Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 219

Đêm khuya gió lớn, người của Lãnh Phụng thường một đường ra khỏi thành đến doanh trại Đại Ngụy. Thẩm Tại Dã đã đợi sẵn, nhìn thấy người đến, liền nói: "Đại chiến sắp xảy ra, không biết Lãnh đại nhân đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Trương Thiên chắp tay: "Thừa tướng đã bày tỏ thành ý, đại nhân đã nhận được. Lương thưởng đại nhân hứa sẽ lập tức đưa đến, lộ trình vận chuyển ở đây, mong thừa tướng phối hợp, phái người đi cướp."

Thẩm Tại Dã nhướng mày, nhận lấy bản đồ: "Lộ trình này còn ai khác biết không?"

"Đương nhiên là không." Trương Thiên cười: "Đây là cơ mật, đại nhân bằng lòng đưa cho thừa tướng, chính là tuyệt đối tin tưởng thừa tướng."

"Lương thực dọc đường bị cướp, đại nhân nhà ngươi sẽ không bị liên lụy sao?"

Trương Thiên chắp tay: "Đây chính là mục đích hôm nay thuộc hạ đến đây. Đại nhân làm như vậy khó tránh khỏi bị trách tội, nên muốn gửi gắm tính mạng cả nhà cho thừa tướng trước, sau này khi không còn đường lui, sẽ dẫn người đầu quân cho thừa tướng. Trước đó, đại nhân sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ thừa tướng."

"Tốt." Thẩm Tại Dã gật đầu: "Đưa người đến đây, ta nhất định sẽ bảo vệ tính mạng cả nhà Lãnh đại nhân."

"Sau khi người được đưa đến, cửa hông kinh thành cũng sẽ mở ra cho thừa tướng." Trương Thiên nói: "Thứ thừa tướng muốn, dễ như trở bàn tay."

Thẩm Tại Dã cười, phái người đưa hắn ta ra ngoài, sau đó ngồi trong doanh trướng, xoay xoay ngón tay.

Từ Yến Quy từ trong bóng tối đi ra, nhíu mày nhìn cửa doanh trướng: "Lãnh Phụng thường thật là yên tâm, vậy mà giao cả nhà cho ngài."

"Ông ta không còn lựa chọn nào khác." Thẩm Tại Dã cười: "Hành động này chính là muốn bày tỏ thành ý đầu quân, có ông ta, muốn công phá nước Triệu quả thật dễ dàng hơn rất nhiều."

Từ Yến Quy nhíu mày: "Khương Đào Hoa thông minh như vậy, sao lại không để ý đến người này?"

"Chắc chắn nàng ấy đã để ý." Thẩm Tại Dã mỉm cười: "Chỉ là hiện tại trong kinh thành nước Triệu đang loạn cào cào, Lãnh Phụng thường lại đứng đầu Cửu khanh, không có bằng chứng, nàng ấy không làm gì được ông ta."

Từ Yến Quy liếc y: "Hiện tại chúng ta và Khương phu nhân là kẻ thù, đây là lập trường ngài tự chọn. Đã là kẻ thù, khi nhắc đến nàng ấy, ngài có thể đừng dùng giọng điệu cưng chiều như vậy được không?"

Thẩm Tại Dã lạnh lùng: "Là tai ngươi có vấn đề, giọng điệu của ta rất bình thường. Nhưng, thân thể nàng ấy thật sự không sao chứ? Hôm nay nhìn thấy nàng ấy, sắc mặt cũng không khá hơn, vẫn rất tiều tụy."

Tuy nàng không mang thai khiến y đỡ lo lắng hơn, nhưng lúc mũi tên bắn ra, sắc mặt nàng khiến y lo lắng.

Từ Yến Quy cười khẩy: "Nếu ngài thật sự quan tâm nàng ấy như vậy thì nhanh chóng kết thúc chiến tranh, sớm ngày đưa nàng ấy về chăm sóc."

Kết thúc nhanh chóng sao? Thẩm Tại Dã thở dài, người nước Triệu lắm chiêu trò như vậy, e là không thể giải quyết trong thời gian ngắn.

Thiên Bách My và Thanh Đài đã vét sạch không ít chỗ của tham quan, vì hai người bọn họ võ công cao cường nên quan phủ cũng không bắt được. Các quan viên đến kiện Khương Trường Quyết, hắn bất lực: "Gần đây trong thành đang loạn, binh lực thiếu hụt, lấy đâu ra nhân lực đi truy bắt đạo tặc? Các vị đều là quan thanh liêm, chắc hẳn số tiền bị mất cũng không nhiều, sau này sẽ bồi thường."

Mấy vị quan viên nghe mà mặt mày tái mét, sao bọn họ có thể nói với Tam hoàng tử rằng số tiền đó rất lớn, chỉ đành nuốt cục tức vào bụng.

Khương Đào Hoa và Thiên Bách My đóng cửa phòng, vui vẻ đếm tiền: "Sư phụ và Thanh Đài vất vả rồi!"

Số bạc lớn như vậy, thật sự đủ để cứu tế cả thiên hạ.

Thiên Bách My đưa tay gõ trán nàng: "Biết trước chỉ cần những thứ này đã khiến con vui vẻ như vậy, ta đã trộm hết bạc trong kinh thành cho con."

Khương Đào Hoa ngẩn người, nhìn sư phụ. Thiên Bách My cũng sững người, vội vàng quay mặt đi: "Cũng để con đừng cau mày, khiến chúng ta cũng không vui."

Vậy sao? Khương Đào Hoa lại cười, đếm ngân phiếu: "Mọi người cứ việc vui vẻ, không cần quan tâm đến con."

Nàng không vui, ai có thể vui vẻ? Thiên Bách My thở dài, lắc đầu: "Đúng rồi, nhà Lãnh Phụng thường có động tĩnh."

"Ồ?" Khương Đào Hoa buông ngân phiếu, vội vàng hỏi: "Động tĩnh gì?"

"Hình như ông ta muốn đưa người nhà rời đi, đang thu dọn đồ đạc, nhưng... Kho vàng nhà ông ta là sạch sẽ nhất, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ đến tìm con.”

Khương Đào Hoa che miệng cười: “Tìm con có ích gì? Con sẽ không thừa nhận bạc ở chỗ con.”

Lời vừa dứt, bên ngoài vang lên tiếng Thanh Đài: “Chủ tử, Lãnh Phụng thường đại nhân cầu kiến.”

Đến nhanh thật! Khương Đào Hoa nhướng mày, đẩy sư phụ ra ngoài cửa sổ, sau đó đi mở cửa.

Sắc mặt Lãnh Phụng thường rất khó coi, vừa vào cửa đã nhìn nàng bằng ánh mắt không mấy thiện cảm: “Nhị công chúa, quốc khố nước Triệu trống rỗng, không còn bạc để chi trả lương thưởng, vậy mà người lại hào phóng chi ra số lượng lớn như vậy, vi thần muốn hỏi, số bạc đó của người từ đâu mà có?”

Khương Đào Hoa bình tĩnh cười: “Đã nói là tiền riêng, đại nhân không tin sao?”

“Vi thần thật sự không tin tiền riêng của ai lại nhiều như vậy!” Lãnh Phụng Thường nói: “Gần đây trong kinh thành có nhiều phủ quan viên bị trộm, số tiền trong tay Nhị công chúa chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này?”

“Đại nhân lo lắng quá rồi.” Khương Đào Hoa thản nhiên: “Tiền riêng ta tích cóp ở Đại Ngụy vẫn luôn rất nhiều, nếu đại nhân không tin, có thể đến tiền trang Quán Thông tra xét, trước kia ta đã gửi hơn một vạn lượng hoàng kim cho Trường Quyết làm quân nhu, là gửi vào quan hộ trong quân doanh của đệ ấy, chắc hẳn vẫn còn ghi chép. Hơn một vạn lượng hoàng kim, đại nhân cho rằng là số lượng nhỏ sao?”

Lãnh Phụng thường nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ Đại Ngụy giàu có như vậy?

“Hơn nữa.” Khương Đào Hoa cười: “Đại nhân cũng nói số bạc ta đưa rất nhiều, chẳng lẽ quan viên trong triều đều là tham quan? Chỉ vài phủ bị trộm, đã có nhiều bạc như vậy sao?”

Lãnh Phụng thường mím môi, chắp tay: “Là vi thần đường đột, chưa điều tra rõ ràng, vi thần sẽ phái người khác đi điều tra chuyện này.”

“Được.” Khương Đào Hoa nói: “Đại nhân muốn điều tra thế nào, ta không quản, nhưng có một điều đại nhân phải luôn nhớ kỹ, mình là người nước Triệu, tuyệt đối đừng làm chuyện có lỗi với nước Triệu.”

Lãnh Phụng thường giật mình, theo bản năng nhìn nàng.

Nàng nhìn ra gì rồi?

Sự đã đến nước này, ông ta không còn đường lui, nếu thật sự bị nhìn thấu, cùng lắm thì bỏ trốn, cũng tốt hơn là ở đây chịu đựng!

“Vi thần hiểu.” Lãnh Phụng thường chắp tay, xoay người rời đi.

Khương Đào Hoa chống cằm nhìn bóng lưng ông ta, gọi Thanh Đài đến, truyền tin cho Khương Trường Quyết, bảo hắn cẩn thận chuẩn bị.

Lô lương thực cuối cùng sắp đến kinh thành, chờ số lương thực này vào kho, Khương Đào Hoa cảm thấy mình có thể yên tâm ngủ một giấc.

Nhưng, lộ trình vận chuyển bí mật như vậy vẫn bị Thẩm Tại Dã phát hiện, toàn bộ đội vận chuyển bị tiêu diệt, lương thực bị cướp. Khương Trường Quyết nghe tin liền nổi giận.

“Có nội gián!”

Lộ trình vận chuyển đã thay đổi rất nhiều lần, chính là sợ bị người Đại Ngụy phát hiện, nên còn cố ý chọn vận chuyển vào ban đêm, không ngờ vẫn bị cướp. Người Đại Ngụy không thể nào mai phục suốt đêm, vậy chỉ có thể là bọn họ biết trước tin tức.

Lãnh Phụng thường và Trị túc nội sử quỳ bên ngoài, kêu oan: “Thần không biết, tuyệt đối không có tin tức bị lộ ra ngoài, xin Nhị hoàng tử minh xét!”

Khương Trường Quyết nghiến răng, tức giận nói: “Lộ trình chỉ có các ngươi biết, nếu các ngươi không biết, vậy còn ai biết? Lãnh đại nhân luôn miệng nói vì nước Triệu mà chiến đấu, vậy mà lại đâm sau lưng nước Triệu?”

Quần thần nghị luận, Lãnh Phụng thường kiên trì: “Vi thần vô tội!”

Nói ông ta là nội gián cũng chỉ là suy đoán, dù sao trong tay cũng không có chứng cứ rõ ràng, Khương Trường Quyết tức giận một lúc, cũng chỉ có thể tạm thời giam giữ ông ta.

“Hoàng tỷ.” Trở về cung, Khương Trường Quyết nhíu mày: “Đệ phải làm sao với Lãnh Phụng thường?”

Khương Đào Hoa bình tĩnh nói: “Ông ta đã lộ rõ phản tâm, chỉ là chưa có chứng cứ xác thực, hiện tại người nhà ông ta đang muốn ra khỏi thành, bị người của đệ chặn lại cửa đúng không? Đệ thả bọn họ đi.”

“Thả bọn họ?” Khương Trường Quyết lắc đầu: “Làm sao có thể? Rõ ràng biết ông ta có phản tâm, còn thả người nhà ông ta rời khỏi kinh thành, vậy chẳng phải ông ta càng thêm không kiêng dè sao?”

“Chính là muốn ông ta không kiêng dè.” Khương Đào Hoa nói: “Đệ chỉ thiếu một cái cớ để định tội ông ta, ông ta muốn dâng cho đệ, đệ còn không nhận sao?”

Khương Trường Quyết suy nghĩ một lúc liền hiểu ra, lập tức sai người thả người nhà họ Lãnh ra khỏi thành. Thả còn không thể thả trực tiếp, mà phải giả vờ như vô ý để bọn họ trốn thoát, đuổi bọn họ ra khỏi cửa thành.

Người nhà họ Lãnh vừa đi, Lãnh Phụng thường thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong triều lại bàn tán xôn xao.

“Đại nạn sắp đến, vậy mà Lãnh đại nhân còn muốn chỉ lo thân mình sao?” Lại Sử Thanh bất mãn: “Nhị công chúa còn ở trong thành, vậy mà ngài lại đưa người nhà đi, là có ý gì?”

“Đúng vậy.” Phạm Ngự sử cũng nói: “Chẳng lẽ thật sự như lời đồn, Lãnh đại nhân muốn làm phản?”

“Làm sao có thể?” Lãnh Phụng thường cười: “Người nhà ta chỉ là nhát gan nên mới ra ngoài lánh nạn, dù sao kinh thành này cũng chưa chắc đã giữ được, chẳng lẽ hai vị đại nhân muốn kéo theo cả nhà chịu chết cùng Nhị hoàng tử sao?”

Nói cũng có lý, nhưng hành động này thật sự khiến người ta khó chịu.

“Nhị hoàng tử hiện tại không tin tưởng đại nhân, vậy đại nhân giao lệnh bài ra vào cửa hông ra đây." Lại Sử Thanh nói: "Chuyện lương thực tạm thời giao cho người khác làm.”

Lãnh Phụng thường cười, cúi đầu không nói, hai vị lão thần thấy vậy, trong lòng chùng xuống: “Ngài có ý gì? Không muốn giao ra sao?”

“Không phải là không muốn.” Lãnh Phụng thường thở dài: “Hạ quan chỉ là thân bất do kỷ.”

Lệnh bài đã không còn ở chỗ ông ta, bây giờ chắc đã đưa người Đại Ngụy vào thành rồi.

Khương Đào Hoa và Thiên Bách My đang ngồi trên vọng gác cửa hông.

Khương Đào Hoa thở dài: “Trong triều nhiều tham quan gian thần như vậy, nhìn Lãnh Phụng thường ngoài miệng nói bảo vệ đất nước, sau lưng lại làm chuyện mua bán này.”

Dưới vọng gác có binh lính vận chuyển lương thực vào thành, Thiên Bách My túm một người lên, đưa đến trước mặt Khương Đào Hoa để nàng thẩm vấn.

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Bình Luận (0)
Comment