Danh Sách Di Nguyện Thật Sự - Tạp Bỉ Khâu

Chương 58

Sau buổi câu cá ngoài biển, cánh tay của Trang Tự bị cháy nắng.

Khi câu cá trên biển, lúc đầu Trang Tự chia sự chú ý của mình làm hai phần: một phần nhỏ đặt vào phao câu, phần lớn lại dồn hết vào Lý Thiện Tình đang ở trong khoang. Sau đó, vì tin vui việc cấy ghép đã được chấp thuận, lại thêm chuyện Lý Thiện Tình chủ động đề nghị tổ chức hôn lễ, nên anh hoàn toàn quên mất bản thân, không nhận ra cảm giác bỏng rát trên da.

Về đến nhà, cũng là Lý Thiện Tình phát hiện tay anh đỏ lên trước, Trang Tự mới cảm giác được vùng da kia quả thật đang đau và ngứa loại đau ngứa đủ để chịu đựng, nên anh đã lơ là.

Có lẽ vì hiếm khi thấy Trang Tự không khoẻ, Lý Thiện Tình vừa tò mò vừa thích thú vuốt ve cánh tay anh, ngạc nhiên kêu lên: "Trang Tự, chẳng lẽ anh cũng dị ứng tia cực tím hả?"

Như thể cuối cùng cậu cũng chia sẻ được một loại bệnh với anh.

Lý Thiện Tình sai trợ lý đi mua thuốc mỡ corticoid trị cháy nắng, đeo găng tay cẩn thận, mở ra ở phòng làm việc tầng hai, tự tay bôi cho anh. Cậu nghiêm túc đến mức giống như đang chăm sóc một con thú nhỏ yếu ớt vừa mới sinh, cũng như đang thực hiện một thí nghiệm sống còn quan trọng.

Bôi xong, cậu lại giống như một y tá nhẫn nại, hỏi anh: "Còn chỗ nào không thoải mái nữa không?"

Trang Tự nói: "Không còn."

Nhưng Lý Thiện Tình lại không hài lòng với câu trả lời đó, bèn bảo: "Anh nghĩ kỹ lại xem."

Trang Tự đại khái cũng hiểu ý cậu, không nói gì. Lý Thiện Tình bèn nghiêng người lại gần, hôn lên anh.

Dường như vết thương nhỏ hiếm hoi trên người Trang Tự khiến Lý Thiện Tình có chút kích động. Cậu dịu dàng mà mạnh mẽ đè lên vai anh, đè cả tay chân lên người anh, cúi đầu hôn dọc theo phần bụng dưới.

Tóc Lý Thiện Tình mềm mại, má lạnh lạnh, liên tục áp sát vùng da không bị cháy nắng của Trang Tự, sát vào rồi lại rời đi, phát ra âm thanh nuốt nước bọt mơ hồ và hơi thở nghèn nghẹn. Giữa họ hình thành một dạng kết nối viên mãn, có chút khuyết thiếu nhưng lại trọn vẹn theo cách riêng.

Lần đầu tiên Trang Tự bị cháy nắng là hồi còn nhỏ, theo bạn của ba đi thám hiểm ngoài trời. Trời rất nắng, về đến nhà thì da sưng đỏ, vài ngày sau bắt đầu bong tróc. Lúc bong da, vùng da vốn lành lặn trở nên tê dại khi chạm vào, như thể đã trở thành một bộ phận ngoài cơ thể, không còn do anh điều khiển, chẳng còn thuộc về anh, nhưng lại không thể dễ dàng tách rời.

Chẳng bao lâu sau, Lý Thiện Tình đến bệnh viện làm kiểm tra trước phẫu thuật, Trang Tự nhìn thấy cậu ngồi trên xe lăn, đột nhiên dâng lên một cảm giác tương tự: mười chín tuổi, trong một thành phố âm u như ao nước chết, bên cạnh anh bất ngờ xuất hiện một thân thể sống có thể thở, tự do đi lại giữa các múi giờ trên Trái Đất. Người đó trở thành một phần không thể nắm bắt, không thể kiểm soát, cũng chẳng thể tách rời của cuộc đời anh.

Vì ý định bất chợt của Lý Thiện Tình, thời gian tổ chức hôn lễ được ấn định rất gấp, số lượng khách mời cũng không nhiều. Nhưng không biết Trang Tự đã nghĩ ra cách gì, mà vào dịp gần Giáng Sinh, anh thật sự đặt được phần lớn khu vực công cộng của một khách sạn nổi tiếng ở Lợi Thành. Khoảng hai mươi người thân quen đã chứng kiến hôn lễ của hai người trên bãi cỏ cạnh hồ bơi.

Lý Thiện Tình bận rộn với công việc và kiểm tra trước phẫu thuật, gần như không tham gia khâu chuẩn bị nào cho hôn lễ. Cậu chỉ lướt qua bản kế hoạch Trang Tự gửi, cách bố trí rất đơn giản có lẽ vì lo ngại sức khoẻ Lý Thiện Tình không chịu nổi nhưng hiệu ứng hình ảnh lại vô cùng lãng mạn. Lý Thiện Tình không nhịn được trêu chọc gu thẩm mỹ của Trang Tự giống nhân vật Disney, Trang Tự nghiêm túc hỏi cậu có muốn sửa không. Lý Thiện Tình vừa ngượng vừa lúng túng, cuối cùng thừa nhận: thật ra rất đẹp, cậu chỉ nói linh tinh thôi.

Lý Thiện Tình là người thực sự dị ứng nặng với tia cực tím, vì vậy Trang Tự đã sắp xếp hôn lễ diễn ra vào buổi tối. Khi dàn nhạc cất tiếng, bầu trời đã chuyển thành màu xanh thẫm, ánh đèn cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Những người tò mò bị lực lượng an ninh chặn ngoài ranh giới, khu vực tổ chức hôn lễ như một chốn linh thiêng được Thượng Đế tạm thời dựng lên cho đôi tình nhân.

Từ lúc bước lên thảm đỏ, Lý Thiện Tình đã rơi vào trạng thái thoát ly thực tại vì quá mức phấn khích, lúc thì nhớ lại quá khứ, lúc lại xây dựng viễn cảnh tương lai đầy lạc quan.

Khi nói câu "Em đồng ý" với Trang Tự, đối diện ánh mắt cũng hồi hộp không kém của anh, Lý Thiện Tình cảm thấy bản thân như một đứa trẻ ham chơi, nhờ sự dũng cảm mà giành được tấm vé, cuối cùng cũng thoát khỏi thế giới nhàm chán tầm thường, liều lĩnh lao vào một khu vui chơi tráng lệ nhất thế giới.

Trao nhẫn, chú r. trao nhau nụ hôn. Trên gương mặt người thân là những lời chúc phúc và ánh mắt mong chờ. Ngay cả những người hiếm khi tỏ ra vui vẻ như Chu Khai Tề, sau buổi lễ cũng bị mẹ Trang Tự khích lệ, nhân lúc ngà ngà say mời vợ mình khiêu vũ. Cả Chu Tư Lam cũng không ngừng lắc lư, háo hức muốn thử, chỉ là đảo mắt tìm quanh vẫn không thấy ai có thể nhảy cùng, đành thôi, quay người chạy đến quầy đồ ăn.

Vẫn chưa rõ tấm vé vào khu vui chơi này có giá trị được bao lâu, Lý Thiện Tình chỉ biết rằng: mình nhất định phải ở lại nơi này lâu nhất có thể, rời đi càng muộn càng tốt.

Sau lễ cưới, Lý Thiện Tình toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho ca phẫu thuật cấy ghép. Trước đó cậu vẫn chưa quyết định thời gian cụ thể, bởi vì điều khác biệt giữa cậu và những bệnh nhân khác là thể chất quá nhạy cảm, rất dễ dị ứng.

Nếu thực hiện cấy ghép ngay từ giai đoạn thử nghiệm lâm sàng, lỡ cơ thể xảy ra chuyện gì bất trắc thì sẽ ảnh hưởng lớn đến quá trình thực hiện dự án, cũng sẽ mang đến những phiền phức đột ngột cho cả công ty.

Thế nhưng nếu Lý Thiện Tình cứ mãi không tiến hành phẫu thuật, có thể sẽ lại phải đối mặt với những nghi ngờ của xã hội, vốn khó mà xoá bỏ.

Cuối cùng, sau khi hoàn tất vòng sàng lọc dị ứng cuối cùng, Lý Thiện Tình sắp xếp ca phẫu thuật vào ngày hôm sau sinh nhật mình.

Cậu bàn bạc với công ty truyền thông, một lần nữa mời truyền thông và ê-kíp quay phim đến ghi hình toàn bộ quá trình cấy ghép, đã quyết định tiến hành rồi thì phải tối đa hóa lợi ích. Vậy nên sinh nhật tròn hai mươi lăm tuổi của cậu, được tổ chức ngay tại bệnh viện nơi sẽ diễn ra ca phẫu thuật, giữa vòng vây của máy quay.

Cậu không tỏ ra quá căng thẳng, chỉ mặc áo bệnh nhân, tự điều khiển xe lăn điện, đi tới đi lui trong phòng bệnh, quay sang ống kính lần nữa giới thiệu hệ thống cấy ghép mới cùng các loại bệnh có hy vọng được điều trị trong tương lai. Nói đến đây, cậu tiện thể bắt đầu phân tích sự khác biệt giữa sản phẩm này và loại ống dẫn giải phóng chậm mà Công nghệ Sinh học Duy Nguyên đã sản xuất.

Vì đi vào đúng lĩnh vực chuyên môn của mình, lại thêm phần căng thẳng và phấn khích trước khi mổ, Lý Thiện Tình bắt đầu nói rất nhiều, cuối cùng bị Triệu Tự Khê ngắt lời: "Thiện Tình, đây không phải buổi họp báo sản phẩm, cậu bớt nói mấy câu đi." Cô còn quay sang nói với người quay phim: "Làm phiền anh cắt đoạn này giúp bọn tôi."

Trước khi đi ngủ vào buổi tối, máy quay cuối cùng cũng rút đi được một lúc, ba mẹ và Trang Tự đến, cùng chúc mừng sinh nhật Lý Thiện Tình.

Trong căn phòng mờ tối, Lý Thiện Tình đã diễn mệt đến mức khô cả họng, chẳng còn hơi sức mà nói nhiều. Cậu nằm nghiêng trên giường bệnh, ngoan ngoãn để mặc Trang Tự giúp mình lau mặt. Khăn ướt lướt nhẹ qua gò má, cánh tay cậu buông thõng bên giường, ánh mắt không rời khỏi người mình yêu. Trong lòng đồng thời nảy ra hai ý nghĩ hoàn toàn trái ngược: một là phải ghi nhớ thật sâu, thật kỹ khuôn mặt của họ, vì có lẽ đây là lần cuối cùng; hai là phải tự tin an ủi họ, rằng sau khi mổ xong ngày mai, họ sẽ lại gặp nhau thôi.

Từ sau mười sáu tuổi, sinh nhật của Lý Thiện Tình năm nào cũng đến rất nhanh. Có thể sinh nhật năm nay là sinh nhật quan trọng nhất, mà cũng có thể chẳng có gì đặc biệt, là khởi đầu của một hành trình mới. Có lẽ vì ban ngày quá mệt, sau khi ba mẹ về, cậu nhanh chóng thiếp đi trong khi Trang Tự vẫn mải vuốt nhẹ tóc cậu chẳng đâu vào đâu.

Trong mơ, Lý Thiện Tình thấy một quả địa cầu khổng lồ, cậu ở bên trong, giống như một chú chuột hamster chạy trên bề mặt trái đất, không cách nào dừng lại được. Cậu chưa từng chạy xa đến thế, sợ phát bệnh hen suyễn, hoảng hốt tỉnh dậy, phát hiện ra Trang Tự đang gục bên cạnh giường cậu, ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Sau buổi lễ cưới tổ chức đầu tháng, họ vẫn chưa chính thức đăng ký kết hôn, vì cả hai đều thuộc ngành nghề nhạy cảm, thân phận cũng không dễ công khai. Dù ai nghe nói chắc cũng thấy khó tin: người bảo thủ sẽ mắng là làm càn, người cấp tiến thì phải kiểm tra lại lịch mới tin đây không phải trò đùa ngày Cá tháng Tư.

Lý Thiện Tình đã nhờ Will nói giúp vài câu trước mặt các thành viên hội đồng quản trị, để sau này không đến nỗi bị chất vấn đầy nghi ngờ giữa cuộc họp. Cậu dự định sau ca phẫu thuật mới thông báo chính thức cho hội đồng, không chỉ vì thấy phiền, muốn né tránh thêm vài ngày, mà trong lòng cậu còn thấp thỏm lo sợ một kết quả không tốt.

Trang Tự rõ ràng biết cậu lo lắng điều gì, nhưng chưa từng vạch trần hay ép buộc cậu. Khác với Lý Thiện Tình, Trang Tự vẫn đeo nhẫn cưới chặt trên ngón áp út, như thể đó là một phần của cơ thể mình vậy. Nhiều nhất cũng chỉ vì chiều theo cậu nên giữ bí mật, người khác hỏi đến thì chỉ gật đầu lễ phép, còn lại cứ giả vờ không nghe thấy.

Giữa tháng Mười Hai, trong một buổi họp ở Lợi Thành, Lý Thiện Tình đã trực tiếp chứng kiến khả năng giả điếc giả mù của Trang Tự, chỉ thấy bản thân vô cùng xấu hổ, thì ra có những điều mình vẫn cần học hỏi.

Trời sắp sáng, Lý Thiện Tình nhìn đồng hồ, ba giờ sáng. Cậu chạm nhẹ lên mu bàn tay Trang Tự, rồi xoa ngón áp út của anh, đánh thức anh dậy, bảo: "Tiểu Trang, anh về phòng khách ngủ đi."

Trang Tự ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn ngái ngủ, khẽ hỏi: "Mấy giờ rồi?" Lý Thiện Tình nói cho anh biết thời gian, anh lại lắc đầu: "Anh ở thêm với em một lát."

"Thêm một lát" của Trang Tự quả là rất lâu. Lý Thiện Tình buồn ngủ quá, lại ngủ thiếp đi. Tới tận sáu giờ sáng, y tá đến đẩy xe đưa cậu đi làm chuẩn bị trước phẫu thuật, Trang Tự mới rời khỏi giường bệnh của cậu.

Khác với ca phẫu thuật đầu tiên tương đối suôn sẻ, lần cấy ghép khoang y tế đa luồng của Lý Thiện Tình phát sinh đủ loại rắc rối nhỏ.

Về sau cậu mới nghe bác sĩ kể lại, trong lúc phẫu thuật da cậu bỗng bị mẩn đỏ do dị ứng với loại băng dán trước đây chưa từng gây phản ứng, may mà kịp thời thay thế, không ảnh hưởng nghiêm trọng. Do thể chất yếu, sau mổ cậu phải nằm rất lâu mới tỉnh. Lúc tỉnh lại thì lơ mơ khó chịu, cổ họng sưng đến không nói được, mắt cũng khó mở, hóa ra là bị dị ứng muộn với một thành phần phụ trong thuốc. May mà đã có phương án dự phòng, đội ngũ nhanh chóng điều chỉnh hoạt tính trong khoang thuốc, xác định được chất gây dị ứng, lại vượt qua thêm một cửa ải nữa.

cậu nằm viện suốt một tháng, Trang Tự gần như không rời nửa bước. Vì phản ứng với thuốc mê rất mạnh, cộng thêm tác dụng phụ hậu phẫu nghiêm trọng, trong tuần đầu tiên, tay chân Lý Thiện Tình nặng trĩu, khó mà nhấc lên nổi, chỉ biết có rất nhiều người đi qua đi lại bên giường mình, nghe thấy những giọng nói quen thuộc.

Thỉnh thoảng nửa tỉnh nửa mê, Lý Thiện Tình cảm thấy mười mấy năm cuộc đời như chưa từng trôi qua. Nhớ lại khi còn là đứa trẻ mười mấy tuổi, cũng từng nằm viện, thường xuyên bệnh đến mức không dậy nổi. Khi còn tỉnh táo, cậu mong có người đến thăm, nói chuyện với mình. Nhưng đến khi thật sự có người đến, cậu lại nhạy cảm hoài nghi bản thân chỉ là gánh nặng đạo đức, âm thầm thề phải kiên cường, hoạt bát hơn, tuyệt đối không được để người khác không thích mình.

Chỉ khác là lần này, Trang Tự gần như ép buộc mà chen vào mọi khe hở trong cuộc sống bệnh viện của cậu, đừng nói là nghi ngờ, ngay cả những cảm xúc tiêu cực do hồi phục chậm trễ cũng khó mà nảy sinh được.

Hai tuần sau khi có thể xuống giường, họ thường cùng nhau đi dạo ở những khu vực vắng người trong bệnh viện. Chẳng bao lâu, Lý Thiện Tình đã hiểu nơi này còn rõ hơn cả bệnh viện Dịch anh.

Giờ đây, cậu cũng đã có thể điều khiển xe lăn linh hoạt như chân người, sống những ngày có thể di chuyển rất nhanh. Lý Thiện Tình thích lái xe nhanh, cũng thích lăn xe nhanh, từng có lúc muốn nghiên cứu cách phá giới hạn tốc độ của xe lăn, nhưng vừa kết nối vào hệ thống đã bị Trang Tự phát hiện, nghiêm khắc ngăn lại.

Thân thể dần hồi phục, đến ngày thứ ba mươi lăm sau ca mổ, cuối cùng Lý Thiện Tình cũng chịu giục Trang Tự quay về công ty làm việc một ngày.

Chiều hôm ấy, sau khi khám xong, mọi thứ đều ổn. Lý Thiện Tình tự mình điều khiển xe lăn, tâm trạng rất tốt, lướt đi trên hành lang, bỗng nhận ra chứng co giật bó cơ mà cậu gần như đã quen suốt hai năm qua dường như ít xuất hiện hơn hẳn. Tuy vẫn đang điều trị bằng công nghệ tiên tiến nhất, nhưng cảm giác tê mỏi, run rẩy và mất sức ở đầu ngón tay, không biết từ khi nào đang dần thuyên giảm.

Cậu lập tức gửi tin nhắn báo tin vui cho Trang Tự, Trang Tự gọi lại ngay, nhưng khi kết nối thì không nói gì cả.

Lý Thiện Tình nghe bên kia có tiếng động, như đang diễn ra một cuộc họp. Cậu đùa: "Gấp vậy à? Đừng nói là vui quá đến mức không nói nên lời đấy nhé?"

Trang Tự khẽ "ừ" một tiếng chẳng rõ ý, khiến Lý Thiện Tình không ngờ. Sau đó anh nghe thấy Trang Tự nói với ai đó là ra ngoài gọi điện một lát. Đợi một lúc lâu, anh mới nghe Trang Tự nói: "Mai anh không đến công ty nữa."

Lý Thiện Tình trêu rằng bình thường chẳng thấy anh không nghiêm túc thế, đang họp mà còn bỏ đi gọi điện, có phải chuyện gì cấp bách đâu. Bảo anh học tập Lý tổng mà lấy công việc làm trọng. Trang Tự không phản bác.

"Trước đây em còn chẳng biết mình có sống nổi đến hai mươi lăm tuổi không, không ngờ giờ đã qua rồi." Lý Thiện Tình cảm khái: "Tiểu Trang, thích em, anh đã chịu nhiều khổ rồi. Sau này em sẽ đối xử với anh thật tốt, không để anh chịu khổ nữa."

"Đối xử tốt với anh thì được." Giọng Trang Tự hình như đang cười, anh nói: "...Nhưng anh chưa từng thấy khổ."

Bình Luận (0)
Comment