép bản thân bị những cám dỗ phù phiếm tiếp cận một cách tùy tiện, cũng sẽ không để mình rơi vào vết xe đổ lần nữa.

Anh không ném tấm thiệp dán dưới hộp hoa bất tử vào thùng rác nhà Chu Tư Lam, chẳng qua chỉ vì không muốn người khác chú ý đến nó.

Sau khi về nhà, anh cũng không bỏ tấm thiệp vào thùng rác trong phòng, mà kẹp vào một cuốn sách. Vì sau khi cân nhắc, Trang Tự cảm thấy mình cần phải ghi nhớ lời khiêu khích đầy khinh thường từ Lý Thiện Tình.

Nếu đã từng khổ mà không nhớ nỗi khổ đó, vậy thì những tổn thương từng trải qua còn có ý nghĩa gì? anh sẽ không để bị lừa gạt thêm lần nào nữa.

Thế nhưng, đến cuối tháng Tư, Công nghệ Sinh học Vi Sinh và công ty dược hợp tác bắt đầu chuẩn bị xây dựng trung tâm nghiên cứu mới, cần đến địa phương đàm phán các chính sách ưu đãi, nên Trang Tự buộc phải đến đó.

Sau khi xác nhận lịch trình chính của Trang Tự, Chu Tư Lam liên hệ với phía công ty dược, mang danh sách các hoạt động xã giao đối tác gửi đến cho anh.

Lẽ ra Trang Tự có thể chọn không tham dự sự kiện nào, nhưng sau khi xem danh sách, cuối cùng vẫn quyết định tham gia một buổi tiệc tối.

Một phần là bởi đêm trước đó, trong lúc lật sách, anh vô tình nhìn thấy lại tấm thiệp sinh nhật kia, trong lòng trỗi dậy cảm giác không hài lòng với bản thân một loại chấn động chưa đủ kín đáo vào hôm ấy mà nay lại bị nhắc lại.

Mặt khác, bản thân Trang Tự cũng đã thầm xác định, hơn một năm trôi qua, anh đã xóa sạch mọi ảnh hưởng mà Lý Thiện Tình từng gây ra cho mình. Nếu chỉ vì Lý Thiện Tình có thể xuất hiện mà từ chối một phần xã giao quan trọng, thì lại càng giống như anh đang tự ti một cách không cần thiết.

Đầu tháng Năm, Trang Tự xuất phát từ Tân Cảng, trước tiên đến cơ quan chính quyền địa phương nơi đặt trung tâm nghiên cứu để đàm phán, sau đó quay lại Lợi Thành. Tối thứ Sáu, anh cùng Chu Tư Lam đến nơi tổ chức dạ tiệc.

Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn lâu đời gần bãi biển. Gió Lợi Thành vẫn như trong ký ức của Trang Tự mang theo mùi bụi, khí thải ô tô, hương liệu đặc chế của khách sạn trộn lẫn với mùi nước biển. Anh đến khá muộn, vừa bước vào khu vực tổ chức tiệc đã được nhiều người ra đón.

Vì đã hơn một năm không quay lại Lợi Thành, nhiều bạn cũ lâu ngày không gặp đều rất nhiệt tình. Trang Tự dẫn theo Chu Tư Lam, được bạn bè vây quanh đi vào trong, nhận ly champagne từ tay nhân viên phục vụ, phần lớn tâm trí đều bị dòng xã giao dày đặc cuốn đi.

"Trang Tự, mẹ anh dạo này đỡ hơn chưa?" Một người bạn biết chuyện hỏi anh.

Một lúc sau, anh gặp lại một người quen khác cựu chuyên viên thẩm định của Cục Quản lý Dược. Người ấy hỏi anh: "Dạo này bàn bạc thế nào rồi? Lấy được ưu đãi gì chưa?"

Không biết từ lúc nào, Trang Tự đã uống hết nửa ly rượu. Gần như tất cả những người muốn tìm anh trò chuyện đều đã gặp qua, nhưng người anh nghĩ lần này sẽ gặp người mà khi gặp lại anh sẽ giữ nguyên vẻ mặt vô cảm thì vẫn chưa xuất hiện.

Cho đến khi đi dọc ra gần hồ bơi, anh nghe Chu Tư Lam nói: "Đẹp quá." Rồi ngước mắt nhìn ra phía trước.

Đáy hồ bơi không đều phản chiếu ánh sáng xanh mờ nhạt, giống như một vũng nước mắt nhân tạo mông lung. Khu vực công cộng được trồng đầy cọ và bụi cây, cao thấp đan xen che khuất gần hết bầu trời. Rồi Trang Tự nhận ra có một người đang ngồi giữa khung cảnh ấy, ẩn mình sau những tán lá lớn. Người đó ngồi trên chiếc ghế cao bên quầy bar, tựa vào một cô gái. Trang Tự nhận ra cô gái ấy là đồng sáng lập công ty cậu, Triệu Tự Khê.

Triệu Tự Khê trông không mấy thích ứng với kiểu tụ họp này, rõ ràng đang thấy chán, ngáp lia lịa. Nhưng cậu thì khác trông vô cùng thoải mái, mặc một bộ đồ trắng mềm mại, tuy không trang trọng nhưng lại rất chỉn chu. Cậu như một kẻ quan sát quá đỗi xinh đẹp, thản nhiên dán ánh mắt lên người Trang Tự.

Cứ như thể đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng cũng đợi được ánh mắt của Trang Tự dừng lại trên mình, cậu lập tức nở nụ cười tinh quái.

Nếu là lần đầu gặp mặt, chắc chắn sẽ không ai chống đỡ nổi. Trang Tự nghĩ.

Nhưng Trang Tự quả thực đã miễn dịch hoàn toàn với Lý Thiện Tình, cũng không còn tức giận vì cậu nữa, có thể dứt khoát dời ánh mắt đi mà không hề do dự.

Muốn chặn đường gặp Trang Tự ở Lợi Thành, chẳng khác nào đi bắt một con thỏ hoang đeo thẻ đỏ trong khu săn rộng mười nghìn hecta.

Đợi nửa ngày mới thấy Trang Tự đi đến cạnh hồ bơi, Lý Thiện Tình cảm thấy anh dường như lại càng tuấn tú hơn, từ đầu đến chân đều vô cùng hợp với gu thẩm mỹ của cậu.

Không tiện nói ra, nhưng từ đêm đó ở Lợi Thành, Lý Thiện Tình thường xuyên nghĩ đến Trang Tự làm mấy chuyện chẳng thể công khai.

Dù sao cũng đâu phải thật sự làm gì Trang Tự, chỉ nghĩ thầm trong đầu thì cũng chẳng phạm pháp, nên dĩ nhiên cậu không cảm thấy tội lỗi. Nhưng mấy tháng nay, cậu đã xem không ít video có mặt Trang Tự, có vài chuyện làm quá nhiều thành quen, đến mức khiến cậu có cảm giác mình với Trang Tự đã thân thiết trở lại.

Cũng bởi những hành động không mấy đứng đắn đó, giờ đây mỗi khi nghĩ đến Trang Tự, trong đầu cậu không còn xuất hiện những cảm xúc căng thẳng, hoài niệm hay u sầu nữa, mà còn như được chữa lành phần nào, giảm bớt áp lực công việc. Vậy nên cậu cũng không có ý định dừng lại.

Lần này đi dự tiệc cùng Triệu Tự Khê, Lý Thiện Tình vốn nghĩ cùng lắm chỉ gặp được Chu Khai Tề, không ngờ lại thực sự trông thấy Trang Tự đứng trước mặt mình. Cậu không chỉ ngơ ngác mà còn hiếm hoi cảm thấy có chút chột dạ, lại xen lẫn một ít bốc đồng.

Thế nhưng, khi Trang Tự nhìn thấy cậu, lại chẳng có chút biểu cảm nào dành cho cậu, như thể chẳng hề quen biết. Gương mặt tuy không ngạc nhiên, nhưng lạnh nhạt như người xa lạ, ánh mắt chỉ dừng lại một giây rồi lập tức quay đi.

Biết rõ đây là điều tất yếu, biết rõ không nên tiếp cận giữa chốn đông người, vậy mà tim Lý Thiện Tình vẫn đập dồn dập, cậu cúi đầu nói nhỏ với Triệu Tự Khê: "Tiểu Khê, cô ngồi đây một lát, tôi đi tìm người. Có việc thì gọi điện cho tôi."

Nói xong lập tức nhảy khỏi ghế, đi về phía Trang Tự.

Trang Tự chạy còn nhanh hơn thỏ hoang trong bãi săn. Lý Thiện Tình sức khỏe yếu, đi bộ rất chậm, có người còn chú ý đến việc cậu đang đuổi theo Trang Tự, ánh mắt đều đổ dồn vào cậu, vậy mà cậu vẫn không kịp chạm vào vạt áo của anh.

Chạy được mười phút, Lý Thiện Tình mệt đến không đi nổi nữa, đành dừng lại gọi một ly nước uống.

Hai người trong giới quen biết sơ sơ với Lý Thiện Tình thấy có trò hay, bèn bước lại gần trêu chọc: "Noah, cậu tìm Trang Tự có việc à? Hôm nay sao hăng thế?"

Lý Thiện Tình không trả lời, chỉ đảo mắt một vòng.

"Mà... hai người quen nhau à?" Một người tò mò hỏi tiếp: "Tôi nghe nói mẹ cậu từng kiện anh ta?"

"Có thể thế, tôi không rõ lắm, mẹ tôi về nhà chẳng bao giờ nói chuyện công việc."

Lý Thiện Tình tuy muốn tìm Trang Tự nói chuyện, nhưng không muốn để người khác nghĩ mình thật sự từng thân thiết với anh, nên chỉ nhún vai giả vờ ngây ngô: "Hiếm khi gặp được tổng giám đốc của Công nghệ Sinh học Duy Nguyên, tôi chỉ muốn xin cách liên lạc thôi, để tiện bàn chuyện hợp tác. Không ngờ anh ấy khó tiếp cận thế. Mấy người có số anh ấy không? Gửi tôi với."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, chắc là có thông tin liên lạc của Trang Tự thật, nhưng lại không biết có nên cho hay không. Lý Thiện Tình thấy thế lập tức bật cười: "Hù hai người thôi."

Đặt ly nước sang một bên, cậu lại đưa mắt nhìn quanh tìm bóng dáng Trang Tự.

Lý Thiện Tình tai mắt rất thính, không thấy Trang Tự đâu, nhưng lại lập tức nhìn thấy Chu Tư Lam đang đi về phía nhà vệ sinh, bèn vội vã đuổi theo. Cậu đi chậm chạp, lúc đến được cửa thì Chu Tư Lam đã xong và đang quay ra.

Chu Tư Lam vẫn giống cậu học sinh gương mẫu trước kia, cao hơn Lý Thiện Tình một chút, mặc bộ vest vừa vặn. Lý Thiện Tình nhớ cậu học ngành tài chính, nhưng không rõ tại sao bây giờ lại làm trợ lý cho Trang Tự.

Dĩ nhiên cũng nhớ cậu từng mua tặng Trang Tự một con thỏ nhồi bông trong vườn thú, có lẽ đó mới là người em trai và người bạn mà Trang Tự muốn, là người anh ấy có thể tin tưởng: đơn thuần, vô hại và thiện lương.

Quả nhiên, khi Lý Thiện Tình chặn trước mặt, Chu Tư Lam lập tức hơi sững người, không biết nên nói gì, dáng vẻ như mặc người chém giết.

"Tư Lam." Lý Thiện Tình nở nụ cười thân thiện, làm bộ làm tịch: "Tôi là Thiện Tình, cậu còn nhớ tôi không? Chúng ta từng gặp ở nhà Trang Tự đấy."

Chu Tư Lam trông có vẻ rất căng thẳng, đảo mắt nhìn quanh xác nhận hai người đang ở một góc khuất của sảnh tiệc, mới gật đầu với hắn: "Lâu rồi không gặp."

"Sao cậu lại ở đây một mình? Trang Tự đâu?" Lý Thiện Tình hỏi.

"Anh Trang lúc nãy có việc một chút."

Chu Tư Lam trả lời rất cẩn trọng, không nói là việc gì, cũng không nói ở đâu, càng không nhắc đến người đi cùng.

Không đạt được câu trả lời mong muốn, Lý Thiện Tình hơi khó chịu, trách móc: "Tư Lam, cậu hư rồi đó."

Chu Tư Lam trợn tròn mắt: "Hả?"

Đúng lúc này, điện thoại của Chu Tư Lam reo lên, cậu lập tức nghe máy. Lý Thiện Tình liếc thấy tên người gọi là Trang Tự, lòng bỗng dâng lên một nỗi bực bội và bứt rứt. Chắc chắn là vì vừa gặp Trang Tự mà bị anh phớt lờ, não cậu mới trở nên nhạy cảm thế này.

"Em đang ở cửa nhà vệ sinh." Chu Tư Lam thật thà nói với đầu dây bên kia.

Lý Thiện Tình lập tức dựng thẳng tai nghe, rồi vô lý nổi giận thầm: Trang Tự có khi nào gọi điện hỏi cậu đang ở đâu? Từng khi nào quan tâm cậu như thế đâu?

Có lẽ Trang Tự muốn Chu Tư Lam đến tìm anh, Chu Tư Lam lại nói: "Cánh Tây là tòa nhà nào? Em hỏi một chút, rồi đến ngay."

"À, Trang Tự ở cánh Tây à? Vậy tôi cũng đi được không?" Lý Thiện Tình nói.

Nói hơi to một chút, chắc bên kia nghe thấy rồi, Chu Tư Lam mặt tái mét, đầu dây bên kia hình như ngập ngừng một chút, rồi nói gì đó, Chu Tư Lam lại trả lời: "Vâng, Trang tổng."

Cúp máy, Chu Tư Lam nói với Lý Thiện Tình: "Thiện Tình, Trang tổng hình như hơi tức giận, lúc nãy cậu theo sau anh ấy, tôi thấy anh ấy không vui lắm, thôi cậu đừng đợi ở đây nữa."

Chu Tư Lam nói rất thành thật: "Tôi nghĩ mình chưa bao giờ nghe giọng anh ấy giận dữ đến vậy. Trừ lần trước...."

Lời chưa dứt, có một người đàn ông bước ra khỏi nhà vệ sinh, thấy hai người đứng ngoài cửa liếc nhìn mấy cái. Chu Tư Lam lập tức ngưng nói, nhẹ nhàng kéo Lý Thiện Tình đi về phía góc khuất hơn.

"Anh ấy tức thật sao?" Lý Thiện Tình không ngờ Trang Tự lại đối xử với mình như vậy, hơi sợ rồi. Dù có phản ứng vẫn hơn không, nhưng bản thân cậu không khỏe mạnh lắm, Trang Tự đẩy một cái thôi có khi đã phải vào viện rồi.

"Có chút." Chu Tư Lam vừa nói vừa nhìn lén về phía sau lưng Lý Thiện Tình. Cậu quay lại, thấy Trang Tự đang đứng không xa.

Mặc dù Trang Tự đến nhanh hơn mình tưởng rất nhiều, nói thật, Lý Thiện Tình thấy Chu Tư Lam có phần nói quá. Trang Tự trông không quá giận, thậm chí chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái, mà chỉ nói với Chu Tư Lam: "Đi thôi." Giọng điệu bình thản, ánh mắt cũng không có chút sóng gió nào.

Lý Thiện Tình gọi: "Trang Tự." Nhưng anh như không nghe thấy.

Chu Tư Lam rất ngoan ngoãn bước tới bên Trang Tự, Lý Thiện Tình trong lòng bỗng thấy lo sợ không rõ từ đâu đến.

Lâu lắm rồi cậu mới cảm thấy bất an như thế, tựa như tất cả thành công trong sự nghiệp hơn một năm qua, cũng như sự tự tin xây dựng từ những hành động và suy nghĩ không đứng đắn về Trang Tự, bỗng chốc tan biến gần hết, để lại trước mắt là thực tế khắc nghiệt của mối quan hệ giữa hai người.

Lâu lắm rồi không gặp mặt.

Tình cảm như nước với lửa, như người xa lạ, có thể đến già cũng không qua lại.

Chu Tư Lam tiến đến bên Trang Tự, anh định quay người rời đi, Lý Thiện Tình vội gọi: "Trang Tự, hoa em tặng sinh nhật anh, anh đã nhận được chưa?"

Chu Tư Lam lập tức quay đầu nhìn cậu, Trang Tự hơi chững lại, cuối cùng nhìn cậu một cái, lạnh lùng nói: "Là cậu tặng ư? tôi vứt rồi."

"Ừ, em tặng." Lý Thiện Tình mỉm cười với anh: "Vậy em tặng bù một hộp nữa, chủ yếu là tấm lòng sinh nhật mà."

"Không cần đâu, cậu giữ lấy đi."

Trang Tự định đi tiếp, Lý Thiện Tình chạy theo, muốn nắm lấy tay anh, nhưng không biết do phản ứng của cậu chậm đi, hay Trang Tự nhanh hơn, lần này không dễ bắt được anh như trước, cậu chỉ chạm vào không khí.

Tuy nhiên ít ra cũng khiến Trang Tự dừng bước, dù anh ta nhìn cậu bằng ánh mắt Lý Thiện Tình chưa từng thấy: "Còn chuyện gì nữa không?"

Họ đã lâu không gần nhau như vậy. Khuôn mặt Trang Tự đẹp như tượng điêu khắc, đôi môi thẳng, đồng tử đen nhánh, lông mi dường như có thể đóng băng.

Lý Thiện Tình đứng lặng mấy giây, mỉm cười nhẹ với anh: "Chuyện công việc, được chứ? Tìm một chỗ nói chuyện đi."

Có lẽ nhận ra Lý Thiện Tình không dễ buông, lại không tiện để người khác thấy, Trang Tự nghĩ một chút, liếc Chu Tư Lam một cái: "Tư Lam, em ra hồ bơi đợi anh."

Tác giả nói vài lời:

Tiểu Trang: Không kỳ vọng. (Kỳ vọng) Không tức giận. (Tức giận)

Bình Luận (0)
Comment