Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 32

Chu Tư Lam vốn không phải người có chí lớn. Cậu học ngành kế toán ở đại học, sau khi tốt nghiệp thì vào làm việc ở Tập đoàn Sinh học Duy Nguyên, ban đầu ở bộ phận tài vụ, sau ba tháng lại rời khỏi bộ phận đó, chuyển sang văn phòng tổng giám đốc, làm trợ lý cho Trang Tự.

Lý do điều chuyển khá phức tạp, vừa có đề nghị của ba cậu, vừa là ý muốn của bản thân cậu.

Mẹ của Trang Tự năm ngoái đã trải qua sáu đợt hóa trị, kết hợp liệu pháp trúng đích và miễn dịch, hiệu quả tạm ổn, nhưng cơ thể vẫn hồi phục không tốt, khó đạt tiêu chuẩn phẫu thuật cho điều trị chuyển đổi. Trang Tự ban đầu không có trợ lý, lại không muốn quá dựa vào thư ký trong chuyện này, khiến ba của Chu Tư Lam luôn xót xa vì Trang Tự không có người đáng tin cậy bên cạnh trong sinh hoạt thường ngày. Ông hay than thở ở nhà, tiếc nuối rằng một đứa trẻ tốt như vậy mà vận thân tình lại mỏng manh, khi sự nghiệp đang vào lúc then chốt thì ba mất đột ngột, sự nghiệp vừa vững vàng được đôi chút thì mẹ lại tái phát bệnh cũ.

Chưa qua hết mùa hè, mẹ Trang Tự lại phải nhập viện một thời gian. Chu Tư Lam không rõ tình hình cụ thể, chỉ biết khi đó Trang Tự không ở bệnh viện thì cũng ở công ty, đã rất lâu rồi chưa về nhà.

Một đêm cuối tháng Mười, ba gọi Chu Tư Lam vào phòng làm việc, hỏi cậu có muốn sang văn phòng tổng giám đốc tạm thời giúp đỡ Trang Tự không. Chu Tư Lam vốn đã muốn làm thêm điều gì đó cho người cậu mà mình kính trọng từ nhỏ, nên lập tức đồng ý.

Sau khi vào văn phòng tổng giám đốc, Chu Tư Lam tiếp nhận công việc rất nhanh, gánh vác nhiều việc vặt trước đó do thư ký đảm nhận, mỗi ngày đều kề cận Trang Tự, giúp anh xử lý các chuyện lặt vặt trong sinh hoạt.

Có lẽ vì hai người quen nhau từ nhỏ, quan hệ luôn thân thiết, nên Trang Tự không giữ khoảng cách như với người ngoài, bằng lòng trò chuyện nhiều hơn với cậu ngoài công việc, nhưng gần như chỉ là quan tâm đến Chu Tư Lam, tuyệt nhiên không bao giờ nói đến bản thân mình.

Sinh nhật hai mươi bốn tuổi của Trang Tự, Chu Tư Lam cùng anh ở phòng họp tòa nhà phòng thí nghiệm, nghe các trưởng bộ phận báo cáo công việc năm, từ sáng đến tối, không có lấy vài phút nghỉ ngơi.

Chu Tư Lam có chuẩn bị một món quà để trong xe, nhưng vì Trang Tự không nhắc gì đến chuyện mừng sinh nhật, như thể hoàn toàn không có ý định kỷ niệm, nên cậu cũng không dám lấy ra. Mãi cho đến khi ba cậu gọi điện cho Trang Tự, hỏi anh: "Tối nay xong việc rồi, có qua nhà một chút không? Bác hỏi có Nguyên Sương, nói đã lâu không tới chơi, cũng muốn ghé qua."

Trang Tự nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Khi cuộc họp kết thúc, mặt trời đã lặn. Trang Tự cởi áo blouse trắng của phòng thí nghiệm, bên trong là một bộ vest màu xám. Chu Tư Lam giúp anh cất áo blouse, hai người cùng lên xe.

Sinh nhật Trang Tự rơi vào đầu tháng Giêng, Tân Cảng lại vừa bước sang một năm mới, và cũng đã bốn năm từ khi Trang Tự nắm quyền điều hành tập đoàn.

Chu Tư Lam ngồi cạnh Trang Tự, thấy anh cúi đầu xem tài liệu trên điện thoại, bất giác nhớ đến lần đầu tiên thấy anh mặc vest là khi bác Trang vừa mất. Khi đó, Trang Tự đúng là "Anh Trang Tự", trông vẫn còn non nớt, dáng cao gầy, da trắng, gương mặt còn rất trẻ, gần như ngây ngô, giống như một sinh viên đại học chuẩn bị tham gia một cuộc thi hùng biện.

Mà lúc ấy, trên gương mặt Trang Tự vẫn còn tồn tại những cảm xúc hiện rõ.

Chu Tư Lam nhớ rất rõ, có một lần anh đến nhà Trang Tự, gặp Lý Thiện Tình được dì Nguyên Sương dẫn về ăn cơm. Hai người đang bàn chuyện chọn trường đại học, Trang Tự vừa bước vào, thấy dáng vẻ lêu lổng của Lý Thiện Tình, lập tức nổi giận, kéo tay cậu ấy, cứng rắn lôi ra ngoài.

Thời gian trôi thật nhanh. Chu Tư Lam vừa nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, vừa nhìn chiếc đồng hồ đeo tay Trang Tự đang đeo chiếc đồng hồ mà bác Trang để lại, thầm nghĩ trong lòng.

Giờ đây, Chu Tư Lam đã tốt nghiệp Đại học Tân Cảng, còn Lý Thiện Tình đã trở thành Noah Lee.

Mỗi ngày Chu Tư Lam đều nghe ba mình chửi rủa công ty công nghệ sinh học Norlux, và ảnh hưởng xấu mà NoaLume gây ra cho hệ thống đạo đức xã hội. Tấm mặt đẹp đẽ ấy thì luôn xuất hiện trên tin tức ngành và các tạp chí.

Còn sản phẩm SyncPulse của Duy Nguyên cũng đã thành công được phê duyệt và lên kệ ở ba châu lục, trở thành tiên phong lớn mạnh nhất trong ngành.

Trang Tự vẫn giữ vẻ ngoài thanh tú sáng sủa, cư xử đúng mực, phong độ tự nhiên, nhưng ít nhất là trong mắt Chu Tư Lam, cậu đã không còn thấy bất cứ tàn dư cảm xúc nào trên con người đó nữa.

Chu Tư Lam nghe nói Trang Tự từng yêu đương, đó là chuyện hồi tháng trước.

Hôm ấy cậu đi ăn với bạn đại học, bạn cậu nhắc đến chuyện một năm trước, bác cậu từng muốn tác hợp Trang Tự với cháu gái mình, nhưng Trang Tự nói rằng khi ấy anh đang yêu.

"Chắc nói xạo thôi." người bạn kia nói: "dù sao thì bác tao bảo cũng chưa từng gặp hay nghe nói gì về cô nào cả. Đã yêu thật thì chắc chắn phải dắt ra mắt rồi chứ?"

Chu Tư Lam biết Trang Tự không phải kiểu người nói dối chuyện đó, nên sau khi kinh ngạc xong, lại có một cảm giác rất chắc chắn trong lòng Trang Tự thật sự đã từng yêu, chỉ là có lẽ thời gian không dài, giờ thì đã chia tay rồi.

Không biết đó là cô gái như thế nào?

Biết được chuyện đó, mỗi khi nhìn thấy Trang Tự, Chu Tư Lam lại không kìm được mà suy nghĩ miên man. Anh ấy thích kiểu người như thế nào, yêu đương ra sao, ai là người chủ động, tại sao lại chia tay?

Bởi vì với đời sống riêng tư, so với nói là một bí ẩn, thì đúng hơn là hoàn toàn trống rỗng. Trang Tự luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người, xa xôi như thể cách biệt hai dải ngân hà, khiến Chu Tư Lam hoàn toàn không thể hình dung nổi dáng vẻ anh ấy khi yêu, dù là chủ động hay bị động.

Thích một người, có tiếp xúc thân mật với người đó, sẵn lòng thiết lập một mối quan hệ không còn khoảng cách thể xác, điều đó thật sự không giống với Trang Tự mà cậu biết.

Tài xế lái xe rời khỏi dòng xe tan tầm, từ từ rẽ vào con đường núi dẫn về nhà. Khi đến biệt thự nhà Chu Tư Lam, trời đã tối hẳn. Vừa bước vào cửa, đầu bếp đã chuẩn bị xong bữa tối, cô dì Nguyên Sương cũng đang khoác khăn choàng, cùng ba mẹ Chu Tư Lam ngồi trên ghế salon.

Vừa thấy hai người bước vào, ba người lớn lập tức vui vẻ nói: "Chúc mừng sinh nhật, Trang Tự!"

Chu Tư Lam nghe thấy Trang Tự nói lời cảm ơn, quay sang nhìn thì thấy trên gương mặt anh ấy thoáng hiện một nụ cười rất nhạt, chỉ vài giây sau lập tức biến mất.

Năm người cùng ngồi ăn tối thế này là chuyện rất hiếm có, ba cậu vui lắm, còn mở cả một chai rượu.

Ba Chu Tư Lam xuất thân từ giới nghiên cứu, tửu lượng không cao, uống một chút là đỏ mặt, trò chuyện một hồi thì nhắc đến chuyện hai tuần trước đi Lợi Thành, vô tình gặp được Lý Thiện Tình: "Nó vậy mà cũng dám lại gần chào hỏi, may mà lúc đó Trang Tự gọi cho ba, chứ không chẳng lẽ ba còn phải tiếp chuyện với nó?"

"Thiện Tình không đến nỗi tệ như vậy đâu." Dì Nguyên Sương lập tức lên tiếng. Dì là bạn cùng bệnh viện với Lý Thiện Tình, mỗi khi ba Chu Tư Lam công kích cậu, dì đều tìm cách bênh vực.

"Nguyên Sương, lâu lắm rồi cô không gặp nó rồi." Ba Chu thở dài: "cô không biết thằng nhóc đó giờ tệ đến mức nào đâu. Ai từng va chạm với nó rồi mới hiểu, phản bội nhà đầu tư, bỏ tiền bịt miệng truyền thông để xóa tin xấu, thuê cả đống vệ sĩ để đe dọa người biểu tình. Ai làm việc với nó đều chịu thiệt. Mới tí tuổi đầu mà đạo đức suy đồi đến thế!"

"Nghe nói lần này nó còn dùng máy bay riêng mới mua để bay tới Lợi Thành, còn đăng đầy mấy tấm hình phung phí tài nguyên lên mạng xã hội." ba cậu càng nói càng bực: "Từ Phiên Thành tới Lợi Thành thì cách bao xa chứ? Gây ảnh hưởng xấu đến biết bao nhiêu bạn trẻ!"

Chu Tư Lam cũng theo dõi mạng xã hội của Lý Thiện Tình, thật ra cậu thấy cũng không đến mức như ba nói, nhưng không dám cãi lời, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn.

Không ngờ lúc cúi xuống, cậu lại đúng lúc thấy được Trang Tự, sau khi nghe hết lời ba cậu nói, tay đang cắt tôm chợt khựng lại, dường như định nói gì đó.

Nhưng tiếp theo đó, Dì Nguyên Sương đã lên tiếng trước: "Phổi của Thiện Tình không tốt, năm đó đi học đại học ở Phiên Thành, hình như cũng là đi bằng máy bay riêng."

"Không biết truyền thông viết gì, tôi cũng không hiểu giới trẻ các cháu bây giờ." Dì lại tiếp lời: "Nhưng năm kia lúc tôi mới tái phát bệnh được mấy ngày, Thiện Tình đã đến thăm tôi. Hình như lúc đó cậu ấy có một dự án ở Tân Cảng, tranh thủ quay về vài hôm. Lúc vào phòng bệnh, chính cậu ấy còn thở không ra hơi, vậy mà vẫn dạy tôi chơi bài trên máy tính bảng."

Chu Tư Lam thấy ba cậu có vẻ không phục, hình như còn định tranh luận thêm, không khí trên bàn ăn đang trở nên căng thẳng thì đột nhiên chuông cửa vang lên. Giờ này lẽ ra không nên có ai tới, mọi người đều quay nhìn về phía cửa.

Người giúp việc đi mở cửa, một lúc sau bước vào, tay ôm một hộp hoa hồng rất to, được đậy bằng nắp nhựa trong suốt, nói là có người gửi đến.

Có vẻ hộp khá nặng, người giúp việc ôm đi nghiêng ngả. Chu Tư Lam nhìn thấy càng cảm thấy lạ lùng, to đến mức kỳ dị, không biết bên trong có bao nhiêu bông, chỉ thấy vô số hoa hồng đỏ thắm chen chúc san sát.

"Có thiệp không?" Ba cậu ngạc nhiên hỏi: "Gửi cho ai vậy?"

Người giúp việc lắc đầu: "Người giao hàng không nói."

Cô đặt hộp hoa lên bàn bếp, mọi người đều lại gần xem. Trang Tự đẩy xe lăn của dì Nguyên Sương, đứng sau lưng ba người nhà Chu Tư Lam.

Khi đến gần, Chu Tư Lam phát hiện đó là hoa hồng bất tử đã qua xử lý. Trên hộp không có bất kỳ ký hiệu hay ghi chú nào, như thể người gửi cố tình giấu thân phận.

"Chẳng lẽ là quà sinh nhật của Trang Tự sao? Sao lại gửi tới đây?" Cô Viên Sương khẽ hỏi: "Hay là có người đang theo đuổi Tư Lam hả?"

Chu Tư Lam hoảng hốt: "Dì ơi, sao lại là con được chứ?"

Theo phản xạ, cậu quay sang nhìn Trang Tự, không rõ có phải do ánh đèn hay không, Chu Tư Lam cảm thấy sắc mặt Trang Tự như hơi tái xanh, nếu không nhìn nhầm thì... đó dường như là một biểu cảm kinh ngạc, mà đã bao năm rồi cậu chưa từng thấy xuất hiện trên mặt anh ấy.

"Là gửi cho Trang Tự thật sao?" dì Nguyên Sương bật cười. "Không phải con yêu đương rồi mà không chịu nói với mẹ đấy chứ?"

Trang Tự lập tức nói: "Không có đâu, không thể nào."

Sau đó có lẽ nhận ra mình phản ứng hơi cứng nhắc, ngay giây tiếp theo lập tức quay sang Chu Tư Lam: "Tư Lam, em đang yêu à?"

"Em á? Không có đâu..." Chu Tư Lam bị chỉ mặt gọi tên vô cớ, oan ức không thể tả, nhưng thấy Trang Tự hỏi nghiêm túc như vậy, đành ngập ngừng trả lời thêm: "...Chắc là không đâu..."

"Cũng có thể là gửi nhầm chứ?" Mẹ của Chu Tư Lam mở lời hòa giải: "Mấy hôm trước cũng có người giao nhầm hàng, khu biệt thự này số nhà đúng là hơi rối thật."

"Vậy thì cứ để đấy đã." ba của Chu Tư Lam nói, nhớ cẩn thận, đừng làm hỏng. Nếu nhân viên chuyển phát quay lại lấy mà hoa bị hư, lỡ đâu ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của người ta thì không hay."

Mấy người lớn quay lại bàn, bữa cơm cũng gần kết thúc. Ba của Chu Tư Lam còn muốn khui thêm một chai rượu, mà đúng lúc người giúp việc đang ở trong bếp, ông bèn bảo Chu Tư Lam qua đó lấy giúp.

Nhưng Chu Tư Lam vốn không uống rượu, cũng chẳng giỏi mở rượu, loay hoay bên bệ bếp hơn một phút mà vẫn chưa mở ra được. Trang Tự để ý, bèn bước tới nhận lấy dụng cụ mở rượu, thay cậu mở chai rượu vang đỏ.

Chu Tư Lam hơi ngượng, nhỏ giọng cảm ơn Trang Tự, vừa đưa tay định lấy lại chai rượu thì chẳng hiểu thế nào, khuỷu tay lại va phải hộp hoa hồng.

Hộp hoa nhẹ hơn cậu tưởng nhiều, bị khuỷu tay đẩy một cái suýt thì rơi khỏi mặt bệ. May mà Trang Tự phản ứng cực nhanh, tay phải đỡ chắc đáy hộp, giữ nó lại kịp thời.

Chu Tư Lam liên tục xin lỗi. Kỳ lạ là sau khi nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu không sao, Trang Tự lại không đặt hộp hoa trở lại ngay, mà tay phải còn như đang sờ so.ạng dưới đáy hộp, khẽ bẻ nhẹ một cái. Vài giây sau, Trang Tự đẩy hộp hoa về lại bệ bếp, trong tay cầm theo một tấm thiệp trắng lớn hơn danh thiếp một chút.

Trên thiệp có chữ viết, Chu Tư Lam thấy là nét bút mực màu xanh đậm, bay bướm uốn lượn: "Chúc mừng sinh nhật! Gần đây có đọc được tin em lại thành công không? Đã lâu không thấy anh đến Lợi Thành, nhưng em thì thường xuyên ghé qua đấy. Lẽ nào người yêu cũ... thì không thể gặp lại nhau sao?"

Chu Tư Lam giật mình, lúc nãy thấy Trang Tự phủ nhận dứt khoát như vậy, cậu còn hơi do dự, không khỏi nảy sinh chút nghi hoặc thiếu tự tin, âm thầm rà lại trong đầu xem gần một năm qua có ai từng bày tỏ hứng thú đặc biệt với mình hay không.

Giờ thì vừa đọc xong tấm thiệp, Chu Tư Lam lập tức bừng tỉnh. Ngẩng đầu nhìn về phía Trang Tự, cậu phát hiện sắc mặt anh lúc này... có thể nói là xanh mét.

Trang Tự xoay nhanh cổ tay phải, siết chặt tấm thiệp trong lòng bàn tay, như đang giữ chặt một bí mật khiến anh vô cùng tức giận mà chẳng thể nói ra.

Ba người lớn còn đang trò chuyện quanh bàn, không hề để ý bên này có gì bất thường.

Chu Tư Lam nghẹn lời, chưa biết nên mở miệng ra sao thì Trang Tự đã lên tiếng: "Em đi rót rượu cho chú Chu đi."

"À... vâng." Chu Tư Lam cầm chai rượu lên, không muốn bỏ lỡ điều gì, mắt vẫn dán chặt vào Trang Tự.

Cậu thấy Trang Tự nhìn thoáng qua thùng rác gần đó, cứ tưởng anh định vứt tấm thiệp đi, ai ngờ tay anh chỉ hơi động đậy, rồi rất nhanh đã cất tấm thiệp vào túi quần của mình.

Vì hành động ấy thật quá kỳ lạ, lại cộng thêm biểu cảm lúc này của Trang Tự rõ ràng đang biến đổi, Chu Tư Lam có một cảm giác không rõ ràng, mơ hồ thấy được, có lẽ Trang Tự vừa nhìn thấy một cơn ác mộng mà anh chẳng bao giờ muốn đối mặt.

Cơn ác mộng đó đã khiến Trang Tự bị chấn động mạnh, lớp vỏ ngoài như người máy của anh bị bong ra một phần, lộ ra phần linh hồn bên trong, một con người cũng bình thường như Chu Tư Lam, cũng biết vui, biết giận, biết bốc đồng, cũng từng đưa ra vô số quyết định sai lầm.

Bình Luận (0)
Comment