Khi một Lý Thiện Tình khỏe mạnh trở lại Tân Cảng, Bắc bán cầu đã chính thức bước vào mùa hè.
Tập đoàn của Trang Tự có một số việc không thể tiếp tục trì hoãn, cần phải tập trung xử lý, nên anh về Tân Cảng sớm hơn Lý Thiện Tình vài ngày. Trước kia quả thật họ thường xa nhau nhiều hơn gần, nhưng từ khi Trang Tự chuyển đến Phiên Thành, rất hiếm khi có chuyện quá ba ngày không gặp mặt. Bởi vậy, nhu cầu được ở cạnh Lý Thiện Tình của anh cũng ngày càng lớn hơn, không thể so sánh với trước đây. Chiều hôm đó, anh đến sân bay đón cậu, vì đến sớm quá nên đành ngồi chờ trong phòng chờ.
Nửa tiếng sau, qua ô cửa kính, Trang Tự trông thấy chiếc máy bay mà trước đây Lý Thiện Tình từng định để lại cho anh dần hạ cánh xuống đường băng. Từ phòng chờ không nhìn thấy hoàng hôn, chỉ thấy bóng dài đổ lên bãi cỏ và đường băng, rồi nhanh chóng lướt qua phía trước. Trang Tự một lần nữa xác nhận: bản di chúc mà anh từng luôn canh cánh trong lòng, cuối cùng đã vì dòng chảy của thời gian mà xuất hiện sơ hở, trở thành một văn kiện không còn hiệu lực.
Mà vì sự "giá lâm" của một nhân vật nổi tiếng lẫy lừng, Tân Cảng cũng tỏ ra long trọng nghênh đón, ban tặng vài ngày thời tiết đẹp và một vầng mặt trời rực rỡ.
Lý Thiện Tình bước ra từ cầu dẫn, bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn trước kia, thậm chí còn mang theo cảm giác như sắp bật nhảy lên. Nửa tháng trước, bác sĩ nói có thể sang năm cậu sẽ thử tập luyện nhẹ nhàng, điều này khiến cậu vô cùng mong đợi. Tuy chưa bắt đầu luyện tập, nhưng dạo này cứ gặp người quen là cậu lại tranh thủ tuyên truyền sức khỏe của mình, tần suất cũng khá dày đặc.
Trang Tự đã nghe không ít bạn bè, quen có, lạ cũng có, bóng gió hỏi: "Noah giờ khỏe nhiều rồi phải không?", "Nghe nói Noah sắp bắt đầu tập thể dục à?"
Cuối tháng Ba, Lý Thiện Tình và Trang Tự đều đã thông báo với hội đồng quản trị, đăng ký kết hôn tại Phiên Thành. Chuyện hai người kết hôn, người cần biết thì đều biết cả rồi. Nhưng vì một vài lý do cá nhân, rất ít người nhắc đến chuyện này trước mặt họ.
Trang Tự trước kia chỉ hơi nghi ngờ, nhưng nay đã sống bên cạnh Lý Thiện Tình lâu như vậy, đã nhìn rõ ràng, chủ yếu là vì chỉ cần liên quan đến Trang Tự, Lý Thiện Tình lập tức dễ bị kích ứng.
Cậu vốn đã có xu hướng kiểm soát dư luận rất mạnh, dường như luôn cảm thấy nếu có quá nhiều người không liên quan biết về hôn nhân của họ, sẽ gây ảnh hưởng xấu đến Trang Tự. Rõ ràng khi tự mình đọc được những bình luận trái chiều thì còn có thể bật cười, vậy mà lại không muốn để ai phán xét Trang Tự, cũng không cho phép mối quan hệ giữa hai người bị bàn luận rộng rãi trên bất kỳ diễn đàn công khai nào. Dù Trang Tự đã nói rõ: "Hội đồng quản trị đã thông qua nghĩa là có thể chấp nhận được", hay "Anh không để tâm", Lý Thiện Tình cũng nhất quyết không nghe, tự mình quyết định, tiêu tốn không ít chi phí truyền thông để bịt miệng các kênh truyền thông.
Nếu quay ngược thời gian mà nhìn lại, Trang Tự cảm thấy mình cũng không phải đa tình đơn phương. Vì năm Lý Thiện Tình mười chín tuổi chia tay anh, có lẽ đúng là một phần nguyên nhân nằm ở chuyện này.
Dĩ nhiên, Lý Thiện Tình tuyệt đối không đời nào thừa nhận. Cậu chỉ nói hồi đó đột nhiên yêu đương là do mình thiếu suy nghĩ, kế hoạch sai sót, nếu bây giờ được quay lại làm lại một lần nữa, nhất định sẽ biết kiểm soát thời điểm và nhịp điệu yêu đương tốt hơn, cũng sẽ không để xảy ra chuyện khi Trang Tự đến Phiên Thành tìm mình thì lại thuê hai phòng riêng trong cùng một khách sạn.
Ngoại trừ những lúc mệt mỏi quá độ, Lý Thiện Tình luôn rất cứng đầu, như thể muốn chiếm lấy thế chủ động trong mối quan hệ của cả hai. Hồi nhỏ đến văn phòng của Trang Tự đã nhất định phải đóng vai "Lý tổng", giờ đây vừa bước ra khỏi cầu dẫn, cậu cũng phải là người chủ động giơ tay ôm lấy Trang Tự, tuy ôm không có mấy sức lực, rồi đắc ý dùng giọng khàn khàn hỏi anh: "Đến lúc mấy giờ thế? Có nhớ ông xã không?"
Đây là cách xưng hô mà sau khi đăng ký kết hôn, Lý Thiện Tình vô cùng yêu thích. Trang Tự đã nghe cậu nói suốt hai tháng trời, từ cảm giác ban đầu là sốc, lúng túng, không biết nên phản ứng thế nào, đến giờ thì chỉ thấy buồn cười nhưng không tiện bật cười, đành giả vờ như không nghe thấy.
Có khi Lý Thiện Tình chỉ coi câu hỏi đó là một kiểu vui đùa, có khi lại là thật lòng hỏi. Lần này rõ ràng thuộc về kiểu cần được trả lời, vì cậu hỏi thêm một lần nữa: "Rốt cuộc có nhớ em không vậy?"
Trang Tự nói "có", Lý Thiện Tình mới hài lòng, nói ông xã cũng nhớ anh lắm. Nói xong lập tức bật cười, dựa vào người Trang Tự, lại lẩm bẩm: "Kỳ lạ thật, trước kia mấy tháng, thậm chí cả năm không gặp mặt, em rốt cuộc đã làm sao mà nhịn được không chạy đến gõ cửa nhà anh vậy chứ?"
Lý Thiện Tình sợ ngột ngạt, sợ khô, sợ lạnh, cũng sợ nóng. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo dài tay mỏng bằng cotton trắng, có lẽ trên máy bay đã ngủ một giấc nên tay áo hơi nhăn, cơ thể cũng phả ra hơi ấm, không còn cái mùi thuốc khử trùng của bệnh viện khó ngửi trước đây nữa. Giờ đây, cậu hầu như không có mùi gì, nhưng lại mang theo cảm giác khỏe mạnh, dễ chịu.
Cậu bây giờ ra ngoài không còn là người thích nói nhiều, gương mặt thường xuyên lạnh lùng, chỉ khi ở một mình với Trang Tự mới trở lại vẻ hoạt bát, nhiều khi còn bịa ra những chủ đề kỳ quái không ngừng.
Lần này Lý Thiện Tình về Tân Cảng là vì nhận lời mời của Cục trưởng Triệu bên Cục Y tế, tham gia một hoạt động công ích kêu gọi nâng cao ý thức sức khỏe. Dù công ty của Lý Thiện Tình chủ yếu không hoạt động tại Tân Cảng, khả năng đặt trụ sở ở đây vẫn rất thấp, nhưng dự án buồng thuốc đa khoang mà hai bên hợp tác đã đi vào quy trình thực hiện.
Ngày mai, Lý Thiện Tình sẽ phát biểu tại sự kiện kêu gọi nâng cao sức khỏe. Cậu tự xưng là muốn sửa lại hình ảnh cá nhân ở quê nhà, chuẩn bị sẵn đường để mai sau "hốt bạc" ở quê. Tuy nhiên, Trang Tự giờ đây quá hiểu cậu rồi, nhìn thấu cái tinh thần trách nhiệm xã hội được giấu dưới vẻ ngoài thích bông đùa nói nhảm của cậu.
Dựa vào đống thư cảm ơn và sách quyên góp đủ loại bị nhét bừa trong tủ sách phòng làm việc của Lý Thiện Tình, có thể thấy cậu thật ra rất thích làm từ thiện. Trước đây khi danh tiếng vẫn còn xấu, có nơi không chịu nhận quyên góp trực tiếp từ cậu, Lý Thiện Tình bèn dùng đủ loại bút danh để quyên tặng, chẳng khác gì vai phản diện, đem chữ cái tên mình đảo lộn, sao chép rồi tổ hợp lại. Trang Tự chỉ lật sơ qua đã thấy chừng bảy, tám cái tên kỳ quái, chỉ hơi đỡ hơn kiểu như Trương Tam, Lý Tứ một chút.
Trước khi đến Tân Cảng lần này, vì nghe nói Trang Tự cũng sẽ tham dự hoạt động nên phải thể hiện cho tốt, Lý Thiện Tình còn viết sẵn một bài phát biểu, kể về bệnh phổi và thời thơ ấu của mình.
Chiều hôm sau, do phải gặp một quan chức khác trước nên dù không đến muộn, nhưng Lý Thiện Tình vẫn tới sau người khác một chút. Dù vậy, cậu nói rất chân thành và xúc động, lại có sinh viên tham dự nên cậu hiếm khi không bày ra vẻ mặt lạnh lùng thường thấy mà điềm đạm trình bày, bài phát biểu cũng nhận được phản hồi tích cực. Chỉ có Trang Tự nhận ra ở hàng ghế sau, hai vị cao tuổi từng muốn bắt chuyện với cậu không hề vỗ tay.
Dù Trang Tự đã nhiều lần làm rõ, hơn nữa họ cũng đã chính thức kết hôn, nhưng có lẽ trong mắt người ngoài, mối quan hệ này đến quá bất ngờ, lại thêm Lý Thiện Tình "giúp" càng thêm rối khi chưa từng đeo nhẫn cưới, thế nên vẫn có người không chịu tin rằng giữa họ là một mối quan hệ thân thiết.
Buổi lễ rất đông người, chỗ ngồi của hai người tuy cùng một hàng nhưng bị chia thành hai đoạn, cách nhau không gần. Khi tàn tiệc, Trang Tự đứng dậy, thấy Lý Thiện Tình đang bị vài sinh viên và thanh niên vây quanh. Trong đó có một nam sinh khá cao, Trang Tự từng thấy qua, là bạn học của Chu Tư Lam.
Lý Thiện Tình xưa nay vẫn tương đối dịu dàng với người nhỏ tuổi hơn mình, cậu kiên nhẫn trò chuyện với mấy người đó.
Nghĩ tới chuyện Lý Thiện Tình từng nhiều lần cảnh cáo mình, Trang Tự không dám tuỳ tiện tới gần, đứng ở chỗ gần lối ra, cũng trò chuyện vài câu với một người bạn, dù thật ra chẳng nhớ đã nói gì.
Việc chờ đợi không phải điều gì lớn lao với Trang Tự, cho đến khi anh thấy cậu nam sinh kia lấy điện thoại ra, như muốn trao đổi thông tin liên lạc với Lý Thiện Tình, thì trong lòng lập tức cảnh giác. Nhưng Lý Thiện Tình bèn giơ tay từ chối, không biết nói gì đó, rồi nhanh chóng ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh, được bảo vệ thoát khỏi đám người xung quanh rồi bước về phía Trang Tự.
Nhìn anh tới gần, Lý Thiện Tình không giải thích gì, tay đút túi quần, vẻ lười nhác bất cần, nhưng khi tới cạnh Trang Tự thì rút tay ra. Trang Tự cúi mắt nhìn xuống, thấy trên gương mặt cậu là nụ cười có chút ngoan ngoãn như tự biết mình có lỗi, còn ngón tay trái thì đã đeo nhẫn.
Tuy kiểu dáng rất giản dị, nhưng rõ ràng là một cặp với chiếc mà Trang Tự đang đeo.
Sau hoạt động có một buổi tiệc tối quy mô nhỏ, mọi người có lẽ đều đã nhận ra chiếc nhẫn trên tay hai người, nhưng không ai dám hỏi, khiến Trang Tự bắt đầu tự xét lại bản thân, chẳng biết mấy năm qua có phải mình trông khó gần quá không. Bằng không thì sao đến cả một câu "Kết hôn rồi sao?" cũng chẳng ai hỏi anh.
Rời khỏi bữa tiệc đã là đêm khuya. Xe chạy dọc theo vịnh biển, gần tới đường hầm thì Lý Thiện Tình đột nhiên nói "chạy chậm một chút", rồi nhìn ra ngoài cửa sổ vài giây, bảo tài xế dừng xe ven đường, để anh và Trang Tự xuống, anh nói mình muốn vận động một chút.
Hai người cùng xuống xe, Lý Thiện Tình kéo tay Trang Tự, cùng tản bộ trên con đường dài ven biển.
Đèn đường sáng trưng, Lý Thiện Tình vừa bước đi vừa thoải mái tự tin nói với Trang Tự: "Hôm qua em đi tái khám, bác sĩ nói người bị bệnh phổi, đi bộ là một kiểu vận động rất tốt. Vậy mình đi vài vòng nhé."
Tay cậu rất mềm, các ngón thon dài, ánh mắt mang theo ý cười, hàng mi khẽ run mỗi khi chớp mắt. Trang Tự nhìn cậu, khẽ trả lời: "Ừ." Đi được một lúc, Lý Thiện Tình chợt nói: "Mùa hè mà nắm tay, nóng thật đấy." Rồi lại bảo: "Nhưng mà kệ, dù sao em cũng muốn nắm." giọng điệu bướng bỉnh trẻ con, đầy tính chiếm hữu, như thể hai người đã yêu nhau, kết hôn ở Tân Cảng được mười năm, chưa từng xa cách lấy một ngày.
Xung quanh đã không còn một bóng người, bọn họ giả vờ như mình là vua chúa của màn đêm. Chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của Lý Thiện Tình vốn còn mang chút lạnh, được Trang Tự sưởi ấm đến nóng hẳn.
Anh nghĩ, có lẽ Lý Thiện Tình sợ nóng nhưng lại cứ muốn đến gần chỗ nóng. Còn anh thì khác, anh chưa từng không thích hơi ấm.
Lý Thiện Tình từng vì Trang Tự mà đưa ra không biết bao nhiêu quyết định thiếu lý trí, thêm một lần nữa cũng chẳng sao.
Sáng hôm sau khi đeo nhẫn cưới, Lý Thiện Tình dậy rất sớm. Không biết là do lệch múi giờ, hay vì nhớ đến chuyện Trang Tự đồng ý dẫn cậu đi uống trà sáng khiến cậu quá mức háo hức.
Tháng trước cậu bắt đầu điều trị dị ứng bằng phương pháp nhắm trúng đích theo đường truyền với loại thiết bị giải phóng chậm mới. Với cậu, hiệu quả quả thực xuất sắc, vì giờ đã có thể ăn được một vài món thông thường. Cảm giác như được "tái sinh làm người", Lý Thiện Tình thấy vô cùng mới lạ, món gì mới cũng đều nhai rất kỹ trong miệng. Mary khuyên cậu đừng ăn kiểu đó: "Chỉ có người đang ăn kiêng mới làm vậy, em mà cứ thế này thì lại gầy thêm đấy."
Ba mẹ thấy cậu nhai kỹ cũng thường lộ vẻ xót xa, mà đó không phải điều Lý Thiện Tình muốn, nên cậu đành cố nuốt cho tự nhiên như khi ăn cà rốt hồi trước.
Trang Tự thì gần như không có phản ứng gì với việc cậu ăn, chỉ kiên nhẫn ngồi chờ, khiến Lý Thiện Tình thấy yên tâm mà ăn theo cách mình thích khi ở trước mặt anh. Trà sáng hôm nay lại là một thử thách lớn, Lý Thiện Tình nghĩ chắc mình chỉ ăn được mấy món kiểu bánh ngọt, nhưng cảm nhận không khí ẩm thực cũng là một điều tốt đẹp.
Lần này hiếm khi về Tân Cảng, cậu ở lại nhà mình, đoán rằng có lẽ Trang Tự da mặt mỏng, sợ xảy ra chuyện vượt rào, nên kiên quyết không chịu qua ngủ lại. Vài đêm nay hai người đành ngủ riêng. Sau khi rửa mặt xong, Lý Thiện Tình gửi tin nhắn hỏi Trang Tự đã dậy chưa, đối phương trả lời: năm phút nữa có thể xuống lầu.
Bảy giờ sáng ở Tân Cảng, đường phố đã rất nhộn nhịp, bầu trời trắng nhợt, không biết mặt trời có ló lên không. Theo yêu cầu của Lý Thiện Tình, Trang Tự dẫn cậu đến một quán lâu đời mà lúc mới tới Tân Cảng thường đi cùng ba mẹ. Hứa Nguyên Sương từng nhắc tới quán này không ít lần, khen ngon lắm, khiến Lý Thiện Tình vô cùng tò mò.
Vừa đến nơi thì may mắn còn lại đúng một bàn cuối, hai người lập tức ngồi xuống. Các chị phục vụ lớn tuổi đẩy xe điểm tâm đi qua đi lại, Trang Tự gọi vài món sau khi hỏi thăm, trên bàn nhanh chóng bày đầy thức ăn.
Do thói quen, Lý Thiện Tình chọn món rất cẩn trọng, ăn cũng rất dè dặt. Trang Tự gần như không động đũa, chỉ ngồi đối diện nhìn cậu, thỉnh thoảng rót thêm ít trà.
Mấy món điểm tâm quả thật ngon miệng. Lý Thiện Tình thử vài món, cảm thấy đã hơi no, giữa hơi nóng tỏa ra từ đồ ăn, khí lạnh của máy điều hòa và hương trà trong tách sứ trắng, ánh mắt cậu va phải ánh mắt Trang Tự.
Ánh mắt Trang Tự tĩnh lặng như chính con người anh, thường khiến người ta khó đoán, không nhìn ra được anh đang nghĩ gì, sợ mình nghĩ nhiều, cũng sợ nghĩ sai. Lý Thiện Tình nhìn anh, không kìm được mà hỏi ra một chuyện đã muốn hỏi từ rất lâu: "Tiểu Trang, rốt cuộc là từ khi nào anh bắt đầu thích em vậy?"
Trang Tự trả lời: "Anh không biết."
Lý Thiện Tình không hài lòng với câu trả lời này, có vẻ Trang Tự cũng nhận ra, anh ngừng một chút rồi bổ sung: "Chắc là từ rất sớm rồi."
Lý Thiện Tình truy hỏi: "Rất sớm là sớm bao nhiêu?"
Rồi cẩn trọng suy đoán: "Không lẽ là lần đầu anh đến Phiên Thành gặp em, bị sự trưởng thành của em bất ngờ thu hút, nhận ra Lý Thiện Tình không còn là tên học sinh cấp ba hồi trước anh từng ghét nữa?"
Đó là tình tiết thường thấy trong phim truyền hình.
Không biết vì sao, vẻ mặt Trang Tự có chút bất lực: "...Không phải."
"Thế thì..." Lý Thiện Tình rất hiếm khi đoán sai, cảm giác hiếu thắng trỗi dậy: "chắc chắn là sau khi thấy em thất bại ở buổi diễn thuyết, phải nhập viện vì nổi mề đay, anh mới phát hiện mình rất xót xa cho em đúng không?"
Biểu cảm của Trang Tự càng thêm kỳ quặc, anh như không định nói ra, nhưng cuối cùng vẫn gợi ý cho Lý Thiện Tình: "Ít ra em cũng nên hỏi là trước hay sau."
Lý Thiện Tình không ngờ câu trả lời lại như vậy, nhìn Trang Tự chốc lát rồi nói: "Vậy là... trước rồi."
"Trang Tự, anh yêu thầm em à?" cậu hỏi, thật sự kinh ngạc, câu hỏi liên tiếp tuôn ra: "Anh thích gì ở em, khi đó tính tình em còn tệ đến vậy mà."
Trang Tự mấp máy môi, khô khốc nói: "Cũng không đến nỗi."
"Hai mươi tuổi hả?" Lý Thiện Tình không chắc chắn lắm, đoán tiếp: "Vì em từng tổ chức sinh nhật cho anh?"
Trang Tự không trả lời. Lý Thiện Tình im lặng, không nói ra ba chữ "mười chín tuổi", ôm tâm trạng không mấy chắc chắn mà bắt đầu hồi tưởng lại từng cử chỉ hành động năm mười mấy tuổi, cố đoán xem có phải khi đó mình đã bắt đầu thích Trang Tự hay chưa.
Mặc dù sau khi hai người chia tay, Lý Thiện Tình từng nghĩ đến chuyện này rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ tìm được câu trả lời.
Khi đó chỉ cảm thấy nghĩ đến là thấy đắng chát, vì nếu cậu có một thời điểm cụ thể bắt đầu thích Trang Tự, thì có lẽ chuyện yêu đương đã không tệ đến thế.
Khởi đầu là năm cậu mười sáu tuổi, lần đầu tiên gặp Trang Tự.
Hôm đó không hiểu sao lại cãi nhau với bạn cùng lớp, đầu óc luôn lanh lợi, nhưng lại thường mắc bệnh vặt, Lý Thiện Tình thấy mình chẳng khác nào một thư sinh nghèo ôm tài năng không gặp thời trong truyện cổ, bị kẹt mười mấy năm giữa thành phố ẩm thấp này, mong chờ chiếc máy hút ẩm của nhà có thể hút đi hết sự ẩm ướt quanh mình.
Hôm ấy, bác sĩ đang khử trùng vết thương ở khóe môi cho cậu, đau đến mức không chịu nổi, nhưng cậu vẫn muốn tỏ ra mạnh mẽ, cứng đầu nằm bẹp trên ghế không nói một lời.
Mãi đến khi nhìn thấy gương mặt của Trang Tự, toàn thân Lý Thiện Tình mới như bừng tỉnh, mọi cơ bắp và năng lượng trong người bỗng được điều động, não bộ và nhịp tim trở nên nhạy bén kỳ lạ, cứ như trong cơ thể có một loại chất kí.ch th.ích không cần hấp thu từ bên ngoài.
Từ đó trở đi, suốt hơn chín năm trời, mỗi lần nghĩ đến tên Trang Tự, nghe thấy giọng anh, cảm giác hưng phấn ấy chưa từng thật sự tan biến. Nhưng rốt cuộc là từ khi nào, cảm giác hưng phấn ấy đã chuyển thành thích?
Là từ lúc rời Tân Cảng đến Phiên Thành, nỗi nhớ Trang Tự dâng lên. Là khi nghe thấy vẻ buồn bã trong giọng anh qua điện thoại, cậu lập tức bốc đồng mua vé bay về Tân Cảng. Là lời tỏ tình pha trò, là khát khao chiếm hữu vô cùng nghiêm túc. Trong những khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc nào mới là lúc Lý Thiện Tình thật sự bắt đầu thích Trang Tự?
Còn cả bốn mươi mấy lần sửa di chúc vì Trang Tự, rốt cuộc là từ lần nào, cậu sửa vì thích?
Năm mười sáu tuổi, trong di chúc của mình, cậu để lại album ảnh cho Trang Tự, muốn Trang Tự nhớ về cậu bạn tốt này.
"Trang Tự, nếu đến ngày lễ Vong Linh, nhớ đọc tên Lý Thiện Tình trong lòng đấy."
Năm mười bảy tuổi, khi biết mình không thể cấy ghép SyncPulse, cậu tức đến mức xóa tên Trang Tự khỏi di chúc. Hai tháng sau lại thêm vào, lần này chỉ ngầu ngầu để lại cho anh một bức ảnh.
Sau đó, cậu từng để lại cho Trang Tự một món đồ lưu niệm ở Phiên Thành, một chiếc áo thun đại học, một huy chương thi đấu, cả chiếc máy tính của mình.
Lúc yêu nhau, cậu hào sảng hứa hẹn để lại một nửa cổ phần công ty trong tương lai (nếu có) cho Trang Tự. Khi chia tay, thì để lại chiếc áo khoác mà Trang Tự đã tặng. Sau khi công ty thành công, cậu để lại cho Trang Tự một khoản tiền kha khá, còn dặn người phụ trách phân chia tài sản sau khi qua đời mỗi năm đều phải gửi cho Trang Tự một bó hoa hồng, không được quên cậu.
Năm duy trì mối quan hệ thể xác, Lý Thiện Tình để lại căn nhà ở Lợi Thành, cùng quyền lưu trú dài hạn ở tất cả các phòng khách sạn mà hai người từng ở chung.
Khi đổ bệnh, Lý Thiện Tình vẫn tiếp tục sửa di chúc, cuối cùng chọn ra những món cậu cho là quý giá nhất để tặng lại cho Trang Tự. Nhưng nghĩ đến việc Trang Tự vẫn còn nhiều năm phải sống, còn cả cuộc đời phía trước, cậu quyết định không để lại những kỷ vật quá nặng tình cảm cho anh.
Phải chăng ngay từ lần đầu tiên đưa Trang Tự vào di chúc, đã là một sự kháng cự, rằng Lý Thiện Tình không muốn rời xa anh?
Tuy từng ngây ngô trong chuyện tình cảm, nhưng Lý Thiện Tình tin đây mới là đáp án thật sự.
"Dù sao thì em cũng thích anh từ rất sớm rồi." Lý Thiện Tình lập tức tuyên bố.
Trang Tự trông không mấy xúc động, nhưng cũng chẳng để tâm, dịu dàng nói với cậu: "Anh nói vì đó là sự thật, không phải để khiến em cảm thấy mình thích anh muộn hơn. Chuyện này không cần phải ganh đua."
Lý Thiện Tình mặc kệ, thầm nghĩ may mà giờ cuộc đời mình còn dài, đủ thời gian để tẩy não Trang Tự từ từ.
Tiệm điểm tâm sáng sắp đến lượt khách mới, hai người tính tiền rồi cùng bước ra khỏi quán, đi ngang qua đại sảnh ồn ào. Ra tới cửa, thấy nắng đã lên.
Lý Thiện Tình đội mũ và đeo kính râm, ánh mặt trời chiếu lên giày và quần, làm cổ chân cậu nóng bức và khô khốc. Trang Tự nắm lấy tay cậu. Có người đi ngang qua họ, vô thức nhìn sang, như vừa nhận ra điều gì, lại cúi đầu xác nhận thêm lần nữa, rồi lén lấy điện thoại ra.
Trang Tự rõ ràng cũng thấy, nhưng không buông tay, gương mặt vẫn bình tĩnh như mọi khi, ánh mắt kiên định, như muốn nói với Lý Thiện Tình rằng: thế giới sẽ không thay đổi gì cả.
Lý Thiện Tình bấy giờ mới nhận ra, thì ra đến cả độ ẩm của Tân Cảng cũng có một ngày tan biến.
Khoảnh khắc như thế này, cuộc đời cậu cuối cùng cũng thật sự chuyển từ nửa đêm sang rạng đông.
-Hết-