Lý Thiện Tình vốn tưởng khung cảnh tỉnh dậy sẽ lãng mạn hơn đôi chút. Dù sao thì đêm qua là lần đầu tiên của cậu với Trang Tự, hơn nữa biểu hiện của Trang Tự tối qua thật sự lạnh lùng hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, cứ như biến thành người khác. Ít nhất cũng không để cậu tỉnh dậy trong một bầu không khí ấm áp chứ. Lý Thiện Tình làm gì cũng muốn đạt đến mức hoàn hảo, nhất là chuyện này. Dù có thế nào thì cũng phải tỉnh dậy bên nhau, mở mắt cùng một lúc, dính sát vào nhau như đôi uyên ương quấn quýt, không khí mờ ám triền miên mới đúng.
Thế nhưng đêm qua mệt quá, Lý Thiện Tình ngủ mê mệt, thậm chí chẳng mơ gì. Tay chân tê dại, toàn thân rã rời đến khó mở miệng than thở. Trong cơn mơ màng, cậu cảm thấy sau gáy ngứa ngáy, rồi mơ hồ nhận ra Trang Tự đang vén tóc mình lên, xem vết thương sau cổ.
Việc Lý Thiện Tình cấy NoaLume là yêu cầu tạm thời được công ty PR cân nhắc từ nhiều phía.
Vì sản phẩm sắp lên kệ, sự đối đầu giữa chỉ trích và ủng hộ đã bước vào giai đoạn căng thẳng nhất. Những người phản đối lấy lý do chính CEO cũng không chịu cấy bộ phận giải phóng chậm, bèn kéo nhau biểu tình trước trụ sở của ủy ban giám sát và tập đoàn.
Nếu trước thời điểm sản phẩm lên sàn mà Lý Thiện Tình vẫn chưa làm phẫu thuật, lại thêm áp lực dư luận quá lớn, thì việc phê duyệt ở các khu vực mới e là rất khó tiến hành. Đây là trách nhiệm cá nhân mà không ai có thể thay cậu gánh vác.
Thế nên, cuối tháng Bảy, Lý Thiện Tình tiến hành một đợt đánh giá nữa, ngồi nói chuyện với Triệu Tự Khê, Phương Thính Hàn rất lâu, rồi lại gọi điện suốt đêm cho bố mẹ, ông bà nội ngoại để thuyết phục họ, cuối cùng mới đưa ra quyết định.
Còn Mary, từ trước đến nay, bất kể Lý Thiện Tình làm gì, cô đều ủng hộ, lần này cũng không khác, dù rõ ràng vô cùng lo lắng.
Ngày hai tháng Tám, đêm mà trợ lý xác nhận với bác sĩ phẫu thuật, Lý Thiện Tình lo lắng đến mức không ngủ nổi. Khoảng ba giờ sáng, cậu thực sự rất muốn liên lạc với Trang Tự. Không biết nên để Trang Tự biết chuyện qua lời mình nói, hay là để anh biết qua bản tin thì hơn.
Dù năm nay hai người gặp nhau rất thường xuyên, nhưng Lý Thiện Tình không còn là đứa trẻ nữa, rất hiểu rõ quan hệ giữa họ hiện giờ vốn không nghiêm túc. Hiện tại cậu thậm chí còn không có cả thông tin liên lạc của Trang Tự.
Lý Thiện Tình đã nghĩ ra vài kịch bản có thể xảy ra nếu mình liên lạc với Trang Tự, không cái nào là kết quả cậu muốn đối mặt. Cậu không muốn lại tranh cãi với Trang Tự, đã cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ cần giữ được mối quan hệ hiện tại là đủ rồi. Cuối cùng, vẫn chọn làm đà điểu chui đầu trong cát.
Lý Thiện Tình vốn luôn độc đoán, chuyện này Trang Tự sớm đã biết. Những quyết định mà cậu tự mình đưa ra, bất kể đúng sai, cũng không thiếu lần như vậy.
Chỉ có một điều ngoài dự đoán: Trang Tự đến Lợi Thành vào tháng Tám một cách đột ngột. Mà mấy ngày ấy đúng lúc Lý Thiện Tình đang chuẩn bị cho phẫu thuật, vừa phải hoàn tất công việc từ sớm, vừa phải giữ gìn sức khỏe, hoàn toàn không có thời gian lo đến chuyện riêng tư, bèn đưa điện thoại cho trợ lý. Đến khi đọc được tin nhắn từ Chu Tư Lam thì Trang Tự đã lên đường đến Lợi Thành rồi, đành phải cắn răng gửi một lời xin lỗi, đến chiều thì lên bàn mổ.
Quá trình phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, nhưng phản ứng của Lý Thiện Tình với thuốc mê lại khá mạnh, cậu nằm liệt suốt hơn mười tiếng mới tỉnh lại, vừa tỉnh dậy đã nôn cả buổi sáng, sau đó tiếp tục mê man thêm vài ngày nữa.
May mà điều lo nhất là phản ứng đào thải không xảy ra. Sau khi tĩnh dưỡng suốt một tháng, hầu như không tham gia bất kỳ hoạt động xã hội nào, xác nhận ca phẫu thuật thành công, Lý Thiện Tình nghĩ đi nghĩ lại, quyết định gặp Trang Tự một lần trước khi công ty chính thức công bố chuyện cậu đã cấy thiết bị.
Cậu biết rõ quyết định này là ích kỷ.
Là một người chính trực và có tinh thần đạo đức mạnh mẽ như Trang Tự, rất có thể sau khi tin tức được công bố, anh sẽ cảm thấy mình bị lừa thêm lần nữa, rồi giận dữ, hai người lại rơi vào tình trạng cắt đứt liên lạc như một năm trước.
Thế nên Lý Thiện Tình đưa ra một quyết định còn ích kỷ hơn: dụ Trang Tự và cậu đi đến bước cuối cùng.
Dù không ngờ rằng ngay cả khi đã làm tê thần kinh cảm giác, có những việc vẫn khó mà chịu đựng nổi. Cậu chỉ hy vọng Trang Tự có thể nể tình sự nhẫn nhịn và hy sinh của mình đêm qua, đừng trách mắng quá nhiều.
Cảm nhận được đầu ngón tay Trang Tự đang chạm nhẹ lên sau cổ mình, Lý Thiện Tình bắt đầu tỉnh táo lại, trong lòng chợt nghĩ, chắc Trang Tự đã xem tin tức rồi.
Cậu không muốn đối mặt, giả vờ như bị chạm trúng chỗ nhột, vẫn nhắm mắt, cựa mình, rồi chui cả đầu vào trong chăn.
Trên giường vẫn vương lại mùi hỗn loạn của đêm qua, khiến cậu vừa hoang mang vừa đau lòng, nhưng dù sao vẫn còn đỡ hơn việc phải lộ mặt ra, nghe Trang Tự tra hỏi.
Lý Thiện Tình trùm chăn được một lúc thì nghe Trang Tự gọi: "Lý Thiện Tình."
Cậu giả vờ chết, Trang Tự lại nói: "Diễn xuất hôm nay của em không tốt lắm."
Lý Thiện Tình đành chui ra khỏi chăn, mặt dày hỏi: "Trước kia em từng lừa anh lúc nào chứ? anh làm sao biết được trước đây em diễn có tốt hay không?"
Cậu thấy Trang Tự đang ngồi bên mép giường, phát hiện anh đã thay quần áo, hẳn là vừa về nhà một chuyến. Trên người mặc bộ đồ thể thao ở nhà thuộc một thương hiệu thể thao nổi tiếng, trông sạch sẽ, tinh tươm, ánh mắt cũng trong trẻo, sáng sủa.
Có lẽ vì tính cách và quan điểm đạo đức chưa từng thay đổi, nên chỉ cần đổi cách ăn mặc, Trang Tự có thể dễ dàng trở lại hình ảnh của tuổi mười chín khi họ mới quen nhau. Không giống Lý Thiện Tình đã trưởng thành hoàn toàn, bước vào thế giới của người lớn, tính tình thay đổi rõ rệt, đến mức chẳng còn nhớ nổi dáng vẻ vô ưu vô lo khi xưa, hoặc có lẽ là không muốn nhớ nữa.
Thật ra, nghe Lý Thiện Tình nói vậy, Trang Tự hoàn toàn có thể kể lại hết những lần cậu từng dối anh, hoặc trực tiếp nhắc đến chủ đề cấy ghép kia, nhưng anh không làm vậy, chỉ hỏi: "Muốn ăn gì sáng nay? anh nấu cho em."
Nhìn vào mắt Trang Tự, Lý Thiện Tình chưa bao giờ rõ ràng đến thế, rằngmình thật sự đã rơi vào lưới tình mất rồi. Nếu không, làm sao có thể dùng lý trí để giải thích được nhịp tim đột ngột tăng tốc, và cả tiếng động nhỏ nhặt đến vậy, cậu nhẹ nhàng hỏi: "Có món gì để chọn vậy anh?"
Trang Tự kể ra mấy nguyên liệu mà Lý Thiện Tình ăn được, nói: "Anh chỉ biết nấu mấy món này thôi, cũng chưa chắc ngon."
"Anh làm gì cũng được. Ngon là gì chứ." Lý Thiện Tình nghiêng đầu: "dù sao em cũng chẳng biết."
Trang Tự cụp mắt nhìn cậu, vài giây sau mới nói: "Anh xem thành phần trong khoang thuốc của em rồi, sao không cho thuốc chống dị ứng vào?"
"À." Lý Thiện Tình không ngờ anh lại nhắc đến chuyện đó như vậy, hơi sững người, rồi trả lời: "Cái đó... khoang thuốc có giới hạn rất nghiêm ngặt với dược phẩm, em cũng không chỉnh sửa được."
"Vậy em không định chỉnh sửa à?" Trang Tự lại hỏi.
Câu hỏi kiểu này mang tính nghi vấn hợp lý về đạo đức nghề nghiệp của Lý Thiện Tình. Mấy năm nay, hễ tham gia tiệc tùng hay phỏng vấn, cậu bị hỏi không biết bao nhiêu lần. Nhưng cách hỏi của Trang Tự có lẽ là dịu dàng nhất, giọng điệu rất khách quan, không mang cảm xúc cá nhân.
Dĩ nhiên, không phải vì Trang Tự hỏi dịu dàng mà cậu thấy dễ chịu, mà là vì vị trí của anh trong lòng Lý Thiện Tình hoàn toàn khác với người khác. Cậu mỉm cười, dành cho anh câu trả lời thành thật mà trước giờ chưa từng nói với ai: "Hồi nhỏ có lẽ em sẽ sửa, bây giờ thì không. Anh cũng biết tính em trước kia rồi."
"Với lại mấy hôm nữa sẽ công bố toàn bộ quy trình phẫu thuật bằng video." Lý Thiện Tình nói xong, còn đùa: "Là để ngăn anh suy đoán lung tung đó."
Trang Tự nhìn cậu một lúc, rồi xoay người vào bếp.
Chạm vào chủ đề không nên chạm đến, quan hệ giữa hai người như mất đi sự hỗn loạn mơ hồ của đêm qua, trở nên thực tế hơn, như thể lại sắp sửa chia xa.
Phòng ngủ của Lý Thiện Tình cách xa bếp, không nghe được tiếng động. Cậu ngồi trong chăn một lúc rồi vào phòng tắm rửa mặt lại, không nhìn đến vết đỏ lấm tấm trên cổ và tay do Trang Tự để lại, chầm chậm đi ra, ngửi thấy mùi bữa sáng thơm lừng.
Bữa sáng Trang Tự làm thực ra chỉ là nấu chín mấy nguyên liệu, không cầu kỳ, nhưng vì đồ Lý Thiện Tình tự nấu còn dở hơn, nên cậu cứ thế ăn hết trứng lòng đào và cà rốt không mấy bắt mắt, rồi uống một ngụm nước cam.
Trang Tự nhìn cậu đặt dao nĩa xuống, mở lời hỏi: "Phẫu thuật có đau không?"
Lý Thiện Tình ngẩng lên nhìn anh, cảm thấy dường như mình nghe nhầm: "Hỏi em à?"
Trang Tự gật đầu, Lý Thiện Tình thấy anh mặt không biểu cảm, chẳng đoán nổi đang nghĩ gì, bèn theo thói quen né tránh vấn đề nghiêm túc: "Sao thế, đang giúp em luyện tập trả lời báo chí trước à?"
Trang Tự không trả lời, Lý Thiện Tình đành đổi giọng: "Không đau, mời chuyên gia giỏi nhất làm phẫu thuật mà, có tiền cũng chưa chắc mời được đâu."
"Dù sao cũng không đau bằng đêm qua." cậu nhìn mặt Trang Tự, không nhịn được mà thêm một câu.
Cuối cùng Trang Tự cũng có chút biểu cảm, hỏi: "Đêm qua em không dùng thuốc giảm đau chậm à?"
"Dùng chứ." Lý Thiện Tình thành thật nói: "Nhưng liều nhẹ, lại chỉ có tác dụng cục bộ, anh biết em sợ đau từ bé mà..."
Lý Thiện Tình không nói tiếp nữa, hai người nhìn nhau, vẫn không hiểu trong đầu Trang Tự đang nghĩ gì. Vài giây sau, cậu nghe chính mình mở miệng hỏi: "Anh có hối hận không?"
Vừa nói xong, tim lại đau âm ỉ như bị nứt, như thể bất kể bọn họ làm gì bây giờ cũng đều sai, nhưng vẫn cứ phải làm.
Trước khi gặp Trang Tự, cậu hoàn toàn không biết thế nào là đau lòng. Nhưng hiện tại, kiểu đau đớn này lại giống như một biểu hiện cho thấy sinh mệnh yếu ớt nơi Lý Thiện Tình vẫn đang mãnh liệt tiếp diễn, vừa dằn vặt, vừa cuốn hút, chưa từng nghĩ sẽ buông bỏ.
"Hối hận gì cơ?" Trang Tự có lẽ không ngờ cậu sẽ hỏi như vậy, phản vấn trước, sau đó mới nhận ra, hơi sững lại một chút.
Lý Thiện Tình trong đầu nghĩ một đằng, giờ lại không muốn nghe câu trả lời nữa, bèn nói: "Không có gì đâu."
"Không hối hận." Trang Tự vẫn trả lời.
Lý Thiện Tình không thể nói là hoàn toàn tin, nhưng cũng không truy hỏi thêm, đứng dậy, đẩy khay đựng thức ăn sang một bên, cúi người, vòng qua bàn ăn để hôn anh, giống như đang khen một đứa trẻ ngoan: "Tiểu Trang ngoan lắm."
Ban đầu chỉ là môi chạm môi, dính vào hai giây, Lý Thiện Tình thấy xương chậu tì vào mép bàn đau quá, nếu cứ hôn nữa thì mất nhiều hơn được, nên thôi không hôn sâu nữa, ngồi lại chỗ mình.
Cảm giác như Trang Tự đang nhìn mình, Lý Thiện Tình không phản ứng, đúng lúc có tin nhắn đến, bèn cầm điện thoại lên xem, ánh mắt liếc thấy Trang Tự đứng dậy, đi vòng qua bàn đến gần. Rất nhanh, tay anh hiện ra trong tầm mắt cậu. Anh nắm lấy cổ tay Lý Thiện Tình, rút điện thoại khỏi tay cậu.
Trang Tự cầm điện thoại Lý Thiện Tình, như đang gõ chữ, không rõ đang làm gì. Lý Thiện Tình nhìn bàn tay trắng trẻo của anh, các khớp xương nổi rõ, điện thoại nằm trong lòng bàn tay ấy trông như nhỏ đi một cỡ. Tay áo vì thao tác mà hơi trượt lên một chút.
Chẳng bao lâu sau, Trang Tự trả điện thoại lại cho cậu, Lý Thiện Tình nhìn thấy giao diện đang mở là danh bạ, trong trang thông tin của Trang Tự đã thêm một số điện thoại mới.
"Số cũ sau này anh vẫn sẽ dùng lại." Trang Tự nói, giọng hơi trầm, nhưng vẫn trong trẻo dễ nghe như lần đầu quen nhau, như bạc và lụa: "sau này có chuyện như vậy, nhớ báo cho anh."
Lý Thiện Tình cầm lấy điện thoại, cảm thấy cả thế giới rung chuyển, sàn nhà, căn phòng, Lợi Thành, Trái Đất, cả vũ trụ như đang chậm rãi chấn động, đưa người ta trở lại thời khắc thuần khiết nhất. Tựa như bắt đầu từ tín hiệu mong manh này, hạnh phúc xa gần mà Lý Thiện Tình từng mơ hồ ngóng trông cả khi khờ dại lẫn lúc trưởng thành, đang từ từ mở cửa quay về với cậu.
Không biết là ai chủ động trước, hai người lại hôn nhau lần nữa.
Cơ bắp ở cánh tay Lý Thiện Tình khẽ giật lên lần đầu tiên, không đau, kéo dài chốc lát, cậu cũng không để tâm, vòng tay ôm lấy cổ Trang Tự, mở môi đón nhận nụ hôn ấy.