Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 218

Đào Hoa giật mình, kéo dây cương định bỏ chạy! Nàng chỉ nói đùa thôi, sao y thật sự muốn lấy chứ?

Mũi tên xé gió, bay sượt qua người nàng, mang theo sát khí, bắn trúng một người, khiến hắn ta ngã ngựa. "Choang" một tiếng, một con dao găm rơi xuống đất, lăn ra xa.

Đào Hoa ngơ ngác nhìn Lý Tấn dưới đất, nhíu mày: "Làm gì vậy?"

Lý Tấn trúng tên vào ngực, thở hổn hển, nhìn Thẩm Tại Dã, cười khẩy: "Rõ ràng là luyến tiếc, diễn trò này cho ai xem?"

Đào Hoa sững người, quay đầu nhìn Thẩm Tại Dã, y vung tay, đại quân phía sau xông lên, bao vây ba trăm người của nàng, không chừa đường lui.

Chuyện gì vậy? Đào Hoa nheo mắt, nhìn con dao găm dưới đất, sau đó nhìn Lý Tấn, đột nhiên hiểu ra: "Vừa rồi, ngài muốn giết ta?"

Lý Tấn cười khổ: "Các người giết Tố Hoành, chẳng lẽ ta không nên giết nàng sao? Nàng ấy là thê tử của ta, cũng là tỷ tỷ của nàng, vậy mà bị các người giết chết dễ dàng như vậy!"

"Vậy ngài có thể ra tay sớm hơn." Đào Hoa nói: "Dọc đường đi, ta không hề đề phòng ngài."

Lý Tấn ôm ngực, cười khẽ: "Đào Hoa, ta thật sự không nỡ giết nàng, nên mới do dự lâu như vậy. Ta yêu nàng, cũng hận nàng, cả đời ta, tình cảm dành cho nàng là nhiều nhất, sao có thể dễ dàng ra tay?"

"Thôi đi." Khương Đào Hoa thản nhiên nói: "Ngài rõ ràng là muốn thử xem Thẩm Tại Dã có thật sự muốn bỏ rơi ta hay không, chẳng phải ngài đã có được đáp án rồi sao? Còn giả vờ tình thánh với ta làm gì?"

Lý Tấn thở hổn hển: "Nàng... Sao lại không tin tưởng tình cảm của ta dành cho nàng?"

"Bởi vì từ đầu đến cuối, ngài chỉ đang tự cảm động bản thân, chứ không phải thật lòng muốn đối xử tốt với ta." Khương Đào Hoa cười: "Lý công tử phong lưu phóng khoáng, nữ tử thiên hạ đều si mê ngài, nhưng ngài chỉ yêu mình ta, cầu mà không được, vẫn si tình không hối hận, nghĩ vậy, thật sự là cảm động. Bây giờ Khương Tố Hoành đã chết, ngài vì thê tử mà giết người mình yêu, ngài giãy dụa, đau khổ, gào thét, thiên hạ chỉ có mình ngài là tình nghĩa, cảm động trời đất. Hậu thế không viết hai câu chuyện ca ngợi ngài, thật là có lỗi với ngài!"

"Nàng..." Lý Tấn tức giận, phun ra một ngụm máu: "Ta còn muốn tìm thuốc giải cho nàng, sao miệng lưỡi nàng lại độc ác như vậy?"

"Không bằng tâm địa của Lý thừa tướng." Khương Đào Hoa nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng: "Nếu không phải mũi tên kia, chẳng phải con dao của ngài đã đâm vào tim ta rồi sao?"

Hắn luôn đi sát bên nàng, lúc đầu nàng còn tưởng hắn muốn bảo vệ mình, không ngờ nàng quá ngây thơ.

Giữa Lý Tấn và Khương Tố Hoành chắc chắn là có tình cảm, chỉ là hắn chưa bao giờ nhìn rõ trái tim mình, giống như lời người bói ở miếu Nhân Duyên, không biết trân trọng người trước mắt, nên duyên phận mới long đong.

Lý Tấn cười, máu tươi chảy ra ngày càng nhiều, hắn nghiến răng nhìn nàng: "Người yêu nàng nhất trên đời muốn giết nàng, cuộc sống của nàng chưa chắc đã tốt đẹp hơn ta..."

Thẩm Tại Dã cưỡi ngựa đến bên cạnh Khương Đào Hoa, nhìn người dưới đất: "Ngươi lắm lời thật."

"Vẫn còn chưa nói hết..." Lý Tấn cười: "Chẳng phải Thẩm thừa tướng đã liên thủ với người khác muốn giết nàng ấy sao? Ta muốn xem, nhân duyên của hai người có thể có kết cục tốt đẹp gì!"

Thẩm Tại Dã suy nghĩ một chút, rút ra một mũi tên: "Vừa rồi ta bắn không chuẩn sao? Còn cho hắn ta cơ hội nói nhiều như vậy."

Nói xong, y định bắn thêm một mũi tên.

Lý Tấn nghiến răng nhìn y, nhưng cơn đau ở ngực ngày càng dữ dội, không lâu sau, hắn đã chìm vào bóng tối vô tận.

Khương Đào Hoa im lặng nhìn thi thể của hắn, Thẩm Tại Dã liếc nàng: "Nàng còn đứng ngây ra đó làm gì? Ta muốn giết nàng."

Khương Đào Hoa quay đầu nhìn y: "Gia định làm gì?"

"Nàng hỏi ta là ta phải trả lời sao?" Thẩm Tại Dã cười khẽ: "Vậy chẳng phải quá tùy tiện sao."

Nói xong, y vung tay, binh lính phía sau xông lên, giết hết ba trăm binh lính bên cạnh nàng!

"Thẩm Tại Dã!" Khương Đào Hoa nắm chặt dây cương: "Vừa nãy gia còn nói cho thiếp thân đi!"

"Vừa nãy là vừa nãy." Thẩm Tại Dã lạnh lùng: "Bây giờ ta đổi ý rồi."

Lý Tấn đột nhiên xông ra phá hỏng kế hoạch của y, ba trăm người đều nhìn thấy, làm sao y có thể để bọn họ sống? Trạm Lư hiểu rõ ý y, chỉ giết người bên cạnh nàng, tuyệt đối không làm nàng bị thương, giả vờ như muốn giết hết, nhưng lại chừa cho Thanh Đài một con đường để bảo vệ chủ tử.

"Chủ tử, mau chạy!" Thanh Đài hét lớn, bảo vệ Khương Đào Hoa chạy ra khỏi vòng vây.

Thẩm Tại Dã nhìn theo hướng nàng, nàng đang cưỡi ngựa, quay đầu nhìn y, trong mắt tràn đầy ngơ ngác và kinh ngạc.

Y cười khẽ, giết sạch ba trăm binh lính nước Triệu, sau đó nhìn thi thể Lý Tấn.

"Hắn ta thật là si tình." Thẩm Tại Dã nói: "Trạm Lư, đi chôn cất hắn ta, dù sao hắn ta cũng là thừa tướng của nước Triệu."

"Chôn ở đâu ạ?"

"Chẳng phải hắn ta đến đây để báo thù cho thê tử sao?" Thẩm Tại Dã cười: "Ta là người tốt bụng, thích thành toàn cho người khác, hắn ta yêu Khương Tố Hoành như vậy, ngươi dẫn người đi đào mộ Khương Tố Hoành lên, chôn hắn ta cùng nàng ta."

Hợp táng, kiếp sau lại làm vợ chồng.

Trạm Lư gật đầu, thầm nghĩ chủ tử thật là tốt bụng.

Khương Đào Hoa lạnh lùng cưỡi ngựa về kinh thành, Lãnh Phụng thường và mọi người đang đợi trên tường thành, nhìn thấy hai con ngựa trở về, bọn họ còn tưởng mình nhìn nhầm.

"Nhị công chúa?" Lãnh Phụng thường tiến lên, nhíu mày nhìn nàng, sau đó nhìn Thanh Đài phía sau: "Những người khác đâu?"

"Chết rồi." Khương Đào Hoa nhìn ông ta, ánh mắt sâu thẳm: "Chúng ta không ngăn cản được Thẩm Tại Dã, Lý thừa tướng vì bảo vệ ta, đã chết dưới mũi tên của hắn."

"Cái gì?!" Lãnh Phụng Thường kinh hãi: "Lý thừa tướng chết rồi ư?"

"Phải." Khương Đào Hoa gật đầu: "Mũi tên đó vốn dĩ là nhằm vào ta, không ngờ Lý thừa tướng lại đỡ thay ta, đại ân đại đức này, ta nhất định ghi nhớ trong lòng."

Nói là đi thăm dò, sao lại chết thay người ta? Lãnh Phụng thường thầm mắng, quả nhiên là người không đáng tin cậy, dễ dàng bị nữ sắc mê hoặc, thay đổi chủ ý, chết cũng đáng đời!

Nhưng, Thẩm Tại Dã thật sự dám ra tay với Khương Đào Hoa? Nhìn vết máu trên y phục nàng, và dáng vẻ chật vật của Thanh Đài, Lãnh Phụng thường gật đầu, đau buồn nói: "Nhị công chúa đừng quá đau lòng, đã không thể ngăn cản, vậy thì cố thủ thôi."

"Ừm." Khương Đào Hoa gật đầu: "Ta hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi, chờ đến khi địch quân đến, đại nhân phái người đến báo cho ta."

"Vi thần tuân mệnh." Lãnh Phụng thường cúi đầu, tiễn Khương Đào Hoa rời đi, sau đó mới hỏi người bên cạnh: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Những người đi theo đều không trở về, chỉ có thám tử đi xem tình hình." Thuộc hạ nói: "Lý thừa tướng quả thật đã tuẫn quốc, người Đại Ngụy đang dọn dẹp chiến trường, khắp nơi đều là thi thể, có người nói, nếu không phải Lý thừa tướng bảo vệ, Nhị công chúa chắc chắn không thể chạy thoát."

Xem ra Thẩm Tại Dã thật sự dám ra tay? Lãnh Phụng thường suy nghĩ hồi lâu, gật đầu: "Vậy thì bảo Trương Thiên truyền tin cho hắn, chuyện sau này, lão phu nghe theo sự sắp xếp của Thẩm thừa tướng."

"Vâng."

Khương Đào Hoa đến một quán trọ gần đó nghỉ ngơi, Thiên Bách My đến rất nhanh.

"Nhà Lãnh Phụng thường giàu có thật." Thiên Bách My cầm một thỏi vàng: "Dưới đất nhà ông ta có một kho vàng rất lớn, ánh sáng chói lóa, suýt chút nữa làm mù mắt ta."

Khương Đào Hoa nhíu mày: "Kho vàng?"

"Phải, nhìn cũng đủ cho ba quân tướng sĩ ăn mặc một năm." Thiên Bách My cười: "Đồ nhi có ý kiến gì không?"

Khương Đào Hoa xoa tay, cũng cười: "Đang lo lắng chuyện lương thực quân nhu, thứ này tự đưa đến cửa, sao có thể không lấy? Dạo này Thanh Đài đang luyện khinh công, nếu sư phụ không chê, dẫn nó theo, luyện tập một chút?"

Thiên Bách My gật đầu, nhìn Thanh Đài, dặn dò: "Con phải cố gắng."

Thanh Đài nhìn hai sư đồ đang bàn bạc chuyện xấu, không nhịn được cười.

Thẩm Tại Dã dẫn quân đến, nhưng không vội tấn công, mà đóng quân ở ngoại ô, xem ra là đang đợi viện binh. Khương Trường Quyết thuận lợi đưa quân nhu vào kinh thành, sau đó bị Khương Đào Hoa kéo vào cung.

"Lương thưởng và quân nhu đều do Trị túc nội sử và Lãnh Phụng thường quản lý à?" Khương Đào Hoa hỏi.

Khương Trường Quyết gật đầu: "Cửa chính kinh thành đã bị chặn, đệ đã đưa lệnh bài ra vào cửa hông cho bọn họ, để bọn họ tiếp tục vận chuyển lương thực từ nơi khác."

"Tốt lắm." Khương Đào Hoa cười: "Vậy chúng ta hãy xem Lãnh Phụng thường trung thành với nước, hay là trung thành với bản thân."

Hai nước giao chiến, tình hình nguy cấp, nước Triệu xem ra không có khả năng chiến thắng, không ít quan viên đã muốn bỏ trốn. Khương Đào Hoa không ngăn cản, chỉ bảo Thanh Đài nhân lúc "luyện khinh công", đến phủ bọn họ đi dạo.

Thiên Bách My rất khinh thường loại chuyện mờ ám này, nhưng khi ra tay, hắn ta lại lấy được nhiều hơn cả Thanh Đài.

Thanh Đài cười khổ: "Thiên đại nhân thật lợi hại."

Thiên Bách My đặt một ngàn lượng bạc vào kho, nhìn bạc chất thành núi, lắc đầu: "Chẳng trách nước Triệu ngày càng suy yếu, mồ hôi nước mắt của dân chúng đều nằm trong túi bọn họ, triều đình nghèo, bá tánh nghèo, làm sao có thể phồn vinh?"

"Đúng vậy." Thanh Đài gật đầu: "Nên chỉnh đốn lại rồi."

Khương Đào Hoa vừa xem sổ sách, vừa vui vẻ đếm tiền, khi Lãnh Phụng thường đến nói bạc không đủ, nàng hào phóng chi ra một khoản: "Số bạc này có thể mua mười vạn đảm lương thực, vận chuyển về quốc đô trước rồi tính sau."

Lãnh Phụng thường kinh ngạc: "Người lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

"Chuyện này Lãnh đại nhân cũng muốn quản sao?" Khương Đào Hoa cười khẩy: "Là tiền riêng ta tích cóp ở Đại Ngụy, được chưa?"

"..." Tích cóp được nhiều tiền riêng như vậy, chẳng trách Thẩm thừa tướng hận nàng.

Thấy chuyện lương thực quân nhu không còn vấn đề gì nữa, Lãnh Phụng thường vội vàng phái người đi hỏi Thẩm Tại Dã khi nào tấn công, cửa hông kinh thành nằm trong tay y.

(“Đảm” là đơn vị đo lường của Trung Quốc, 1 đảm = 50kg)

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Bình Luận (0)
Comment