Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 35

Chỉ là, Mai Chiếu Tuyết không thể hiểu tại sao chuyện đã chắc như đinh đóng cột rồi lại đột nhiên rẽ hướng thành kết quả như thế này.

Tướng phủ canh gác nghiêm ngặt, một nha hoàn nhỏ bé như Lục Minh đã trốn thoát bằng cách nào?

"Nếu đã như vậy thì nàng đi hỏi đi." Thẩm Tại Dã gật đầu, tiện thể liếc nhìn Tần nương tử bên cạnh: "Giải Ngữ đừng đến đó, tránh lại xảy ra xung đột."

Tần Giải Ngữ sững người, cúi đầu đáp: "Vâng."

Hai người dẫn nha hoàn đi ra ngoài, vừa rời khỏi Lâm Vũ Viện, Tần thị không khỏi nắm lấy cánh tay Mai Chiếu Tuyết: "Phu nhân, câu vừa rồi của gia là có ý gì? Nghi ngờ muội?"

Mai Chiếu Tuyết thở dài, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương: “Chuyện này cũng không thể làm gì được, Mạnh thị bị người ta vu oan, muội là người duy nhất trong viện này công khai gây sự với nàng ta, gia nghĩ nhiều một chút cũng hợp lý."

"Vậy sao mà được! Chuyện này không liên quan gì đến muội!" Tần Giải Ngữ sốt ruột: "Gần đây gia đã không mấy thân thiện với muội rồi, nếu có hiểu lầm, chẳng phải sẽ càng không đến chỗ muội nữa sao?”

"Muội cứ bình tĩnh." Mai Chiếu Tuyết không vui: "Hễ gặp chuyện là hoang mang thì làm được đại sự gì chứ? Địa vị của muội trong viện này rất vững chắc, cho dù bây giờ gia tạm thời không sủng muội nữa thì với dư ân trước đây cũng đủ cho muội tiếp tục tiêu dao. Hơn nữa, ngày tháng còn dài, chưa chắc muội sẽ không còn cơ hội chiếm được trái tim gia lần nữa."

Tần thị cau mày. Nói là nói như vậy, nhưng nàng đã quen được nuông chiều, phải sống trong viện lạnh lẽo thời gian dài đâu có được.

Nhưng phu nhân nói cũng có lý, nàng không được vội, trước tiên vẫn phải giải quyết chuyện của Mạnh thị trước, tốt nhất vẫn có thể tiếp tục cắn chết nàng ta, để nàng ta không trở mình được.

Bọn họ vừa đi, Đào Hoa liền chuồn ra khỏi phòng trong, đôi mắt tròn xoe sáng ngời nhìn Thẩm Tại Dã.

Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng, hờ hững nói: “Nàng lại muốn nói gì nữa?”

Mỉm cười trèo lên đùi y ngồi, Đào Hoa chớp mắt nói nhỏ: "Trước đó thiếp thân tưởng rằng Mạnh thị bị Tần thị vu oan."

“Trước đó?” Thẩm Tại Dã nhướng mày: “Vậy còn bây giờ?”

"Bây giờ… thiếp thân cảm thấy gia thật lợi hại."

Suýt thì lừa được cả nàng! Người muốn trừng phạt Mạnh thị rõ ràng là chính y!

Vốn còn tưởng rằng Tần thị sẽ là người đáng nghi nhất, dù sao trừ khử Mạnh thị sẽ có lợi cho nàng ta hơn, nhưng đối với Thẩm Tại Dã gần như cũng không giúp được gì.

Tuy nhiên, hôm qua sau khi Thẩm Tại Dã gặp một nam nhân béo, Lục Minh đã bỏ trốn.

Đùa, phủ thừa tướng là nơi nào chứ? Ruồi nhặng bay ra cũng phải kiểm tra toàn thân, một nha hoàn không biết võ công như Lục Minh sao có thể âm thầm bỏ trốn lúc nửa đêm? Chỉ có Thẩm Tại Dã thả đi, mục đích có lẽ là tha cho Mạnh thị.

Tại sao trước đó y thà để bản thân gặp nguy hiểm cũng muốn hãm hại Mạnh Trăn Trăn, nhưng giờ lại muốn tha cho nàng ta?

Liên hệ với chuyện xảy ra đêm qua, Đào Hoa cảm thấy chân tướng chỉ có một. Đó chính là Thẩm Tại Dã lợi dụng Mạnh thị để giao dịch gì đó với Mạnh gia. Giao dịch này ban đầu chắc hẳn rất khó đạt được, buộc y phải lấy lùi làm tiến.

Bây giờ mục đích đã đạt được, nên Mạnh thị đã được tha.

Nghĩ như vậy, Thẩm Tại Dã thật sự rất lợi hại. Nữ nhân trong viện này hẳn là được người khác gài vào hòng tạo quan hệ với y, nhưng y lại dùng chính những nữ nhân này để bóp cổ người khác.

Nam nhân như vậy thật sự vừa đáng tin cậy lại vừa nguy hiểm.

Nhìn vào mắt nàng, Thẩm Tại Dã cũng biết có lẽ nàng lại đoán được tâm tư của mình. Trong lòng có chút không vui: “Ngồi thoải mái không?”

"Hả?" Đào Hoa ngơ ngác nhìn y: "Thoải mái chứ."

“Ta không thoải mái, nàng nặng quá.” Y nghiêm mặt: “Xuống đi!”

Ở đâu ra cái thói vừa đến là ngồi vào lòng y vậy?

Đào Hoa phồng má đứng dậy, trèo lên nhuyễn tháp bên cạnh, lẩm bẩm: "Người khác đều rất thích liễu yếu đào tơ ở trong lòng, ngài có phải là đàn ông không..."

"Nàng nói cái gì?" Thẩm Tại Dã nheo mắt lại.

"Thiếp thân nói hôm nay trời nắng đẹp, thích hợp đi chơi!"

Thẩm Tại Dã cười lạnh: “Nàng quên hôm nay còn phải tháo chỉ hay sao?”

Đúng nhỉ, Đào Hoa sa sầm mặt, thở dài, đưa tay sờ eo mình.

Tháo chỉ cũng là cực hình...

"Chủ tử, y nữ đến rồi." Thanh Đài đi vào nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đống, Đào Hoa thăm dò hỏi một câu: “Nếu ta không tháo ra, để chỉ mọc luôn trong thịt thì có gì không tốt không?”

Thanh Đài nghiêm túc nhìn nàng: "Sẽ bị nhiễm trùng rồi sinh bệnh, vì vậy không thể để lại chỉ."

“… Thôi được.” Đào Hoa sầu não gật đầu, đứng dậy đi theo Thanh Đài ra ngoài.

Thẩm Tại Dã khẽ nhướng mày, cảm thấy có chút thú vị. Khương Đào Hoa không sợ trời không sợ đất, khâu kim cũng không dám dùng thuốc mê, hóa ra lại là người rất sợ đau.

Nếu sợ vậy còn cứng đầu làm gì? Đầu óc nữ nhân này có vấn đề à?

Y nữ đã đợi sẵn ở sảnh phụ, Đào Hoa mím môi, nằm trên giường không lên tiếng, để lộ vết thương trên thắt lưng cho y nữ.

"Người ráng chịu một chút." Y nữ khẽ nói: “Nô tỳ sẽ nói một vài chuyện khác để khiến người phân tâm, cũng giúp người cảm thấy dễ chịu hơn."

"Được." Đào Hoa nhắm mắt nói: "Kể cho ta nghe vài chuyện phiếm trong phủ này cũng được."

Chuyện phiếm? Y nữ lấy kéo ra, vừa động tay vừa nói: “Chuyện của Lục Minh mới xảy ra gần đây, bên phía dược phòng rất đâu ra đấy, nhưng cũng không có gì thú vị để nói. Chỉ có lần trước Liễu thị y và Cố nương tử đến tìm đại phu, sau khi ra khỏi cửa không biết tại sao lại xảy ra cãi vã.”

Cảm thấy vết thương đau xé, Đào Hoa nghiến răng hỏi: "Bọn họ không phải là bạn thân nhiều năm sao? Sao lại cũng cãi nhau?"

“Bạn thân đến mấy cũng sẽ có lúc cãi vã, huống hồ gần đây hai vị chủ tử ấy cũng ít qua lại với nhau, dường như đã nảy sinh hiềm khích."

Đào Hoa mím môi, hôm qua nàng đã tìm tên của Liễu thị trong danh sách. Liễu Hương Quân, thứ nữ của nhà Vệ úy đại nhân đương triều, nếu đã đến tướng phủ làm một thị y nhỏ bé, chắc hẳn ở nhà cũng không được cưng chiều cho lắm.

Hôm đó gặp mặt, Liễu thị mồm mép lanh lợi, nói chuyện cũng dễ mến, trông có vẻ thông minh hơn Cố Hoài Nhu. Đào Hoa không khỏi thắc mắc, có khi nào ngay từ đầu chính nàng ta đã xúi giục Cố thị đến chỗ nàng gây chuyện?

Mải miết suy nghĩ, chỉ đã tháo được một nửa, khi nàng tỉnh táo lại, mới phát hiện thật sự rất đau, ngứa ngáy châm chích, còn khó chịu hơn cả bị Thanh Đài cho một đao.

"Sao ngươi không rút hẳn ra luôn đi!" Đào Hoa khó chịu nói.

Khóe miệng y nữ hơi co giật: "Cái này... không thể rút hẳn ra được. Nương tử hãy cố nhịn thêm một chút nữa."

Thanh Đài nhìn thấy cũng không đành lòng, đang định an ủi nàng thì thấy một nha hoàn đang hớt hải từ bên ngoài chạy vào, mở miệng nói: “Lý y nữ, mau đến Ôn Thanh Các đi!"

Vẫn còn nửa số chỉ ở trong thịt, y nữ cũng không ngẩng đầu lên: “Đợi tháo xong chỉ cho Khương nương tử đã rồi đi.”

“Đến cửa cướp y nữ là đạo lý gì vậy?” Thanh Đài bước lên, bất mãn ngăn lại: “Chủ tử nhà ngươi vội, chủ tử nhà ta không gấp chắc?”

Tiểu nha hoàn lo đến mức sắp khóc, trực tiếp quỳ xuống nói: “Hôm nay những y nữ khác trong phủ đều đi vắng, chủ tử nhà nô tỳ hình như… hình như không được khỏe, chỉ có thể để y nữ đến xem thử. Nô tỳ cũng là nhất thời sốt ruột, mong Khương nương tử thông cảm!

Chỉ có thể để y nữ xem? Vậy là bệnh đàn bà rồi. Đào Hoa mím môi, giọng yếu ớt: “Không phải ta không thông cảm, mà là ta cũng đang cảm thấy khó chịu.”

Thanh Đài tức giận: "Chủ tử cứ nằm đi, để nô tỳ tống nó ra ngoài."

Nói xong, xách tiểu nha hoàn ném ra sân rồi đóng sầm cửa khóa lại.

Tiểu nha hoàn ngơ ngác nhìn về hướng phòng chính, lại hơi sợ không dám đi, đành phải bấm bụng chạy về Ôn Thanh Các.

Vật vã nửa canh giờ, chỉ trên người Đào Hoa cuối cùng cũng được tháo hết. Trên eo có một vết sẹo, xấu xí khó coi.

"Phải làm sao đây?” Nàng lo lắng: "Có cách nào xóa nó đi không?"

Lý y nữ mỉm cười dịu dàng: “Nương tử ăn nhiều những thứ có da lợn, dưỡng kỹ vài năm là nó sẽ nhạt bớt.”

Vài năm? Đào Hoa thở dài, vậy có nghĩa là lúc nào nàng cũng phải mang theo nó rồi.

Đang buồn bã thì bên ngoài đột nhiên ồn ào, hình như Trạm Lư đang cản người, nhưng người đó vẫn bất chấp hướng về trong phòng mà hét: "Gia! Xảy ra chuyện rồi! Ngài mau ra xem đi gia!"

Giọng nói nghe quen tai, Đào Hoa nhướng mày, ôm eo bảo Thanh Đài mở cửa.

Thẩm Tại Dã đang nghỉ ngơi, bị làm ồn bởi giọng nói này, không kiên nhẫn mở cửa: “Sao thế?”

Trạm Lư khom người đứng sang một bên, trên mặt Liễu thị đầy nước mắt, vừa nhìn thấy y liền quỳ xuống: "Gia, thai tượng của Hoài Nhu tỷ tỷ có vấn đề! Sao ngài không lo lắng chút nào vậy?"

Thai tượng có vấn đề? Thẩm Tại Dã sửng sốt, Đào Hoa ở cửa sảnh phụ cũng ngây người.

Nàng ta có thai từ khi nào?

Liễu thị khóc lóc vô cùng thương tâm, vê chiếc khăn tay nói: “Vừa rồi tỷ tỷ muốn đến mời y nữ nhưng Khương nương tử không cho, giờ thì hay rồi, đại phu đến mới phát hiện Hoài Nhu tỷ tỷ có thể đã bị động thai."

"Chắc chắn chưa?" Thẩm Tại Dã hỏi.

"... Chưa. Đại phu vẫn luôn theo dõi, bảo là còn quá sớm nên khó bắt được mạch, có lẽ phải quan sát một thời gian."

Vẫn chưa chắc chắn làm sao nàng ta biết là thai tượng có vấn đề chứ không phải là đau bụng?

Đào Hoa cạn lời, chậm rãi đi tới trước mặt Thẩm Tại Dã: "Gia cũng biết rõ tình cảnh của thiếp thân, không phải thiếp thân cố ý chiếm giữ y nữ, chỉ là thời gian vô tình trùng khớp mà thôi.”

"Ta biết." Thẩm Tại Dã gật đầu, xoa xoa ấn đường: "Nếu đã nghiêm trọng như vậy, chúng ta đến Ôn Thanh Các xem thử. Đào Hoa, nàng cũng đi cùng."

"Vâng." Khương Đào Hoa đáp lời, liếc nhìn Liễu thị đang quỳ dưới đất.

Liễu Hương Quân từ từ đứng dậy, vẫn lau nước mắt, có vẻ rất lo lắng nên mới đến tỏ thái độ bất bình cho tỷ muội của mình.

Tuy nhiên, không phải lúc nãy Lý y nữ nói rằng nàng ta và Cố thị đã nảy sinh hiềm khích sao? Dáng vẻ đồng cảm này lại là sao đây?

Thẩm Tại Dã đi rất ung dung, Liễu thị đi theo bên cạnh ngược lại hơi sốt ruột: "Gia, ngài không lo lắng sao? Nếu chẩn đoán chính xác thì đây sẽ là đứa con đầu lòng của ngài đó."

"Ta không phải đại phu, lo lắng cũng vô ích." Thẩm Tại Dã bình tĩnh nói: "Huống hồ nàng cũng nói là còn chưa chẩn đoán chính xác, nếu chẩn đoán sai, chẳng phải ta cũng phải trách tội Cố thị sao?”

Liễu Hương Quân sửng sốt, im lặng lùi sang một bên không nói nữa.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Bình Luận (0)
Comment