Năm đó, bọn họ chuyển văn phòng, khi mùa hè đã gần tàn.
Lý Thiện Tình vừa sợ lạnh, vừa sợ nóng, lại càng sợ ánh nắng mặt trời, thế nhưng ngày chuyển văn phòng lại đúng là một ngày nắng đẹp rực rỡ. Cậu bèn cùng Triệu Tự Khê đứng sau lớp kính, nấp trong bóng râm của cột tròn bên ngoài toà nhà văn phòng.
Phương Thính Hàn làm tổng chỉ huy cho lần chuyển địa điểm này. Họ sắp chuyển đến một tòa nhà mới to và hiện đại hơn, vì giai đoạn thử nghiệm lâm sàng đầu tiên của NoaLume đã gần bắt đầu. Hơn nữa, văn phòng cũ là do Lô Chính Minh đứng ra thuê, mà Lý Thiện Tình thì nói ở đó thấy xui xẻo.
Triệu Tự Khê biết được chuyện giữa công ty Cleveland và Lô Chính Minh từ chỗ Lý Thiện Tình, về sau mới dần nhận ra mức độ nguy hiểm, nhưng cô cũng không rõ kế hoạch cụ thể của Lý Thiện Tình là gì. Từ cuối tháng Giêng trở đi, tính khí của Lý Thiện Tình trong các cuộc họp tại bộ phận R&D thay đổi thất thường, đuổi việc không ít nhân viên, thậm chí còn đột ngột giải tán mấy nhóm nhỏ.
Vì chuyện đó mà Lô Chính Minh đã đến tìm cậu. Triệu Tự Khê đứng sau lớp kính thấy được, cảm thấy giữa hai người không giống đang cãi nhau, nhưng bầu không khí cũng chẳng hòa thuận gì.
Lô Chính Minh mặt mày nghiêm túc, còn Lý Thiện Tình thì ngồi vắt chân trên ghế da, bộ dạng cười cợt, như thể đang dỗ dành.
Sau khi Lô Chính Minh rời đi, Triệu Tự Khê cảm thấy không yên tâm, bèn cùng Phương Thính Hàn đến hỏi thăm. Lý Thiện Tình nhún vai: "Anh Chính Minh giận vì tôi đuổi người mà anh ấy khó khăn lắm mới đưa vào được. Tôi đã dỗ anh ấy rồi."
Nói xong, sắc mặt cậu dần trầm xuống, kể rằng mình đã đạt được một thỏa thuận bí mật với nhà đầu tư mới, nhưng trước hết phải ép Lô Chính Minh và quỹ đầu tư của ông ta rút cổ phần.
Chẳng bao lâu sau, Lý Thiện Tình bắt đầu xuất hiện trên các mặt báo và truyền thông với tư cách là người sáng lập, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu. Lúc này Triệu Tự Khê mới hiểu đôi chút về ý đồ của Lý Thiện Tình "đó là giành lấy quyền phát ngôn một cách nhanh chóng và kiểm soát thực quyền tại trung tâm nghiên cứu.
Lý Thiện Tình gọi NoaLume là "buồng điều dưỡng cảm xúc của người hiện đại", giúp xoa dịu nỗi đau mà không gây nghiện. Dù là người bị rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD), thường xuyên phải dùng thuốc tập trung, hay là bệnh nhân trầm cảm, đều có thể tìm thấy cảm giác thuộc về trong NoaLume.
Vốn dĩ cậu đã có gương mặt ưa nhìn, khi thuyết trình lại như có khí chất truyền giáo mơ màng, rất nhanh đã thu hút được sự ủng hộ của đông đảo giới trẻ. Số lượng người tình nguyện đăng ký vượt xa dự đoán của Triệu Tự Khê.
Dĩ nhiên, cậu cũng vấp phải rất nhiều chỉ trích và phân tích tiêu cực. Một video cũ trong buổi thuyết trình đầu tiên của Lý Thiện Tình, nơi cậu nói về khái niệm "đăng ký cảm xúc", đã bị người phản đối lật lại và lan truyền rộng rãi. Họ dùng nó làm bằng chứng, cáo buộc Lý Thiện Tình đang tạo ra một loại "chất gây nghiện tinh thần trá hình dưới dạng khoang trị liệu".
Nhưng lúc này, phong thái của Lý Thiện Tình đã hoàn toàn khác. Khi đối thoại cùng các chuyên gia đạo đức, dù đối phương đặt câu hỏi sắc bén thế nào, cậu vẫn giữ vẻ bình thản, bình tĩnh tự kiểm điểm: ""Hồi đó còn trẻ, suy nghĩ nóng vội, giờ tôi đã học được nhiều bài học đạo đức rồi. Bây giờ tôi chỉ muốn góp một phần sức lực cho những người hiện đại đang gặp vấn đề về sức khỏe tinh thần."
Tất nhiên, phe phản đối không dễ dàng bị thuyết phục. Khi các phương tiện truyền thông truyền thống gọi Lý Thiện Tình là "quái vật và tội đồ" được nở ra từ lồng ấp, trái ngược hoàn toàn với thiết bị giải phóng thuốc y tế do Công nghệ Sinh học Duy Nguyên phát triển, thì Lý Thiện Tình lại đầy xúc cảm kể về ảnh hưởng mà một dự án từng bị công ty Cleveland đóng băng đã để lại trong lòng cậu.
Triệu Tự Khê không trực tiếp tham gia đàm phán, nhưng cô biết Lý Thiện Tình trong vài tháng đã không biết bằng cách nào thu thập được dữ liệu quan trọng của dự án từng bị đóng băng kia, cùng với các email tuyệt mật giữa Lô Chính Minh và một vài nhà đầu tư khác. Cậu dùng những tài liệu đó làm điều kiện để đàm phán, đồng thời thuyết phục được hai cổ đông chuyển sang ủng hộ mình.
Đến tháng Sáu, thỏa thuận cuối cùng được ký kết. Nhà đầu tư mới là Will đã tiếp nhận cổ phần của quỹ đầu tư nơi Lô Chính Minh đứng đầu, cùng với cổ phần của một số cổ đông khác. Không lâu sau đó, họ còn nhận được một khoản tài trợ hoàn toàn mới.
Lần chuyển văn phòng này, nhà đầu tư Will không có mặt, nhưng ông ta rất quan tâm đến Lý Thiện Tình, đã cử vài vệ sĩ đến hỗ trợ. Bên ngoài toà nhà có hơn mười người biểu tình đang giơ bảng phản đối, dù đã bị chặn lại ở khá xa nhưng âm thanh vẫn vang vọng, không ngừng hô hào khẩu hiệu yêu cầu dừng thử nghiệm lâm sàng.
Triệu Tự Khê lớn hơn Lý Thiện Tình bốn tuổi, trong suy nghĩ của cô, người lớn tuổi nên gánh vác nhiều hơn. Nhưng trong tất cả những vấn đề liên quan đến công ty và giao tiếp bên ngoài, cô và Phương Thính Hàn khi nói chuyện riêng đều cảm thấy mình đã được Lý Thiện Tình bảo vệ rất tốt.
Nếu thật sự bắt hai người họ "hai kẻ mọt sách thường xuyên ngủ tạm trong phòng nghỉ của phòng thí nghiệm "phải đối mặt với Lô Chính Minh và công ty Cleveland, thì chắc chắn là họ chẳng có chút sức phản kháng nào.
Thứ mà Lý Thiện Tình giành được chính là thực quyền của công ty. NoaLume đã nổi tiếng, ai ai cũng biết tới. Về bản chất, nó không hề vi phạm pháp luật, tốc độ phát triển cũng rất đáng kỳ vọng. Cái giá phải trả, chính là sự an toàn cá nhân và danh tiếng của cậu.
Triệu Tự Khê đã nhận không ít cuộc gọi từ mẹ và người thân, hỏi cô rốt cuộc đang làm ở công ty nào mà bên ngoài lại đồn đãi không hay đến thế.
Từ mùa xuân đến mùa hè, cô thường xuyên nghe thấy Lý Thiện Tình gọi điện cho bố mẹ. Có lúc là xin lỗi, thừa nhận lỗi lầm, có lúc lại nhẹ nhàng an ủi họ, bảo họ đừng lo.
Thế nhưng mặc cho dư luận xôn xao, Triệu Tự Khê và Phương Thính Hàn chưa từng dao động.
Vào một đêm khuya tháng Bảy, Lý Thiện Tình và Triệu Tự Khê là hai người cuối cùng rời khỏi trung tâm R&D. Khi tiễn cô về nhà, dừng xe trước cửa, cậu đột nhiên hỏi: "Tự Khê, chúng ta làm đúng thì vẫn tốt hơn người khác làm sai, đúng không?"
Nửa năm nay, Lý Thiện Tình vô cùng vất vả, thường vì kiệt sức mà phải đến bệnh viện truyền dinh dưỡng. Bình thường cậu rất ít khi bộc lộ sự mệt mỏi, luôn giữ hình tượng lạnh nhạt và lý trí trước mặt người ngoài, như thể chỉ cần biểu cảm ít đi, cảm xúc ít dao động hơn một chút, thì có thể chống đỡ tốt hơn trước những công kích và lời đàm tiếu. Chỉ khi ở cạnh người thân thiết nhất, cậu mới chịu nũng nịu vài câu như trước kia.
Triệu Tự Khê an ủi cậu: "Tất nhiên rồi mà." Sau đó, dường như lần đầu tiên Lý Thiện Tình nhắc đến Công nghệ Sinh học Duy Nguyên với cô, hỏi: "Cậu thấy nếu sau này sản phẩm của bọn mình ra mắt, danh tiếng công ty có khá hơn chút nào không?"
"Khó nói lắm..." Triệu Tự Khê cũng không dám chắc.
"Thế này thì toi thật rồi." Lý Thiện Tình cảm thán: "Thật sự sẽ trở thành trường hợp tiêu biểu tiêu cực của Công nghệ Sinh học Duy Nguyên mất." cậu mím môi thở dài, biểu cảm sinh động hiếm thấy trong quãng thời gian đó: "Gần đây tôi còn không dám đưa Mary đi ăn ở nhà hàng nữa."
Triệu Tự Khê cũng không biết nên an ủi thế nào, thấy cậu lắc đầu nguầy nguậy, không kìm được mà xoa đầu cậu. Lý Thiện Tình sững người một lát, không biết nhớ ra điều gì, rồi nở nụ cười với cô.
Nụ cười ấy rất kỳ lạ, đột ngột trở nên trưởng thành, khiến Triệu Tự Khê khó mà quên được.
"Cứ như một người bạn trước kia của tôi ấy, cậu cũng rất thích xoa đầu tôi." Lý Thiện Tình nói với cô như vậy.
Sau khi chuyển văn phòng, áp lực từ công việc và việc học của Lý Thiện Tình vẫn không giảm đi. Cậu thường xuyên phải tham dự các sự kiện xã giao, dưới sự bảo vệ của hai vệ sĩ, ngang nhiên qua lại, khéo léo giao thiệp với nhiều người khác nhau.
Thỉnh thoảng cậu cũng hy vọng sẽ chạm mặt Trang Tự hoặc các lãnh đạo cấp cao của Công nghệ Sinh học Duy Nguyên, nhưng không hiểu sao, có lẽ là vận may đã dùng hết, nên chưa từng gặp được ai.
Do vấn đề sức khỏe, Lý Thiện Tình không thể đi quá xa khỏi Phiên Thành, nhưng sau khi công ty phát triển, có quá nhiều công việc buộc cậu phải rời khỏi thành phố. Sau khi bàn bạc với Will, họ quyết định mua một chiếc máy bay riêng, trang bị bác sĩ và thiết bị y tế của riêng mình để tiện cho việc di chuyển.
Đến tháng Chín, thời tiết chuyển mùa khiến Lý Thiện Tình bị cảm lạnh.
Có thể là do tích tụ mệt mỏi lâu ngày, tuy viêm phổi không tái phát nhưng cậu cứ lơ mơ mãi không khỏe lên. May mắn là giai đoạn đầu của thử nghiệm lâm sàng diễn ra suôn sẻ, các giáo sư ở trường đại học cũng cảm thông cho tình trạng của cậu, không gây ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống.
Trong hai tuần bị bệnh, Lý Thiện Tình nhập viện, thỉnh thoảng lại nhớ đến Trang Tự. Một đêm nọ, cậu thử dùng số mới gọi cho Trang Tự, nhưng vẫn không liên lạc được. Cậu nghi ngờ Trang Tự đã chặn toàn bộ số lạ.
Có lẽ là vì những tổn thương đã từng nhận khi quen biết Lý Thiện Tình, Trang Tự không muốn lại nhận tin từ số lạ nào nữa, cũng không muốn sa vào một mối quan hệ tồi tệ lần nữa.
Dù sao thì, đúng là họ không nên liên lạc lại. Lý Thiện Tình từ lâu đã hạn chế xem tin tức và phỏng vấn liên quan đến Trang Tự, để tránh bản thân ghen tị với hình tượng tích cực hiện tại của đối phương.
Lý Thiện Tình rất khó tưởng tượng, nếu ngày đó không hoàn toàn tách khỏi Trang Tự, thì hiện tại mối quan hệ giữa họ sẽ hỗn loạn đến mức nào. Nếu Trang Tự không giúp cậu, hoặc hoàn toàn không lên tiếng, thì đó lại không giống tính cách của Trang Tự. Nhưng nếu Trang Tự can dự, tình hình sẽ càng thêm phức tạp gấp trăm lần.
Kết cục như bây giờ là tốt cho cả hai người họ. Có lẽ Lý Thiện Tình vốn dĩ đã định sẵn là người cô độc.
Trong phần lớn thời gian, Lý Thiện Tình đã chấp nhận điều đó, sống những khoảnh khắc không có Trang Tự một cách bình thường, cảm thấy hợp tan là chuyện thường tình trong đời người.
Cậu không cần Trang Tự đến vậy, Trang Tự cũng không cần cậu đến thế. Hai người họ vốn bị sự ích kỷ và áp đặt của cậu ràng buộc với nhau, là hai khối đa diện không thể khớp hoàn hảo. Cảm tình giữa họ, không nông cũng chẳng sâu, đem chôn xuống đất là có thể khép lại. Lý Thiện Tình nên nghe theo lý trí, không cần quá tiếc nuối.
Nhưng bây giờ, Trang Tự đang nhắn tin với ai? Có đang yêu người mới và chúc đối phương ngủ ngon? Rời văn phòng có báo với người ấy một tiếng không? Khi đau lòng sẽ gọi điện cho ai?
Khi ốm, lòng người rất dễ yếu mềm. Lý Thiện Tình nghĩ đến những tình tiết ấy, cảm thấy mình như bệnh nặng thêm, ngũ tạng co lại thành một khối, tưởng tượng cảnh mình nói với Trang Tự rằng mình hối hận rồi, xin được ở bên nhau thêm một tuần, xin Trang Tự hãy một lần nữa trân trọng cậu, hôn cậu, đừng rời khỏi cuộc đời cậu, dù chỉ là một tuần.
Chính vào những lúc như vậy, Lý Thiện Tình càng cảm nhận rõ sự cần thiết của NoaLume, lại càng nhận ra rằng, vào thời điểm này, cậu không muốn dùng thuốc để kiểm soát nỗi buồn.
Bởi vì khác với người khác, nếu ngay cả cậu cũng quên đoạn tình cảm ngắn ngủi ấy giữa mình và Trang Tự, thì trên đời này sẽ không còn ai nhớ đến nó nữa.
May mà không gọi được, tinh thần cũng không tốt, Lý Thiện Tình ngủ một giấc, cảm xúc cũng dịu xuống. Cậu nghĩ, sau này khi sức khỏe tốt lên, vẫn nên sớm cấy ghép (thiết bị), bằng không cứ mỗi lần bệnh là lại thành ra vô dụng thế này thì sao sống nổi?
Cuối tháng Chín, cơn cảm cúm của Lý Thiện Tình gần như khỏi hẳn, mấy buổi phỏng vấn và gặp gỡ đã sắp xếp từ trước cuối cùng cũng có thể lên lịch lại. Cậu gầy đi thấy rõ, không muốn lên hình với dáng vẻ tiều tụy, nên lại mời người tạo mẫu mà cậu thường hẹn hồi đầu năm đến giúp.
Sau khi uống hai viên thuốc dị ứng, chuyên viên trang điểm đã khiến cậu trông rạng rỡ hẳn, đôi má hóp lại cũng có vẻ đầy đặn hơn, còn chụp được mấy tấm ảnh rất đẹp, bố mẹ xem xong cũng gửi lời khen.
Chiếc máy bay đầu tiên của Lý Thiện Tình được mua lại từ một nhà môi giới, là máy bay cỡ trung đã qua sử dụng ba năm rưỡi, do một thương gia giàu có bán lại. Việc tân trang hoàn tất và giao hàng vào cuối tháng Mười.
Thân máy bay được sơn logo màu đen của NoaLume, đậu tại một nhà chứa tư nhân thuộc sân bay nhỏ ở ngoại ô Phiên Thành.
Suốt gần một năm qua, đi đến đâu Lý Thiện Tình cũng phải đối mặt với ánh mắt giễu cợt, lời nói mỉa mai của người khác. Cậu thừa nhận bản thân có phần đã trở nên lạnh lùng và đặt lợi ích lên hàng đầu. Thế nên hôm đó, hiếm hoi lắm cậu mới có được một niềm vui thuần túy, không pha tạp. Cậu gọi tài xế, chở Triệu Tự Khê, Phương Thính Hàn, còn dẫn cả Mary đi cùng đến xem. Mọi người đều rất hài lòng.
Mary chụp mấy tấm ảnh, gió mát của Phiên Thành thổi vào khoang chứa máy bay rộng lớn, làm vạt áo sơ mi cô tung bay. Ngoài cửa khoang là bầu trời đầy những cụm mây, phản chiếu ánh sáng màu đỏ và xanh xám.
Ngay khoảnh khắc đó, Lý Thiện Tình lại nghĩ đến Trang Tự. Một suy nghĩ nhàm chán, lẩn thẩn rằng nếu như Trang Tự cũng có mặt ở đây thì sao. Kiểu nhớ nhung hoàn toàn vô cớ ấy khiến cơ thể cậu sinh ra một loại cứng ngắc và cơn đau như ảo giác thứ mà cậu tưởng mình sẽ không bao giờ cảm thấy nữa. Nó khiến cậu thất vọng về chính mình từ tận đáy lòng.
Cậu đứng bên cạnh Mary, nhìn những tấm ảnh cậu vừa chụp, bực bội nghĩ: một đoạn tình cảm mới chớm, chưa đủ sâu, lẽ ra không khó để vượt qua, sao lại giống như hen suyễn, dị ứng và đủ thứ bệnh mãn tính khác, chết thì không chết được, khỏi cũng chẳng khỏi hẳn.
Lý Thiện Tình ép mình phải tỏ ra vui vẻ, hỏi Mary có muốn chụp ảnh cùng máy bay không. Thấy cô đồng ý, cậu lập tức cầm điện thoại của cô, chụp cho cô rất nhiều tấm để tránh bản thân tiếp tục chìm sâu vào thứ cảm xúc không hợp thời, càng không giống chính mình.
Giữa tháng Mười Một, Lợi Thành tổ chức một buổi tọa đàm trong ngành và mời cậu tham dự. Lý Thiện Tình thuận miệng hỏi ban tổ chức còn ai được mời, người kia nhắc đến Công nghệ Sinh học Duy Nguyên .
Cậu không do dự, lập tức nhận lời. Ngay trong ngày hôm đó, cậu mang theo chuyên viên tạo hình, lên đường tới Lợi Thành.
Buổi tối, cậu tham gia sự kiện, vừa xuất hiện đã gây nên một trận xôn xao nho nhỏ. Trong buổi tọa đàm tụ hội vô số nhà khởi nghiệp, người trong giới có kẻ ưa thích cậu, cũng có người cực kỳ bài xích. Nhưng giờ đây, Lý Thiện Tình đã quá quen với điều đó. Cậu giữ thái độ thản nhiên, tìm một chiếc sofa thoải mái, vui vẻ trò chuyện cùng bạn bè.
Cậu cố gắng kiềm chế ánh mắt, không để bản thân lộ liễu mà tìm kiếm bóng dáng một người nào đó. Khoảng nửa tiếng sau, cậu vẫn chưa thấy Trang Tự, nhưng lại gặp Chu Khai Tề.
Chu Khai Tề trông có vẻ già hơn trước, tóc đã điểm bạc. Ánh mắt lướt qua mặt Lý Thiện Tình rồi khựng lại, biểu cảm lộ rõ sự bài xích. Lý Thiện Tình không để bụng, đứng dậy bước đến, định chào hỏi ông ta. Vừa đến gần, cậu nói: "Chu tổng, lâu rồi không gặp", thì điện thoại Chu Khai Tề rung lên. Ông ta lấy ra, Lý Thiện Tình liếc mắt lập tức thấy cái tên Trang Tự hiện trên màn hình.
Chu Khai Tề hẳn thấy cuộc gọi đến thật đúng lúc, bèn nói: "Xin lỗi nhé, tôi phải nghe điện của Trang Tổng nhà chúng tôi", rồi ấn nút nhận, bước nhanh về phía ngược lại.
Lý Thiện Tình không rõ đó là ảo giác hay thật sự nghe thấy giọng nói của Trang Tự vang lên từ phía bên kia điện thoại.
Đó là giọng nói gần như không thể gần hơn suốt một năm qua, chưa bao giờ cậu được nghe giọng Trang Tự gần đến thế. Rất bình tĩnh, rất ổn định, lại rất nhẹ nhàng, tựa như lụa là hay bạc trắng, lướt qua bầu không khí ồn ào lạnh lẽo xung quanh, khó khăn lắm mới bị tai cậu bắt lấy được.
Nhìn theo bóng lưng Chu Khai Tề khuất dần, trước mắt Lý Thiện Tình chợt hiện lên bóng dáng của gần hai năm trước. Trang Tự ngồi trong phòng nghỉ bệnh viện bên ngoài phòng bệnh của anh, đang ăn hamburger. Cảm giác về một mối liên kết từng bị cắt đứt lại sống dậy lần nữa. Ngay sau đó, cậu nghe thấy một âm thanh lạ cúi đầu nhìn, mới phát hiện đồng hồ thông minh của mình đang cảnh báo vì nhịp tim tăng quá cao.
Đêm hôm đó, Lý Thiện Tình ngủ lại khách sạn, đến ba giờ sáng thì bỗng tỉnh giấc.
Toàn thân cậu nóng ran, mồ hôi ướt đẫm, hiếm khi xảy ra tình trạng như vậy. Cậu không biết nên làm gì, cảm thấy không thể ngủ tiếp được nữa, bèn vào phòng tắm xối nước. Thế nhưng tắm xong rồi vẫn không bình tĩnh lại.
Cậu nằm thêm một lúc, trong tình trạng này rất khó chợp mắt. Dù biết là chuyện ngu ngốc, cậu vẫn cố nghĩ cách giải quyết. Dù có lý thuyết nhưng chưa từng thực hành, thử rồi vẫn cảm thấy không xong, đang định bỏ cuộc thì chợt nhớ đến tối trước sinh nhật năm ngoái khi Trang Tự đến tìm cậu, và đã hôn cậu.
Lý Thiện Tình nhắm mắt lại, mơ hồ hồi tưởng lại nhiệt độ môi của Trang Tự hôm đó. Qua một lúc, lý trí của cậu như bị thiêu rụi. Tay trái mò lấy điện thoại, cậu gọi cho Trang Tự.
Vẫn là không thể kết nối. Nhưng cũng không sao, điện thoại rơi xuống giường, tiếng thông báo không kết nối vang lên lúc gần lúc xa.
Một lúc sau, Lý Thiện Tình bật ra vài tiếng rên, buông thả cho bản thân gọi một lần cái tên "Trang Tự", rồi không còn chút sức lực nào nữa. Trong không khí lan tỏa một mùi vị khó ngửi, sự cô độc trên người và áo quần cũng xuất hiện dấu hiệu không thể chối bỏ của sự không sạch sẽ.
Cậu nằm nghỉ thêm một lát rồi đứng dậy đi tắm. Cuộc gọi đã tự động ngắt. Trong phòng tắm, cậu lại một lần nữa không thể ngăn bản thân nghĩ đến giọng nói của Trang Tự phát ra từ điện thoại của Chu Khai Tề nhẹ nhàng đến thế, gần gũi đến thế.
May mà từ trước tới nay, Lý Thiện Tình không phải người biết xấu hổ. Muốn làm gì là làm. Cậu mở vòi sen hết cỡ, để nước xối thẳng lên lưng và đầu. Không bao lâu sau, một tay cậu đã áp vào vách kính.