Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 198

Mục Vô Hạ vắng mặt, mọi chuyện trong triều đều do Thẩm Tại Dã nắm giữ, đương nhiên là có không ít lời bất mãn.

Trước kia, bọn họ cứ tưởng Thẩm Tại Dã muốn tạo phản, đối đầu với Mục Vô Hạ, nên mới vội vàng ủng hộ Mục Vô Hạ đăng cơ. Kết quả đến giờ, mọi người mới nhận ra - Thẩm Tại Dã căn bản không muốn soán ngôi, y chỉ muốn giúp Mục Vô Hạ làm hoàng đế!

Đến khi bọn họ nhận ra mình đã trúng kế thì đại cục đã định, không thể xoay chuyển. Sở Sơn tức giận, không những bị lợi dụng, còn bị lừa gạt! Ban đầu cứ tưởng Mục Vô Hạ là người đơn thuần, lương thiện, không ngờ lại cấu kết với Thẩm Tại Dã!

Loại người như vậy, sao có thể trị vì thiên hạ?

Vì vậy, mấy ngày nay, một nhóm quan lại do Mai Phụng thường đứng đầu thường xuyên lui tới phủ thái úy, âm thầm mưu tính chuyện gì đó.

Hành động này chẳng khác nào coi Thẩm Tại Dã là kẻ mù, nếu không trừ khử bọn họ, khi Mục Vô Hạ trở về, triều đình chắc chắn sẽ đại loạn. Đến lúc đó, với lòng nhân từ của tân đế, chắc chắn sẽ không nỡ ra tay, chi bằng y ra tay trước.

Từ Yến Quy giết người thì được, nhưng muốn giết nhiều người như vậy thì hơi khó. May mà có Thiên Bách My. Cả ngày hôm sau, kinh thành chìm trong sợ hãi, mưa máu gió tanh.

Thẩm Tại Dã nhàn nhã ôm Khương Đào Hoa, nhìn nàng pha trà, sau đó bưng chén trà nàng pha lên, uống một ngụm, thấp giọng nói: "Pha đậm hơn một chút."

Khương Đào Hoa trừng mắt, nhìn bầu trời u ám: "Gia, sư phụ đang liều mạng bên ngoài, ngài có thấy mình quá thảnh thơi không?"

"Ta cũng đang liều mạng." Thẩm Tại Dã nhíu mày: "Miệng ta sắp không còn cảm nhận được mùi vị, nàng không thể tiến bộ hơn chút nào sao?"

Khương Đào Hoa: "..." Nàng rất muốn úp cả ấm trà lên đầu y.

"Tướng gia!" Bên ngoài có gia nô hớt hải chạy vào, hoảng hốt nói: "Trong kinh thành xuất hiện sát nhân ma đầu! Hộ vệ nha môn và hộ viện các phủ đều không ngăn cản được, đã có mấy vị đại nhân bị giết!"

"Lợi hại vậy sao?" Thẩm Tại Dã nhíu mày, nghiêm túc nói: "Tính mạng quan trọng hơn tất cả, bảo bọn họ cẩn thận."

Vậy là xong? Gia nô không kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn y: "Gia, không cần điều động cấm vệ sao?"

"Cấm vệ?" Thẩm Tại Dã nhìn hắn ta: "Cấm vệ là để bảo vệ hoàng cung, bây giờ chỉ là quan phủ xảy ra chuyện, điều cấm vệ đi, lỡ như hoàng cung xảy ra chuyện, ai chịu trách nhiệm?"

Gia nô nghe vậy, cảm thấy rất có lý, liền quay người đi trả lời những người đến cầu cứu.

"Sao tướng gia có thể thấy chết không cứu?" Gia nô các phủ tức giận nhìn hắn ta: "Đại nhân nhà chúng ta là trọng thần triều đình!"

"Không phải tướng gia không cứu." Gia nô phủ thừa tướng vô tội nói: "Tướng gia còn sợ hơn, bây giờ đang trốn trong phòng không dám ra ngoài, chỉ nói cấm vệ nhất định phải bảo vệ hoàng cung an toàn, mời các vị trở về."

Mọi người suy nghĩ một chút, hình như cũng đúng, Thẩm thừa tướng làm chuyện xấu cũng không ít hơn mấy vị đại nhân bị giết, bây giờ đúng là nên sợ hãi hơn.

Không ai biết sát nhân ma đầu từ đâu đến, cũng không ai nhìn thấy hình dáng hắn ta. Bách tính kinh thành không biết tại sao lại đồn đại hắn ta là thần tiên thay trời hành đạo, chuyên giết tham quan ô lại. Trong Cửu khanh đã có hai người liên tiếp chết, khiến các bậc kỳ nhân dị sĩ bắt đầu điều tra chuyện xấu bọn họ đã làm.

Buổi chiều, Thẩm Tại Dã nghe thấy tin tức: "Gia, Mai Phụng thường chết rồi."

Khương Đào Hoa sững người, nhớ đến Mai Chiếu Tuyết, theo bản năng nhìn Thẩm Tại Dã. Thẩm Tại Dã gật đầu, mỉm cười: "Nhanh hơn ta tưởng nhiều."

Trạm Lư cũng ngẩn người, hồi lâu mới nói: "Từ tối qua đến giờ, đã có tám vị đại nhân bị giết, bây giờ chắc hắn ta đã đến phủ thái úy."

"Rất tốt." Thẩm Tại Dã gật đầu, nhìn Khương Đào Hoa: "Trong phủ có không ít người phải về nhà chịu tang, nàng đưa bọn họ về đi."

Khương Đào Hoa gật đầu, đứng dậy, nhìn y, sau đó định đi ra ngoài.

Nhưng nàng chưa đi được bước nào, đã bị y nắm lấy tay. Khương Đào Hoa ngạc nhiên, quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Tại Dã do dự nói: "Không phải ta vô tình, mà là bọn họ từ khi vào phủ đã định sẵn kết cục này."

Còn kết cục của nàng, đã được thay đổi từ lâu, không thể giống như bọn họ.

Khương Đào Hoa hơi bất ngờ, nhìn y: "Sao gia phải giải thích chuyện này với thiếp thân?"

Thẩm Tại Dã hơi bối rối, quay mặt đi: "Nói bâng quơ thôi, nàng mau đi đi, trong phủ sắp loạn rồi."

"Vâng." Khương Đào Hoa gật đầu, mỉm cười, dẫn Thanh Đài đi ra ngoài.

Trong phủ đúng là loạn thật, tiếng khóc vang lên khắp nơi. Cố Hoài Nhu đi đến, đưa cho nàng một tờ giấy: "Có năm người trong nhà gặp chuyện, ngoại trừ Mai Chiếu Tuyết và Cổ Thanh Ảnh là nương tử, những người khác đều là thị y, đưa ra khỏi phủ cũng không phiền phức."

Khương Đào Hoa gật đầu, nhìn thấy vẻ lo lắng của Cố Hoài Nhu, nàng cười: "Nương tử đừng lo lắng, Cố đại nhân là người thức thời, biết nhìn đại cục, nhất định sẽ không sao."

Cố Hoài Nhu sững người, nhìn nàng: "Thiếp thân không lo lắng chuyện này, thiếp thân... Thôi, có chuyện gì, sau này có cơ hội sẽ nói. Trong phủ rất loạn, phu nhân cũng phải cẩn thận."

Khương Đào Hoa chớp mắt, không hiểu sao, tuy rằng Cố Hoài Nhu không nói ra, nhưng nàng có linh cảm, chẳng lẽ nàng ta đã phát hiện ra Từ Yến Quy?

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, có người đột nhiên lao đến. Khương Đào Hoa theo bản năng đưa tay ra đỡ, người đó bị hất văng ra, ngã ngồi trước mặt nàng.

"Phu nhân!" Cổ Thanh Ảnh khóc lóc thảm thiết: "Nhà thiếp thân xảy ra chuyện rồi!"

Khương Đào Hoa nhìn nàng ta, thầm nghĩ, trước kia nàng đã khuyên nàng ta khuyên nhủ phụ thân, đừng theo Sở Sơn, chắc là nàng ta không để tâm, nên mới xảy ra chuyện này, trách ai bây giờ?

"Xảy ra chuyện thì về nhà xem đi." Nàng nói: "Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn ở ngoài."

Cổ Thanh Ảnh lắc đầu, nắm lấy váy nàng: "Thiếp thân không muốn đi! Thiếp thân biết sai rồi, chỉ có giúp gia mới có thể sống tốt, thiếp thân cuối cùng cũng hiểu ra!"

Hiểu ra muộn màng thì có ích gì? Khương Đào Hoa thở dài, ngồi xổm xuống, vỗ vai nàng ta: "Cố nén đau thương, nhưng gia đã dặn dò phải đưa các ngươi đi, muốn ở lại là không thể."

Cổ Thanh Ảnh nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sợ hãi: "Thiếp thân rời khỏi đây, còn đường sống sao?"

"Sao lại không có?" Khương Đào Hoa cười: "Phải xem nương tử muốn sống thế nào."

Thẩm Tại Dã không rảnh rỗi đến mức đi làm khó dễ phụ nữ, y chỉ muốn lấy mạng mấy vị đại nhân kia. Còn về nữ quyến, trên xe ngựa của y cũng đã chuẩn bị đủ ngân lượng.

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Bình Luận (0)
Comment