Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 197

Khương Đào Hoa gật đầu: "Đương nhiên là lo lắng, tự dưng sao lại giết người?"

Thiên Bách My cười: "Chắc là đắc tội với người không nên đắc tội, nên bị trả thù. Con nói bọn họ tự tìm đến cửa, còn muốn lấy mạng ta, ta đứng yên không phản kháng, chẳng phải rất kỳ lạ sao?"

Không phản kháng đúng là kỳ lạ, nhưng hắn phản kháng cũng quá mức rồi…

Đứng ở đầu gió, mùi máu tanh cũng bớt đi phần nào. Thẩm Tại Dã đuổi kịp hai người, kéo Khương Đào Hoa ra sau lưng, nhìn Thiên Bách My: "Đại Ngụy đã nhiều năm không xảy ra án mạng nghiêm trọng như vậy, ngươi định giải quyết thế nào?"

Thiên Bách My nhướng mày: "Giải quyết thế nào? Bọn họ có bản lĩnh thì đến bắt ta."

Thật là kiêu ngạo! Thẩm Tại Dã lạnh lùng nhìn hắn: "Một mình ngươi đúng là không ai làm gì được, nhưng nếu bị người ta phát hiện ngươi là sư phụ của Đào Hoa, liên lụy đến nàng ấy, ngươi định làm thế nào?"

"Chẳng phải còn ngươi sao?" Thiên Bách My cười, liếc y: "Đường đường là thừa tướng, nếu ngay cả đồ đệ của ta cũng không bảo vệ được, vậy ta thật sự nên dẫn con bé đi."

"Nói nhiều cũng vô ích." Thẩm Tại Dã lạnh lùng: "Trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề. Ta có thể bảo vệ nàng ấy, nhưng ngươi cũng không thể hành động mà không suy nghĩ đến nàng ấy."

Thấy hai người sắp cãi nhau, Khương Đào Hoa vội vàng đứng ra, giơ hai tay lên: "Dừng lại!"

Hai người đều nhìn nàng.

Khương Đào Hoa nhìn Thẩm Tại Dã, nghiêm túc nói: "Sư phụ thiếp thân tính tình như vậy, ở Đại Ngụy không ai làm gì được người, có ngài ở đây, cũng không ai làm gì được thiếp thân. Nên chuyện này không thể trách sư phụ, dù sao cũng là bọn họ tự tìm đến cửa muốn giết sư phụ."

Nói xong, nàng quay sang nhìn Thiên Bách My, nói bốn chữ: "Lần sau nhẹ tay."

Thẩm Tại Dã không phục, lạnh lùng nói: "Nàng đúng là không phân biệt phải trái. Chỉ vì hắn là sư phụ của nàng, làm chuyện xấu, nàng cũng cho rằng không sao?"

"Gặp chuyện như vậy, chẳng phải nên xem xét lập trường, chứ không phải xem xét đúng sai sao?" Khương Đào Hoa nghiêm túc nhìn y: "Đứng ở lập trường của sư phụ, người chỉ là tự vệ, thật sự không có lỗi. Sao gia lại đứng ở lập trường của bọn họ? Ngài và bọn họ đâu có quan hệ gì, bọn họ cũng là nửa đêm đến giết người!"

Dù sao hai bên đều không đúng, vậy chỉ có thể bênh vực người thân.

Thẩm Tại Dã tức giận, nhắm mắt, hít sâu hai hơi mới bình tĩnh lại, nhìn nàng: "Nàng không cảm thấy giữa nàng và sư phụ có chút vượt quá giới hạn sao?"

Cái gì? Khương Đào Hoa ngạc nhiên: "Vượt quá giới hạn chỗ nào?"

"Nàng hiểu hắn, thông cảm cho hắn, bảo vệ hắn, kính trọng hắn.” Thẩm Tại Dã nắm chặt tay: "Hắn cũng hiểu nàng, thông cảm cho nàng, bảo vệ nàng, yêu thương nàng. Nếu vậy, hai người sao không thành thân, cũng đỡ phải để một người ngoài như ta nói ra nói vào?"

Khương Đào Hoa sững người, kinh ngạc nhìn Thẩm Tại Dã, đi vòng quanh y ba vòng, vỗ tay: "Gia ghen rồi?"

Giọng điệu này là sao? Thẩm Tại Dã cười lạnh: "Ta không có."

Còn nói không có? Khương Đào Hoa bĩu môi: "Thiếp thân ngửi thấy mùi chua rồi, nhưng ngài ghen cũng phải chọn người chứ? Thiếp thân và sư phụ là sư đồ, quen biết nhiều năm, đương nhiên là hiểu nhau, bảo vệ nhau, kính trọng nhau, yêu thương nhau, nhưng dù sao cũng chỉ là sư đồ. Theo cách nói của ngài, chẳng lẽ thiếp thân và Thanh Đài cũng nên thành thân?"

Dù sao cũng chỉ là sư đồ.

Thiên Bách My thở dài, ngồi xuống tảng đá lớn, dựa người ra sau, hừ lạnh: "Con thật sự là không biết quý trọng hạnh phúc."

Thẩm Tại Dã lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: "Nàng ấy chỉ coi ngươi là sư phụ, còn ngươi?"

"Ta thì sao?" Thiên Bách My liếc y: "Ta đương nhiên cũng chỉ coi con bé là đồ đệ, mấy câu nói đùa, chẳng lẽ ngươi lại tin?"

Nói đùa? Thẩm Tại Dã cười: "Nếu trong lòng ngươi chỉ đùa thôi thì sẽ không nhìn nàng ấy bằng ánh mắt đó."

Nam nhân không thể nào lừa dối được nam nhân, mãnh thú trời sinh có sự cảnh giác với những con thú khác xâm phạm lãnh thổ, nam nhân cũng vậy.

Thiên Bách My không nhìn y nữa, quay sang nhìn Khương Đào Hoa: "Tiểu nha đầu, con không có gì muốn nói sao?"

"Hả?" Khương Đào Hoa chớp mắt: "Hai người chẳng phải đang cãi nhau rất vui vẻ sao? Con phải nói gì?"

"Nói xem, trong lòng con, sư phụ có địa vị thế nào? Đối xử với con ra sao?"

Khương Đào Hoa gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Sư phụ trong lòng đồ nhi đương nhiên là sư phụ, một ngày làm thầy, cả đời là thầy, sau này đồ nhi sẽ lo liệu hậu sự cho sư phụ! Còn sư phụ đối với đồ nhi, đương nhiên là hết lòng hết dạ."

Nói xong, nàng kéo tay áo Thẩm Tại Dã: "Gia đừng suy nghĩ nhiều, sư phụ đôi lúc nói chuyện không suy nghĩ, nhưng thật sự không có tình cảm gì khác với thiếp thân ngoài tình sư đồ."

"Sao nàng biết?" Thẩm Tại Dã nheo mắt.

"Bởi vì từ lâu thiếp thân đã hỏi người rồi." Khương Đào Hoa nói: "Chính miệng người nói, tiểu nha đầu như thiếp thân chỉ thích hợp làm con gái, cả đời này không có duyên phận với người."

"..." Thẩm Tại Dã nhìn Thiên Bách My. Hắn cười khổ, cái gì gọi là trẻ người non dạ, cái gì gọi là tự hại mình, chính nó đó.

Thẩm Tại Dã cảm thấy thoải mái hơn, thậm chí còn có chút đồng cảm với Thiên Bách My.

Còn chuyện gì bi thảm hơn là yêu đơn phương? Người phóng khoáng, bất cần đời như hắn, không ngờ cuối cùng lại vấp ngã vì nữ nhân, còn phải làm sư phụ của người ta, nhìn nàng bên cạnh người khác, cầu mà không được, trằn trọc khó ngủ.

Thẩm Tại Dã phủi áo, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười với Khương Đào Hoa: "Vậy là ta hiểu lầm rồi."

"Ngài chịu nghe giải thích là tốt rồi." Khương Đào Hoa nhún vai: "Thiếp thân còn sợ ngài về nhà sẽ buộc tội thiếp thân vượt rào rồi ném xuống hồ, cá trong hồ chắc chắn sẽ bị sắc đẹp của thiếp thân dọa chết, vậy thì không hay."

Thẩm Tại Dã: "..." Còn có thể trơ trẽn hơn nữa không?

"Không nói chuyện này nữa." Khương Đào Hoa vỗ tay, kéo y đến ngồi bên cạnh Thiên Bách My: "Chắc hẳn gia có chuyện muốn bàn bạc với sư phụ, đúng không?"

"Sao nàng lại biết?" Thẩm Tại Dã hơi không vui, y đến đây rõ ràng không nói gì, sao nàng lại biết?

Khương Đào Hoa cười gượng hai tiếng, lùi lại: "Thiếp thân xin phép tránh mặt, hai người cứ từ từ nói chuyện."

"Đừng đi xa quá." Thiên Bách My nói: "Nơi này không an toàn."

"Vâng." Khương Đào Hoa đáp, sau đó biến mất.

Không còn nàng, hai nam nhân thoải mái hơn, cũng không cần phải che giấu gì. Thẩm Tại Dã thẳng thắn nói: "Trong lòng khó chịu lắm à?"

"Ta không cần sự đồng cảm, càng không cần sự chế giễu." Thiên Bách My hừ lạnh: "Dù sao con bé cũng là do ta nuôi lớn, còn ngươi, đến muộn mấy năm."

"Vậy thì sao?" Thẩm Tại Dã cười khẩy: "Nửa đời sau của nàng ấy là của ta."

Nửa đời sau? Ánh mắt Thiên Bách My u ám, thấp giọng nói: "Ngươi cho rằng nửa đời sau của nàng ấy còn được bao nhiêu năm?"

"Ngươi đang nói đến cổ độc trong người nàng ấy sao?" Thẩm Tại Dã mím môi: "Ta sẽ nghĩ cách cho nàng ấy."

Thật là hâm mộ những người không biết gì, Thiên Bách My cười khổ, bọn họ còn có hy vọng, hoàn toàn không biết đến sự tuyệt vọng của hắn.

"Chuyện này tạm thời gác lại, lần này đến đây, ta muốn bàn chuyện làm ăn với các hạ." Thẩm Tại Dã nhìn hắn: "Xem các hạ có hứng thú không."

"Mời nói."

"Các hạ giết người vô số ở Đại Ngụy, chắc chắn sẽ khiến hai nước Triệu, Ngụy xảy ra tranh chấp." Thẩm Tại Dã nói: "Hơn nữa, các hạ chắc chắn sẽ bị truy sát, không có ngày nào yên ổn. Nếu các hạ muốn trở về cuộc sống bình yên, có thể tự do đi lại trên đường, vậy thì hãy giúp ta giết mấy người."

Nghe cũng có vẻ đáng giá, dù sao giết người đối với hắn chỉ dễ như bỡn. Thiên Bách My nhìn y: "Mấy người nào?"

Thẩm Tại Dã lấy ra một tờ giấy, thấp giọng nói: "Phủ đệ của những người này đều được canh phòng nghiêm ngặt, giết một người, những người khác sẽ càng thêm cảnh giác, nên không phải là nhiệm vụ dễ dàng, nhưng giao cho các hạ, Thẩm mỗ rất yên tâm."

Thiên Bách My cẩn thận xem danh sách, hơi sững người, ngẩng đầu nhìn y: "Ngươi đúng là tâm địa độc ác."

Những người muốn giết đều là quan lại có địa vị cao trong triều, hiện tại hoàng đế không ở kinh thành, giết bọn họ, chẳng phải sẽ gây ra đại loạn sao?

"Chỉ là thanh trừng triều đình." Thẩm Tại Dã nói: "Các hạ có đồng ý giúp không?"

"Ta giúp ngươi, ngươi có thể xóa bỏ hết tội danh của ta ư?" Thiên Bách My vuốt mái tóc bạc, nheo mắt: "Bách tính Đại Ngụy chắc chắn đã nhớ kỹ tên sát nhân ma đầu là ta."

"Đó là chuyện ta phải làm, các hạ không cần lo lắng." Thẩm Tại Dã nói: "Chỉ cần các hạ hoàn thành nhiệm vụ, Thẩm mỗ nhất định sẽ không để các hạ thất vọng."

Thiên Bách My cười khẩy: "Ngươi thật sự giống như một con rắn độc."

"Nàng ấy cũng nói ta như vậy." Thẩm Tại Dã không vui: "Nhưng ta cảm thấy mình rất dịu dàng."

Thôi đi, nếu y mà là dịu dàng, vậy y chính là đồ đệ từ bi nhất của Phật Tổ! Thiên Bách My đứng dậy, cất tờ giấy, nhìn trời, ngáp: "Bây giờ là thời điểm thích hợp để giết người, ta nhận nhiệm vụ này, đi làm ngay bây giờ, ngươi tốt nhất nên giữ lời."

"Được." Thẩm Tại Dã chắp tay: "Chờ tin tốt của các hạ."

Thiên Bách My bay đi, Khương Đào Hoa đang trốn ở đâu đó, lập tức chạy ra, nói: "Gia mạo hiểm quá, sao ngài biết sư phụ để tâm đến tội danh của mình? Sư phụ có thể không cần tẩy sạch, dù sao cũng không ai làm gì được người."

Thẩm Tại Dã không nhìn nàng, cúi đầu: "Võ công của hắn cao cường là đúng, nhưng ai cũng không muốn bị truy sát cả đời, không có ngày nào yên ổn. Hơn nữa, hắn còn thường xuyên đến tìm nàng, sớm muộn gì cũng bị lộ thân phận, liên lụy đến nàng. Vì vậy, dù nhìn thế nào, hắn cũng sẽ đồng ý."

Khương Đào Hoa không nhìn thấy danh sách những người y muốn giết, nhưng nhìn sắc trời, nàng cảm thấy kinh thành sắp xảy ra chuyện lớn.

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Bình Luận (0)
Comment